Ta ngồi cùng phu quân, ta khâu đế giày, hắn đọc sách.
Khi phu quân ta đọc sách, người trở nên trầm tĩnh và nghiêm trang, lúc này hắn cách ta khá xa. Ta thò đầu nhìn chằm chằm vào cuốn sách trên tay hắn, toàn là chữ dày đặc, ta không biết một chữ nào.
Hắn quay đầu lại nhìn ta cười.
Ta hỏi: "Đây là chữ gì?"
Hắn nói: "Kỳ."
Ta lại hỏi: "Đây lại là chữ gì?"
Hắn nói: "Nhĩ."
Ta hỏi: "Câu này đọc thế nào?"
Hắn nói: "Kỳ nhĩ vạn phương hữu tội, tại dư nhất nhân. Dư nhất nhân hữu tội, vô dĩ nhĩ vạn phương."
Ta nói: "Nghe hay quá."
Hắn cười, đưa tay rút đế giày của ta, kéo ta ngồi lên đầu gối: "Phu quân dạy nàng viết chữ."
Ta cầm bút, từng ngón tay đều vụng về, lòng bàn tay hắn to và khỏe, nắm tay ta thật chặt.
Hắn dẫn ta viết ra một chữ.
Ta hỏi: "Đây là gì?"
Hắn nói: "Lý. Lý của Bích Đào."
Hắn lại dẫn ta viết Bích Đào, lại viết thêm hai chữ.
Hắn nói: "Đoán xem đây là gì?"
Ta nói: "Cố Lân."
Hắn cười sau lưng ta: "Đào Nhi thật thông minh, đây là tên của phu quân nàng."
Hắn lại rút một tờ giấy khác, lần này viết nhiều hơn, ta đã biết tên mình, biết tên phu quân.
Hắn chỉ vào phía trên nói: "Đây là tại, đây là gia."
Ta đọc nhẹ nhàng: "Bích Đào tại Lân gia."
Phu quân ta dịu dàng nói: "Ừ, Bích Đào tại Lân gia."
Phu quân ở nhà đã mười mấy ngày, ngày nào cũng đọc sách viết chữ, còn dạy ta viết chữ, ta suốt ngày vẽ bùa.
Ta ngồi bên bàn hắn gọi: "Phu quân."
Hắn lật sách, mặt lạnh tanh, mũi phát ra âm thanh: "Ừ?"
Ta nói: "Ta muốn thêu hoa."
Hắn hơi hung dữ nói: "Vẽ cũng phải vẽ xong bài tập hôm nay."
Ta đành cúi đầu vẽ bùa, vẽ đến mức tay ta đau nhức.
Mẹ ơi, Bích Đào khổ quá, Bích Đào gặp phải người không tốt.
Phu quân ta cuối cùng cũng phải ra ngoài, hắn tháo dây xích của Đậu Hoàng ở sân và nói: "Đi nào, Đậu Hoàng, hôm nay theo cha ra ngoài."
Đậu Hoàng vui mừng chạy vòng quanh tại chỗ, cái đuôi to không ngừng vẫy.
Ta hỏi: "Chàng đi đâu thế?"
Hắn nói: "Phu quân đi thăm bạn."
Ta nói: "Chàng thăm bạn thì thăm bạn, sao lại mang theo chó?"
Hắn dắt Đậu Hoàng, đứng tủi thân trong sân: "Lý Bích Đào, phu quân là một lang quân đẹp trai như vậy mà lại ra ngoài một mình, nàng không lo lắng sao?"
Ta trợn mắt lên trời, ban ngày ban mặt, có gì đáng lo, chẳng lẽ còn có người cướp một người nam nhân to lớn như hắn sao.
Nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, ta nói: "Vậy thì chàng cẩn thận."
Hắn vẫn không đi, đứng nguyên tại chỗ, mặt buồn thiu, dắt theo con chó.
Ta lại nói với Đậu Hoàng: "Đậu Hoàng, bảo vệ cha ngươi cho tốt, đừng để người ta cướp mất."
Đậu Hoàng sủa đáp lại, hắn mới cười tươi: "Phu quân ở ngay tại Vọng Giang đình, trước khi trời tối chắc chắn sẽ về, nếu nàng nhớ ta thì đến tìm ta."
Ta còn bận rộn không xong, nào có thời gian nhớ hắn. Ta nói: "Được." Hắn mới dắt Đậu Hoàng ra ngoài.
Ta không ngờ rằng thực sự có người cướp hắn, còn ngang nhiên đến tận cửa để cướp.
Ta tiễn hai cha con họ đi, dọn dẹp trong ngoài nhà, lại tìm kéo để cắt áo mùa đông.
Đang căng vải ra thì nghe tiếng đập cửa.
Ta hỏi: "Ai đấy?"
Ngoài cửa có một giọng nói hống hách hỏi: "Cố tướng công có nhà không?"
Ta mở cửa, thấy một nha hoàn, ngẩng cao cằm, ta nói: "Tướng công nhà ta đi thăm bạn, hiện không có nhà."
Cô nha hoàn đó trừng mắt nhìn ta, tránh người ra, để lộ ra tiểu thư Tri phủ yếu đuối ở phía sau.