Bích Hải Quang

Chương 14:




Mưa phùn vẫn rơi như vậy, bên dưới mái hiên nhà vẫn còn đọng lại chút nước mưa.
"Con mọt sách, Nam Cung cô nương là người tốt, ngươi không thể nào phụ lòng nàng, cũng không được phép khi dễ nàng!" Chưa đi đến cổng thành bắc Lôi Châu, Hoán Thần đột nhiên ngừng lại, khiến cho Tiểu Phách Tử vẫn liên tục nói chuyện nhất thời im bặt.
"Ngươi đi theo ta." Hoán Thần nhàn nhạt mở miệng, nhưng nụ cười trên mặt đã biến mất không còn thấy bóng dáng.
Trong lòng bất chợt hoảng hốt, con mọt sách này làm sao vậy? Tiểu Phách Tử im lặng bước theo Hoán Thần lên trên thành lầu, nhìn Hoán Thần cho lui xuống thủ tướng trên cổng thành, Tiểu Phách Tử cùng Hoán Thần nhìn về phía Cô Trúc xa xa của Nhược Yên.
"Tiểu Phách Tử, ngươi có cách nào ra biển hay không?" Giọng nói Hoán Thần vang lên.
"Ra biển?" Ánh mắt Tiểu Phách Tử chuyển động, không lẽ con mọt sách này đã phát hiện ra mình có một chiếc chiến thuyền rồi chứ?
Hoán Thần xoay mặt lại, nghiêm nghị nhìn Tiểu Phách Tử: "Đúng vậy, ra biển, Tiểu Phách Tử, hôm nay ở trong thành Lôi Châu này, người có thể giúp ta chỉ có ngươi!"
"Kỳ lạ thật, lần này là đại hôn của ngươi cùng Nam Cung cô nương, không phải là ta đang ở đây để giúp ngươi sao?" Tiểu Phách Tử lắc lắc đầu, vỗ vỗ vai Hoán Thần: "Chẳng lẽ ngươi muốn dời hỉ đường thành thân ra ngoài biển sao?"
Hoán Thần cầm tiên quang trong tay thật chặt: "Tiểu Phách Tử, triều đình muốn bắt Nhược Yên cùng mọi người, nói các nàng là loạn đảng đảo Thiên Khu, ta không thể để cho triều đình bắt mọi người được, cũng không thể nào hổ thẹn với triều đình, vì vậy..." Nghiêm nghị nhìn Tiểu Phách Tử lần nữa: "Mọi người có thể bình yên rời đi không, mọi chuyện phải nhờ vào ngươi rồi!"
"Cái gì?" Tiểu Phách Tử kinh hãi nhìn Hoán Thần: "Không ngờ ngươi biết các nàng là người của đảo Thiên Khu sao?" Đột nhiên nghĩ đến điều gì, Tiểu Phách Tử lại tiếp tục nói: "Vậy nếu ngươi đã biết, vì sao lại còn đồng ý cưới tam cô nương? Nếu như nàng không thể gả cho ngươi, ngươi có biết là nàng sẽ rất đau lòng hay không?"
"Tiểu Phách Tử, ta chỉ muốn nàng sống." Hoán Thần hít thật sâu, nàng nghiêm nghị nhìn Tiểu Phách Tử: "Người sống, mới có hi vọng."
"Thế... thế ngươi muốn ta làm gì đây?" Tiểu Phách Tử chưa từng nhìn thấy gương mặt trầm trọng thế này của Hoán Thần, con mọt sách, lần này nhất định ngươi đã rơi vào tình thế khó xử phải không?
"Ta sẽ nhanh chóng chuẩn bị đại hôn, sau bảy ngày ta muốn tất thảy dân chúng Lôi Châu đều đến chúc mừng, vào ngày đó ta chỉ hi vọng lúc bái đường thành thân, ngươi có thể lặng lẽ mang theo Hợp Hoan cô nương, cùng mọi người rời khỏi, đưa các nàng ra biển, rời xa sự truy bắt của quan phủ." Hoán Thần nặng nề nói.
"Chỉ sợ đến lúc đó, ta không dẫn mọi người đi được." Tiểu Phách Tử lắc lắc đầu, không nói đến vị tân nương Nhược Yên sẽ không đi, còn Mộ Dung Hoài Băng kia võ công lại cao cường hơn mình, làm sao có thể mời nàng đi được đây? Nếu như chuyện này là triều đình bày ra thiên la địa võng, theo như tính cách Hợp Hoan chắc chắn sẽ liều mạng đến mức lưỡng bại câu thương, sẽ không nguyện ý rời đi cùng Tiểu Phách Tử nàng.
(*) lưỡng bại câu thương: trong cuộc chiến, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả.
"Dẫn các nàng rời đi không được, các nàng sẽ rơi vào tay triều đình, chỉ có một con đường chết." Hoán Thần cau mày thật chặt: "Ta sẽ để cho Lưu nhi giả dạng thành Nhược Yên gả vào phủ nha, ta nghĩ nếu như ngươi mang Nhược Yên rời khỏi, tất nhiên Hợp Hoan cô nương các nàng cũng sẽ theo ngươi rời đi thôi - sống hay chết đều phải xem ngươi rồi."
Tiểu Phách Tử im lặng không cử động nhìn Hoán Thần: "Từ trước đến nay ta không thích phải gánh vác bất kỳ thứ gì, đột nhiên ngươi lại mang một trọng trách lớn như thế giao cho ta, ta sợ rằng ta không làm được."
"Không phải chỉ một mình ngươi phải gánh vác, còn có ta ở đây gánh vác cùng nhau." Hoán Thần cầm tiên quang trong tay đặt trên đầu tường thành, đưa tay ra mỉm cười kiên định: "Tiểu Phách Tử, ta tin tưởng ngươi có thể làm được - nếu đường sống này có biến, xem như ta liều cả mạng mình cũng sẽ cố gắng hết sức tìm ra được đường sống cho các ngươi."
Tiểu Phách Tử giơ tay lên, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy lửa nóng, nặng nề đập tay với Hoán Thần: "Con mọt sách, từ khi ta biết ngươi đến nay, hôm nay là ngày đầu tiên ngươi không phải là đồ ngốc!"
"Bản thân ta tình nguyện là đồ ngốc, ít nhất có thể tự mình đi trên con đường mà mình muốn đi." Nụ cười trên mặt Hoán Thần trầm trọng nhiều thêm, thúc thúc, ta không thể có lỗi với người, cũng không thể có lỗi với Nhược Yên, nếu như ván cờ "gậy ông đập lưng ông" này cần phải có người chết, Hoán Thần nguyện làm người chết duy nhất!
"Được không đây..." Tiểu Phách Tử lo lắng nhìn Hoán Thần: "Nếu thật sự ngươi xảy ra chuyện gì, chắc chắn tam cô nương sẽ đau lòng chết mất, không được, không được."
"Dụng tâm mà sống, chỉ cầu không tiếc, chỉ cần nàng có thể sống, cuộc đời này của Hoán Thần không còn gì tiếc nuối." Hoán Thần nặng nề gật đầu, nụ cười ôn nhuận kia thản nhiên nhiều hơn mấy phần: "Tiểu Phách Tử, dù sao thương tâm nhất thời vẫn tốt hơn chết oan uổng mất đi cả đời. Đời này, nàng đã quá khổ rồi, không cần thiết phải cuốn vào những thứ thị phi phân tranh này nữa, nếu như có một ngày nàng hỏi ta, hãy nhớ kỹ, nói ta là đồng bọn của triều đình, cố ý cầu hôn nàng, dự định tóm gọn các nàng..." Không biết đáy lòng vang lên thanh âm gì nghe như tiếng vỡ nát, Hoán Thần chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn lạnh như băng.
"Nếu nàng thật sự tuyệt vọng với ta rồi, tất nhiên sẽ không bị tổn thương quá lâu." Giọng nói Hoán Thần có chút run rẩy, mỗi câu nói rơi vào tai Tiểu Phách Tử, làm cho lòng Tiểu Phách Tử vô hình mang theo cảm giác bi thương.
"Con mọt sách..." Tiểu Phách Tử lẩm bẩm gọi, ngươi thật sự là người tốt, tam cô nương không hề nhìn lầm ngươi.
Hoán Thần hít thật sâu, khóe miệng thoáng hiện chút cười khổ: "Được rồi, Tiểu Phách Tử, bây giờ có thể cùng ta trở về phủ nha chuẩn bị sính lễ."
"Con mọt sách, ta tin rằng trời cao sẽ đối xử công bằng với ngươi cùng tam cô nương." Tiểu Phách Tử trịnh trọng gật đầu.
Tuy vậy Hoán Thần chỉ nhàn nhạt mỉm cười, tình cảm của nữ tử cùng nữ tử là trái với thiên đạo, quả thật trời cao sẽ đối xử công bằng sao? Không nói thêm gì, Hoán Thần cầm lên tiên quang, im lặng đi xuống thành lầu, đột nhiên nghĩ đến điều gì, nàng quay đầu lại nhìn Tiểu Phách Tử đang theo sát mình, lên tiếng nói: "Tiểu Phách Tử, làm phiền ngươi giúp ta đưa tiên quang về phủ nha, ta muốn đi mua mấy bình rượu trước."
"Một mình ta về phủ nha trước sao?" Tiểu Phách Tử kinh ngạc: "Nha dịch trong phủ nha của ngươi đã sớm hận ta đến tận xương, một mình ta đi vào như vậy, chẳng phải là muốn no đòn sao?"
Hoán Thần khẽ cười, đưa tiên quang cầm trong tay cho Tiểu Phách Tử: "Ngươi chỉ cần cầm cái này trở về phủ nha, ta dám đảm bảo không ai làm khó ngươi được."
"Được!" Bỗng nhiên Tiểu Phách Tử có chút nghi hoặc nhìn Hoán Thần: "Nếu cần phải mở tiệc chiêu đãi toàn bộ dân chúng Lôi Châu, ngươi chỉ mua mấy hũ rượu thôi thì làm sao đủ được?"
"Ta mua rượu này để tặng cho nha dịch trong phủ, chuẩn bị hôn lễ trong vòng bảy ngày thật sự là quá vội vàng rồi, ngoại trừ việc khen thưởng cũng nên tặng chút ít lễ vật mới đúng." Bàn tay Hoán Thần nhẹ nhàng vuốt vuốt cán dù, khẽ nhếch lên khóe miệng, Nhược Yên, bảy ngày này ta chỉ muốn dùng hết sức xem hết kho sách trong phòng ngươi, chỉ mong trời cao thương xót có thể giúp ta tìm được phương pháp cứu ngươi.
"Vẫn là con mọt sách ngươi nghĩ chu đáo." Tiểu Phách Tử khẽ thở dài, nhìn Hoán Thần phất phất tay xoay người rời đi trong cơn mưa phùn, hắn cầm dù hơi gầy nhỏ, thế nhưng lanh lảnh không cao ngạo cũng không tự đại, tam cô nương, hắn như vậy, thật sự người hận hắn được hay sao? Nắm chặt tiên quang trong tay, Tiểu Phách Tử đứng dưới cơn mưa phùn - nhận mệnh xong, hứa một lời, Tiểu Phách Tử à Tiểu Phách Tử, đây cũng là hứa hẹn đầu tiên mà đời này ngươi đồng ý, nhất định ngươi phải làm tốt! Nếu không, chẳng cần chờ đến khi người đời chê cười ngươi thì chính ngươi sẽ phải tự chê cười bản thân thật nhiều rồi!
Cho dù khống chế được tam cô nương, chắc chắn ngũ cô nương cũng không biết điều mà theo ta đâu, nếu như chọc đến mức Hợp Hoan các nàng đánh hội đồng, chỉ sợ làm hỏng đại kế của con mọt sách, nếu như trực tiếp nói cho các nàng biết được sự thật, chỉ sợ đại kế của con mọt sách còn chưa hoàn thành liền đã bị ngũ cô nương hung hăng độc ác kia đánh chết, chậc, chuyện này phải suy nghĩ thật kỹ rồi, làm sao vừa không nói cho các nàng biết chân tướng, lại có thể làm cho các nàng biết điều theo ta đây?
Ánh mắt Tiểu Phách Tử hơi chuyển động, giơ tay xóa đi những giọt nước mưa trên mặt, chỉ cảm thấy từng luồng khí lạnh từ nơi nào truyền lại khắp người, khiến nàng không tự chủ được hắt xì.
Đúng rồi! Có rồi! Cười hì hì, Tiểu Phách Tử nghĩ đến điều gì, kích động chạy về phía phủ nha.
Hoán Thần cầm dù chậm rãi bước đi trong cơn mưa phùn, nặng nề đến quán rượu bên đường.
Bên trong quán rượu vô cùng vắng lặng, trừ Lôi Thiên Hộ cải trang chưởng quỹ ở bên ngoài, còn lại chỉ thấy Tô Thành nhẹ nhàng rót đầy chén rượu, nhếch miệng khẽ cười nhìn Hoán Thần thu lại dù bước vào bên trong.
Không đợi Hoán Thần ngồi xuống, Tô Thành cũng đã mở miệng trước: "Thúc thúc không ngờ con lại suy nghĩ nhanh như vậy."
Hoán Thần ngồi xuống, hơi mệt mỏi mỉm cười: "Từ khi còn nhỏ, thúc thúc đã giống như phụ thân vậy, người nuôi dưỡng ta trưởng thành, điệt nhi làm sao không nghĩ đến thân tình?" Giương mắt nhìn Tô Thành: "Thúc thúc, ta đã cầu hôn Nam Cung Nhược Yên rồi, nàng cũng đã đồng ý với ta."
"Thật vậy sao?" Tô Thành kinh ngạc, tỉ mỉ đánh giá trên dưới Hoán Thần, hắn tưởng rằng Hoán Thần phải nghĩ kỹ thêm mấy ngày, rồi mới đến đây trả lời, tuy nhiên chỉ mới rời đi mấy canh giờ, liền đã trở về cho hắn một đáp án, điều này cũng khiến cho Tô Thành có chút hoài nghi.
"Đúng vậy, thúc thúc." Hoán Thần gật gật đầu: "Ta muốn nhanh chóng giúp hoàng thượng hoàn thành tốt chuyện này, vì vậy ta muốn sau bảy ngày liền tổ chức một đại hôn ngay Lôi Châu này, cưới Nam Cung Nhược Yên."
"Để tránh đêm dài lắm mộng, thúc thúc đồng ý chuyện này." Tô Thành gật đầu, nhưng vẫn khó hiểu nhìn Hoán Thần.
"Vì để cho Tây Môn Hợp Hoan ở chợ đen kia cũng biết chuyện, ta muốn chuẩn bị một hôn lễ thật lớn, thật náo nhiệt, mời đến tất thảy tân khách, tất nhiên người trong chợ đen kia cũng sẽ nhân cơ hội âm thầm tham dự, đến lúc đó thật sự vô cùng thuận lợi có thể bắt gọn bọn người đó rồi, thúc thúc, người nghĩ được không?"Hoán Thần bình tĩnh nói dứt lời, tuy nhiên vẫn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Tô Thành.
Tô Thành hơi vuốt vuốt râu, nhíu nhíu mày: "Được thì được, nhưng nếu tân khách xuất hiện quá nhiều trong tiệc cưới, vậy thì chúng ta sẽ khó bắt trọn..." Đột nhiên Tô Thành cười to: "Thôi được, theo lời con nói đi, thúc thúc đã có cách khiến các nàng không thể chạy thoát."
"Thúc thúc, chẳng lẽ người còn có diệu kế gì sao?" Hoán Thần kinh hãi.
Tô Thành gật đầu: "Đến lúc đó, con sẽ biết rõ thôi." Mới vừa dứt lời, Tô Thành tự rót đầy chén rượu uống vào miệng: "Được rồi, con nhanh chóng chuẩn bị hôn lễ đi, những thứ khác chờ thúc thúc an bài ổn thỏa là được rồi, tất nhiên phải giữ liên lạc."
"Vâng, thúc thúc." Hoán Thần đứng dậy gật đầu, nhìn thoáng qua mưa phùn bên ngoài quán rượu: "Gần đây tiết trời chuyển lạnh, thúc thúc, người phải giữ gìn thân thể."
"Một người đã già nua, không sao đâu." Tô Thành lắc lắc đầu, nghiêm nghị nhìn Hoán Thần: "Điệt nhi, con phải giữ mình nhiều hơn, đừng nghĩ rằng người trẻ tuổi thì xương cốt mạnh khỏe, thân mình cường tráng, nếu không tự đề phòng, nhiễm bệnh thì nguy."
"Vâng." Hoán Thần nghe được trong lời nói Tô Thành có điểm khác thường, không khỏi khiến đáy lòng rét lạnh, thúc thúc, chẳng lẽ người còn muốn nói gì sao? Vừa nghĩ đến đây, Hoán Thần xoay người nhìn Lôi Thiên Hộ trong quán rượu: "Có thể bán vài bình rượu cho ta được không?"
Lôi Thiên Hộ mỉm cười đưa lên ba bình Nữ Nhi Hồng: "Đại hôn Tô đại nhân, rượu này tặng Tô đại nhân, cầu chúc cho con đường làm quan của mọi người đều được thuận lợi."
"Đa tạ Lôi Thiên Hộ." Hoán Thần nhận lấy ba bình rượu được buộc lại thật chặt, xoay người giương dù rời khỏi quán rượu.
Lôi Thiên Hộ nhìn theo bóng lưng Hoán Thần đi xa, không khỏi thán phục: "Tô đại nhân lợi hại, quả nhiên ngài đã nhìn thấu được nàng."
"Ngươi nhầm rồi." Tô Thành lắc lắc đầu, tự mình rót thêm chén rượu: "Nàng đã không phải là Tô Uyển, hôm nay nàng là Tô Hoán Thần, muốn hoàn thành được thiên la địa võng này, không thể chỉ dựa vào nàng, mà còn phải dựa vào chính mình."
"Sao?" Vẻ mặt Lôi Thiên Hộ kinh ngạc.
"Lần này ta muốn tương kế tựu kế." Tô Thành uống rượu lần nữa, khẽ thở dài, điệt nhi, con thật khiến thúc thúc thất vọng, bàn về dùng kế, con vẫn còn non nớt lắm.
Nếu một người quá niệm tình nghĩa, vĩnh viễn sẽ không thành được đại sự.
Con muốn mời hết thảy dân chúng Lôi Châu, mượn gió bẻ măng âm thầm chạy trốn, điệt nhi, lần này con cho rằng thúc thúc quá ngu ngốc rồi sao...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.