Bích Hải Quang

Chương 54:




"Tiểu Phách Tử!" Hoán Thần kinh ngạc đứng trên thuyền, nhìn bóng dáng quen thuộc trên chiến thuyền Đại Chiếu.
Nam Cung Liêu xoay người, ánh mắt hắn lạnh như băng nhìn Hoán Thần, "Thì ra hắn là thái tử Đại Chiếu! Khó trách lại cứu thoát công chúa Vân Ca! Tô Hoán Thần, rốt cuộc các ngươi đang diễn tuồng kịch gì thế?"
Hoán Thần hơi nhíu mày, "Hoán Thần không biết nói gì."
"Mọi người nhìn kìa, ngũ tỷ cũng ở bên kia!" Hợp Hoan kích động hô to, Nhược Yên giương mắt nhìn phía bên kia.
Nam Cung Liêu hít sâu, chần chừ nhìn thoáng qua Nhược Yên, không cam lòng trừng mắt liếc nhìn Hoán Thần, "Đợi khi ta đánh lui thuyền Đại Chiếu, ta muốn ngươi giải thích rõ chuyện này."
"Mong điện hạ dừng bước..." Hoán Thần vội vàng nói.
"Ta sẽ không nghe lời ngươi nữa!" Nam Cung Liêu hung hăng trừng mắt nhìn Hoán Thần, giơ tay lên ra lệnh, "Chúng tướng nghe lệnh! Chuẩn bị bắn pháo!"
"Vương... vương huynh..." Nhược Yên có chút khó khăn khi xưng hô thế này, "Có thể nghe ta một lời không?"
"Muội muội nói đi." Nam Cung Liêu vội vàng nhìn Nhược Yên, "Nếu như để muộn thời cơ chiến đấu, chúng ta sẽ biến thành kẻ thua cuộc."
Nhược Yên liếc mắt nhìn bầy trùng độc đang bay đến bên kia, "Phía sau chúng ta đang bị truy kích bởi trùng độc, nếu như lại phải chiến đấu với Đại Chiếu, chắc chắn sẽ có người bị thương vong, máu thịt người chính là thức ăn trùng độc yêu thích nhất, chẳng phải chúng ta sẽ làm bọn chúng tấn công nhanh hơn sao?"
"Vì vậy, điện hạ, nếu như có thể tạm thời hòa giải, bỏ xuống thù cũ, đợi sau khi ta thật sự thoát vòng vây rồi thì tính chuyện ân oán sau cũng không muộn, đúng không?" Hoán Thần gật đầu ôm quyền.
Nhược Yên ngây người nhìn Hoán Thần, mặc dù có một nửa mặt nạ che mặt, nhưng gương mặt này rất quen thuộc, chỉ cần lơ đãng nhìn một chút sẽ khiến cõi lòng rung động từng hồi.
"Các người..." Nam Cung Liêu nhìn Vệ tướng quân đang ngây người bên cạnh, "Vệ tướng quân, ngươi nói thử đi!"
"Điện hạ..." Vệ tướng quân khó hiểu nhìn hắn, "Ta nên nói gì?"
"Vương huynh, để ta thử đi." Nhược Yên vội vàng nói, "Nếu như Tiểu Phách Tử thật sự là thái tử Đại Chiếu, ta tin ta có khả năng thuyết phục bọn họ ngừng chiến."
"Hơn nữa bàn về binh lực chúng ta đang ở thế yếu, thật sự không nên liều mạng làm gì." Hoán Thần ôm quyền, lời nói mang theo thành khẩn.
"..." Nam Cung Liêu nhíu mày nhìn chiến thuyền của mình, chỉ có hơn mười chiến thuyền đối đầu hơn năm mươi chiến thuyền, tình hình lúc này đang rơi vào thế yếu! Nếu như... nếu như thật sự có thể tạm thời hoãn binh, có lẽ... bỗng nhiên Nam Cung Liêu mỉm cười rét lạnh, lặng lẽ nắm chặt tay... Chỉ cần các ngươi lên thuyền, ta không tin thuật đuổi trùng độc của Đại Việt ta lại thua thuật triệu hồi sinh vật biển của Đại Chiếu các ngươi!
"Được, các ngươi đi đi." Nam Cung Liêu gật đầu.
Hoán Thần cùng Nhược Yên nhìn thoáng qua lẫn nhau, kề vai đi đến đầu thuyền, giơ tay ý bảo chúng tướng để đuốc trong tay xuống.
"Ngươi tên là..." Nhược Yên nhìn Hoán Thần, mỉm cười hỏi nàng.
"Tô Hoán Thần..." Hoán Thần cười ôn nhuận, nét mặt nàng ấm áp khiến cho Nhược Yên có chút hoảng hốt,
"Thiều hoa phù vân thính nguyệt âm,
Bán thị trầm túy bán thị tỉnh.
Chích đãi hoa khai chiết chi thì..."
Đôi mắt Hoán Thần kiên định, làm Nhược Yên không khỏi chấn động trong lòng.
"Bất phụ lưu niên, bất phụ khanh."
"Những lời này..." Nhược Yên lắc lắc đầu, từng câu từng chữ, dường như nàng đã từng nghe thấy ở đâu rồi. Hơi lấy lại bình tĩnh, Nhược Yên cương lên thân mình nhìn những chiến thuyền đang giơ giáo chỉ gươm trước mặt mình, "Thơ từ của công tử nói hơi quá rồi, nhưng đừng nên đọc tiếp nữa, cẩn thận là hơn, chỉ cần một đạn pháo nhỏ thôi cũng lấy đi mạng nhỏ của ngươi."
"Nhược Yên..." Trong lòng Hoán Thần nhói đau, gượng cười, nhịn xuống nước mắt, "Cho dù chết, cũng nên là ta bảo hộ phía trước nàng. Hoán Thần đường đột rồi, kính xin Nam Cung cô nương thông cảm nhiều hơn."
"Tam tỷ..." Hợp Hoan tinh tường nhìn thấy nước mắt đọng lại khóe mắt Hoán Thần, nàng nắm chặt tay Mộ Ly bên cạnh, khổ sở nhìn Mộ Ly, "Mộ Ly, ta cảm thấy con mọt sách rất đáng thương."
Mộ Ly nhìn bóng lưng Hoán Thần, "Dụng tâm thương yêu tam tỷ, tam tỷ cũng sẽ nhớ, cho dù ta không rút ngân châm cho nàng, ta tin rằng nàng cũng sẽ nhớ thôi." Bỗng nhiên Mộ Ly mỉm cười nhìn Hợp Hoan, "Nàng vừa gọi tên ta sao, hì hì..."
Hợp Hoan đánh nhẹ Mộ Ly, "Ta sẽ không ngừng gọi tên nàng, ta còn muốn đâm nàng, ta còn muốn khắc trên người nàng vài ấn ký, ta muốn nàng nhớ kỹ, không phải chọc ta rồi thì vứt bỏ dễ như vậy."
"Ta làm sao bỏ được?" Mộ Ly mỉm cười tràn đầy thâm tình.
"Là tam tỷ!" Hoài Băng kinh ngạc, không ngờ các nàng lại lên thuyền hải tặc!
"Còn có con mọt sách!" Tiểu Phách Tử lại càng kinh ngạc, "Các ngươi bỏ đuốc xuống nhanh lên, tuyệt đối không được nổ súng, cẩn thận đừng gây thương tích cho các nàng!"
"Đệ đệ!" Vân Ca quát to, "Hiện giờ thực lực của địch chênh lệch rất lớn so với ta, chúng ta đang chiếm ưu thế, là thời cơ tốt nhất để chúng ta dùng một lưới tóm gọn Đại Việt, làm sao dễ dàng bỏ qua được? Vì sao ngươi lại mang lòng dạ nữ nhi như thế?"
"Kẻ nào dám động đến sợi tóc của tam tỷ, ta muốn người đó chết ngay lập tức!" Cầm trâm vàng trong tay, Hoài Băng lướt đến cạnh Vân Ca, kềm chặt cổ nàng, "Đừng ép ta!"
"To gan!" Hải Lẫm tức giận rút kiếm kề trên cổ Hoài Băng, "Dám cả gan bất kính với công chúa điện hạ!"
"Buồn cười! Trong mắt ta, công chúa là thứ gì?" Hoài Băng cười lạnh, liếc nhìn Hải Lẫm, "Hải tướng quân, dù sao ta cũng là thái tử phi Đại Chiếu, ngươi dám có hành động với ta như thế, chẳng lẽ không tính là phạm thượng sao?"
"Các người..." Tiểu Phách Tử chạy đến cạnh bọn họ, vội vàng nói: "Các người đừng làm loạn à, vì sao nhất định phải dùng vũ khí nói chuyện với nhau chứ? Không thể bình tĩnh bàn luận sao?"
"Không phải ta không muốn bình tĩnh nói chuyện, mà là bọn họ không cho ta cơ hội, chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ qua cho tam tỷ!" Hoài Băng nhìn Tiểu Phách Tử, "Ngươi đường đường là thái tử Đại Chiếu, chẳng lẽ không thể có chút tiền đồ sao?"
Tiểu Phách Tử ngẩn người, hít sâu, "Ta không cho phép bất kỳ ai làm loạn ở đây! Nghe ta!" Vừa dứt lời, Tiểu Phách Tử vẫy vẫy tay nhìn Hoán Thần, lớn tiếng hô to: "Con mọt sách, chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện được không?"
Hoán Thần mỉm cười gật đầu, "Được, hai bên ngừng chiến, chúng ta đến gần nhau nói chuyện đi."
Tiểu Phách Tử trừng mắt nhìn Hải Lẫm, "Ngươi vẫn chưa buông kiếm của ngươi sao, vẫn tiếp tục vô lễ với nương tử ta, cẩn thận ta chém đầu ngươi đấy!"
"Điện hạ..." Hải Lẫm chần chờ nhìn Hoài Băng.
Vân Ca cười nhạt, đẩy ra ngân châm, "Đúng vậy, người một nhà, cần gì phải làm khó dễ nhau?" Trong lời nói có thâm ý nhìn Tiểu Phách Tử, "Ta nói rồi, ta sẽ không gây khó dễ cho bằng hữu của ngươi, chắc chắn ngươi cũng sẽ không để những người khác khi dễ tỷ tỷ, đúng không?" Chờ thuyền đến gần, chỉ cần triệu hồi Bạch Lân Hải Xà tương trợ, dùng một chiêu liền có thể bắt gọn Nam Cung Liêu, bắt giặc phải bắt vua trước, như vậy sẽ không làm tổn hao binh lực!
"Chắc chắn là vậy rồi!" Tiểu Phách Tử gật đầu liên tục, kéo Hoài Băng ra sau, chớp chớp mắt nhìn nàng, "Hì hì."
"Không đứng đắn!" Hoài Băng liếc nàng, cuối cùng đành bật cười.
Hai chiếc thuyền thủ lĩnh dần dần đến gần cách nhau khoảng một trượng.
"Con mọt sách!" Tiểu Phách Tử kích động gọi Hoán Thần, "Quả nhiên ngươi không làm ta thất vọng, cố gắng chịu đựng đến giờ, ta đến rồi, ta không cho phép ai làm khó dễ ngươi."
Hoán Thần mỉm cười lắc đầu, "Cũng không có ai làm khó ta, chẳng qua... ngươi đã là thái tử Đại Chiếu, có thể cho phép mình hứa với ta một lời không?"
"Tô Hoán Thần..." Lẩm bẩm gọi, Vân Ca ngây người nhìn Hoán Thần, mặc dù người này mang nửa mặt nạ trên mặt, nhưng không thể che giấu hết phong thái phóng khoáng trời sanh.
"Ngươi muốn sao ta cũng đồng ý!" Tiểu Phách Tử gật đầu liên tục, "Thật may mắn vì ngươi không gặp bất trắc gì, nếu không ta có lỗi với tam cô nương rồi!" Vừa dứt lời, Tiểu Phách Tử cười hì hì nhìn Nhược Yên, "Tam cô nương, con mọt sách nhớ người nhiều lắm đó!"
"Tiểu Phách Tử!" Hoán Thần hốt hoảng cắt đứt lời nàng, "Bây giờ không nên bàn mấy chuyện này."
"Tiểu Phách Tử, mấy ngày không gặp thôi ngươi đã trở thành thái tử, nhưng vẫn không thay đổi gì, luôn thích hồ ngôn loạn ngữ!" Nhược Yên hung hăng trừng mắt liếc nàng, "Nếu tiếp tục nói hưu nói vượn, cẩn thận ta dùng kim châm may miệng ngươi!"
"Ta..." Tiểu Phách Tử kinh ngạc nhìn Nhược Yên, "Ta có nói gì sai đâu mà."
"Tam tỷ..." Hoài Băng im lặng thở dài, chắc chắn là chưa lấy kim châm của bà bà ra rồi. Vừa nghĩ đến đây, nàng kéo kéo Tiểu Phách Tử, "Đừng làm loạn, hiện giờ không phải là lúc nói những chuyện này."
"Có thể tạm thời ngừng chiến giữa đôi bên được không, điều cần làm bây giờ là thoát khỏi trùng độc, sau đó lại bàn về ân oán?" Hoán Thần nghiêm túc nhìn Tiểu Phách Tử.
"Được!" Tiểu Phách Tử gật gật đầu, "Ta cũng không muốn đánh làm gì!"
"Được!" Hoán Thần giơ tay ra, "Chúng ta hãy vỗ tay lập ước định, trong vòng ba năm sẽ không giao chiến!"
"Được..." Tiểu Phách Tử vừa muốn nói, chỉ thấy Vân Ca đã lên tiếng trước, "Buồn cười, thù giữa đôi bên, không lẽ chỉ vì một câu nói của ngươi liền xóa bỏ được sao?"
"Không biết vị cô nương này là?" Hoán Thần ôm quyền thi lễ.
"Công chúa Đại Chiếu, Vân Ca." Vân Ca thẳng người nhìn Hoán Thần, "Ngươi lấy thân phận gì, chuyện Đại Việt Đại Chiếu làm sao để một kẻ vô danh như ngươi nói một câu liền xong hết được?"
"Hắn là phò mã Đại Việt!" Nam Cung Liêu bước ra nhìn Vân Ca, "Làm sao không có quyền lên tiếng?"
"Nam Cung Liêu!" Vân Ca căm hận cắn răng, "Ta muốn ngươi trả lại cho ta gấp trăm ngàn lần chuyện ngươi làm nhục ta!"
"Thật sao?" Nam Cung Liêu cười lạnh, âm thầm cầm ống sáo trong tay, "Vân Ca, ngươi đừng tự đánh giá cao bản thân!"
"Vương tỷ, các người bớt lời lại đi!" Tiểu Phách Tử bất đắc dĩ lắc đầu, "Đừng nên đánh nữa, được không? Đánh hoài có gì vui đâu?"
Hoán Thần cùng Nhược Yên sửng sốt nhìn Tiểu Phách Tử, nha đầu này không hề thay đổi bản tính đùa bỡn của mình chút nào.
Hoài Băng không nhịn được ho khan, trừng mắt liếc Tiểu Phách Tử, "Làm sao bây giờ ngươi còn đùa được vậy?"
"Đệ đệ, ngươi quá ngây thơ rồi!" Vân Ca vừa nói xong, bỗng nhiên phát ra tiếng ca kì dị.
"Ào ào ào..." Chỉ thấy hai con Bạch Lân Hải Xà ngoi lên từ mạn thuyền, hung hãn tấn công Nam Cung Liêu.
Nam Cung Liêu kinh hãi, xoay người tránh thoát đợt tấn công kia, thổi sáo trong tay, một bầy trùng độc bay ra từ khoang thuyền tấn công hai con Bạch Lân Hải Xà kia.
"Bảo vệ điện hạ!" Bọn thuộc hạ hải tặc hoảng sợ kêu to, đồng loạt rút đao.
"Bảo vệ công chúa!" Hải Lẫm hét to chắn trước mặt Vân Ca.
"Rào rào rào -" Đột nhiên thân thuyền chấn động mạnh.
"Rõ ràng nơi này không có đá ngầm, rốt cuộc là gì?" Vệ tướng quân hoảng sợ chạy đến mạn thuyền, mơ hồ nhìn thấy có rất nhiều bóng đen quanh quẩn dưới đáy thuyền.
"Gừ Gào -" Chỉ thấy Bạch Lân Hải Xà trên mặt nước đau đớn gào to thè lưỡi rắn, mạnh mẽ lặn xuống đáy biển.
Dường như bọn trùng độc trên trời nhận thấy có thứ gì nguy hiểm đang đến gần, hoảng loạn bay tứ tán.
Bạch Lân Hải Xà không nghe tiếng hát, trùng độc không nghe tiếng sáo, cảm giác sợ hãi chưa từng có xuất hiện trong tim mỗi người, từ từ lan rộng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.