Bích Hải Quang

Chương 60:




Khi quyển da cừu được trải ra trên chiếc bàn giữa đại đường thì Nam Cung Liêu cùng Vân Ca vội vàng chạy đến xem thử, lúc thấy những hoa văn kì dị trên miếng da cừu, hai người họ khó hiểu nhìn Chân Nương, "Đây chính là bản đồ tiên quang?"
Chân Nương gật đầu, chỉ vào hai vùng đất trống trên bản đồ, "Hiện giờ chỉ còn hai mảnh đất trống trên bản đồ, thật sự không biết là nơi nào, vì còn thiếu hai tiên quang."
Vân Ca tinh tế quan sát kỹ bản đồ, "Theo như bản đồ này cho thấy, chỉ cần vượt qua những hải vực này liền có thể tìm được cửa vào Trường Sinh Lăng..."
Nam Cung Liêu liếc mắt nhìn Vân Ca, "Sao vậy? Công chúa Đại Chiếu cảm thấy hứng thú với lăng mộ này hay sao?"
"Từ trước đến giờ ta hoàn toàn không có hứng thú với thứ của người chết." Vân Ca cười lạnh, "Bà bà đảo Thiên Khu khổ công tìm kiếm cả đời cũng chỉ vì thứ này thôi sao, thật nực cười, nếu như trên đời này thực sự có thuốc trường sinh, vậy thì tại sao những kẻ ngồi trên ngôi vị hoàng đế đều phải chết?"
"Bà bà làm thế chỉ để lấy được tiên đan trong Trường Sinh Lăng mà thôi." Chân Nương nghiêm túc nhìn Vân Ca, "Truyền thuyết nói rằng tiên đan trong Trường Sinh Lăng có thể... có thể trị hết bệnh cho hoàng tộc Đại Việt."
"Bệnh của muội muội!" Bỗng nhiên Nam Cung Liêu nghiêm túc nói, "Nếu như điều đó là thật, ta nguyện đi chuyến này vì muội muội!"
"Thật sự bệnh của tam tỷ có thể khỏi rồi, xem như Trường Sinh Lăng có là địa ngục đi chăng nữa, ta cũng nguyện đi chuyến này!" Hoài Băng gật đầu liên tục nhìn Mộ Ly, "Lục muội, từ trước đến giờ muội đã đọc rất nhiều sách thuốc, vậy có từng nghe tiên đan này bao giờ chưa?"
Mộ Ly gật đầu, "Quả thật sách thuốc có ghi lại chuyện Trường Sinh Lăng có giấu tiên đan, nếu thật sự tốt cho tam tỷ, ta cũng nguyện đi lần này." Vừa dứt lời, nàng có chút chần chờ nhìn Chân Nương, "Chẳng lẽ vì bà bà mang bệnh khó chữa nên phải nghĩ hết biện pháp tìm kiếm Trường Sinh Lăng sao?"
Chân Nương khẽ run, nhìn Nam Cung Liêu cùng Vân Ca, "Thật ra thì... năm đó Đại Việt Đại Chiếu bị tiêu diệt hoàn toàn là do bà bà dựng lên, bà bà chính là người thao túng phía sau đám hải tặc thần bí kia... bà bà làm như thế hoàn toàn vì nhi tử của người là - Nhị hoàng tử Đại Chiếu Nam Cung Viễn."
"Vương đệ! Chẳng lẽ bà bà Thiên Khu là..." Trong thoáng chốc khiến sắc mặt Nam Cung Liêu tái xanh, "Quý phi Ô thị!"
"Không sai." Chân Nương vừa dứt lời, nàng liền tránh đi ánh mắt ân cần của Vệ tướng quân, "Bệnh tình của nhị hoàng tử Đại Chiếu rất giống bệnh tình của tam muội, ta liều chết trộm được tấm bản đồ này, nhưng thật khó khăn, sức một người không đủ, ta không biết nên..."
"Nhị tỷ, tỷ không chỉ có một mình đâu?" Giọng nói Hợp Hoan vang lên theo Nhược Yên đi ra, "Có thể giúp được tam tỷ ta còn mong gì hơn, ta không muốn vị tỷ tỷ nào lại rời xa ta nữa!"
"Sống chết có số, sống làm sao không tiếc là được rồi." Nhược Yên thản nhiên nói, "Nếu chỉ vì một mình ta mà liên lụy mọi người bị gặp nguy hiểm, ta thà sống thêm mấy ngày thôi cũng đủ rồi."
"Chuyện này cũng không phải của riêng ngươi!" Vân Ca lạnh lùng nói, nhìn thoáng qua Hải Lẫm, "Mối thù diệt quốc, không lẽ nói quên liền quên được sao? Bà bà đảo Thiên Khu càng muốn lấy được, ta càng không để bà ta lấy được! Nhất định ta phải xen vào chuyện này rồi!"
"Mọi người đều muốn đến Trường Sinh Lăng sao?" Bất chợt Tiểu Phách Tử nói, "Chẳng qua đây chỉ là nơi sách cổ ghi chép lại mà thôi." Hơi ngừng lại, Tiểu Phách Tử chỉ lên địa đồ, "Mọi người nhìn thử mạch nước chỗ này đi, ta nhớ rõ chỗ này là nơi tụ tập đá ngầm, nhưng mà vẽ trong đây thì lại là dãy núi, không phù hợp chút nào. Ta đoán Trường Sinh Lăng chỉ là màn kịch mà người xưa nghĩ ra để lừa gạt chúng ta, chúng ta cứ tùy tiện đi tìm lăng như thế, đầu tiên là nguy hiểm, hơn nữa chẳng có gì để chơi, chẳng phải liên lụy mọi người chết cả sao, tóm lại là chơi không vui tí nào!"
"Nàng chỉ biết chơi đùa thôi." Hoài Băng không nhịn được kéo áo Tiểu Phách Tử, "Thật sự khi nào nàng mới trưởng thành được đây?"
Hợp Hoan trừng mắt liếc Tiểu Phách Tử, "Nếu như ngươi sợ thì không đi là được, còn ta nguyện ý mạo hiểm vì tam tỷ lần này."
Tiểu Phách Tử ngẩn người, nặng nề thở dài, "Nếu mọi người quyết định muốn đi rồi, vậy ta cũng đi thôi, không để mọi người chê cười ta được!"
"Nhưng mà thuyền... điện hạ." Vệ tướng quân ôm quyền, cúi người trước mặt Nam Cung Liêu, "Sợ rằng không thể chịu đựng được thêm sóng to gió lớn, ta nghĩ chúng ta nên về đảo trước."
Nam Cung Liêu nhíu mày, gật đầu, "Vệ tướng quân, ta nghĩ theo lộ trình hiện giờ thì phải mất mấy ngày nữa mới về đảo được."
Vệ tướng quân liếc nhìn Vân Ca vô cùng thâm ý, "Ta nghĩ chuyện này phải xem thử công chúa Đại Chiếu có nguyện ý ra sức giúp một tay không?"
Vân Ca cười lạnh, "Bạch Lân Hải Xà của ta cần nghỉ ngơi thêm vài ngày, nếu các ngươi muốn bọn chúng kéo thuyền thì phải đợi rồi."
"Nhưng còn bệnh của muội muội thì sao!" Nam Cung Liêu nắm chặt tay trừng mắt nhìn Vân Ca, "Càng trễ một ngày thì sẽ nguy hiểm một ngày."
"Ca ca, không sao đâu." Nhược Yên mỉm cười thản nhiên nhìn Vân Ca, "Ta có phò mã ở bên, cho dù phát bệnh cũng sẽ không sao cả, vậy nên để Bạch Lân Hải Xà của công chúa điện hạ nghỉ ngơi thêm mấy ngày, Nam Cung Nhược Yên ta không chết được đâu."
Tô Hoán Thần, Vân Ca hơi ngẩn ra, vừa nghĩ đến vị thư sinh nho nhã kia khiến đáy lòng nàng vô cùng chua xót, cùng là công chúa, vì sao nàng ta có thể gặp được phu quân như thế?
Hải Lẫm nhìn thấy Vân Ca gượng cười, buồn bã cúi đầu, hung hăng nắm chặt chuôi kiếm bên hông.
Vệ tướng quân cung kính ôm quyền cúi đầu, "Nếu bây giờ đã biết bà bà đảo Thiên Khu là kẻ thù chung của Đại Việt và Đại Chiếu, vậy tại hạ nghĩ chuyện cần làm nhất là đồng tâm hiệp lực đối phó với kẻ thù, còn chuyện ân oán hai nước, thiết nghĩ điện hạ nên lấy đại cuộc làm trọng, tạm thời buông bỏ mối hận cũ, cùng Đại Chiếu lên đường tìm Trường Sinh Lăng mới chính là thượng sách."
Nam Cung Liêu nhếch miệng, gật đầu, "Nếu Vệ tướng quân đã nói như vậy rồi, ta liền vỗ tay thiết lập ước định, nếu bà bà Thiên Khu không chết, chắc chắn sẽ không gây chiến xâm phạm Đại Chiếu, khơi dậy can qua!" Vừa dứt lời, Nam Cung Liêu giơ tay nhìn Vân Ca cùng Tiểu Phách Tử, "Không biết thái tử, công chúa Đại Chiếu có bằng lòng hóa can qua vi ngọc bạch* không?"
(*) giải quyết chiến tranh bằng biện pháp hòa bình.
Hai tay Tiểu Phách Tử vẫn khoanh trước ngực, "Ta chỉ muốn vỗ tay cùng con mọt sách thôi."
Vân Ca cũng mỉm cười đáp lại Nam Cung Liêu, khẽ vỗ tay lập ước định cùng Nam Cung Liêu, "Được! Hôm nay đã vỗ tay rồi, nên tạm gác lại thù hận giữa chúng ta, giết bà bà đảo Thiên Khu rồi lại nói."
Đáy mắt Chân Nương hiện lên chút lạnh lẽo, từng người trong các ngươi đều muốn làm chuyện bất lợi với bà bà, lần này nhất định các ngươi chỉ có đi mà không về được. Vừa nghĩ đến đây, Chân Nương do dự nhìn mấy vị tỷ muội bên cạnh mình, vì sao các ngươi lại như thế? Không những không che chở bà bà, mà lại đối nghịch với bà bà, xem ra bà bà nói không sai, thật sự các ngươi vô tình đến mức khiến người ta run sợ.
"Vậy... chờ chúng ta đổi lại thuyền, chúng ta liền dựa theo bản đồ tìm vị trí Trường Sinh Lăng." Vệ tướng quân chỉ về nơi xuất phát trên bản đồ, liếc mắt nhìn Chân Nương một chút.
"Được." Tùy ý đáp một tiếng, Chân Nương xoay người đưa lưng về phía Vệ tướng quân.
Nhược Yên nhíu chặt mày, mặc dù phía trên tấm bản đồ không hề có kí hiệu quái thú nguy hiểm gì, cũng không có vẽ những dòng nước xiết nguy hiểm, nhưng không hiểu vì sao khi thấy chút hi vọng sống thế này, trong lòng nàng không nhịn được khiến tim đập nhanh?
Chủ thuyền lướt đi trên biển, cuối cùng sau ba ngày cập bến hải đảo Đại Việt, mọi người đổi thuyền chiến khác, chuẩn bị đầy đủ đồ ăn thức uống, khởi hành lần nữa.
Khi mới tảng sáng, gió mát thổi nhè nhẹ, Hoán Thần đứng trên thuyền, cẩn thận nghiên cứu quyển sách Bạch Lệ Trung đưa nàng.
"Phò mã Đại Việt thật ham học, khiến Vân Ca sinh lòng bội phục." Vân Ca nhìn Hoán Thần tập trung xem sách, đáy lòng không nhịn được thoáng hiện cảm giác quý mến, "Ngươi đầy học vấn thế này, có bao giờ ôm hoài bão tận lực vì Đại Chiếu ta chưa?"
Hoán Thần ngây người, cất sách vào áo, khiêm nhường ôm quyền, "Công chúa nâng đỡ, Hoán Thần lo sợ."
"Ngươi sợ gì?" Vân Ca bình tĩnh nhìn hình xăm trên mặt Hoán Thần, trong đôi mắt nhu tình có chút đau lòng, "Ta chưa bao giờ gây khó dễ gì với ngươi, không giống công chúa phu nhân kia của ngươi đành lòng xuống tay như thế."
"Túi da mà thôi, Hoán Thần tạ ơn công chúa quan tâm." Hoán Thần ôm quyền lần nữa, "Nếu công chúa không còn chuyện gì khác, Hoán Thần mạn phép lui xuống trước."
"Tô Hoán Thần!" Đột nhiên Vân Ca gọi nàng, "Chưa từng có ai dám đối xử với ta như vậy, nếu đã là người Vân Ca ta vừa ý mà không để ta sử dụng, nhất định ta sẽ phá hủy nó, không để cho bất kỳ ai khác sử dụng, tránh việc gây hại cho Đại Chiếu ta!"
Chỉ thấy Hoán Thần hiên ngang nói: "Chẳng qua điều Hoán Thần muốn là làm bạn cả đời cùng người trong lòng mà thôi, chẳng bao giờ Hoán Thần nghĩ đến việc truy danh trục lợi, chiếm lấy thiên hạ, công chúa, người nói quá lời rồi."
"Tô Hoán Thần..." Vân Ca nhịn không được bước đến gần nàng, "Thật sự ngươi quyết định dù chết cũng muốn ở lại Đại Việt sao?"
"Không phải." Hoán Thần mỉm cười thản nhiên, "Đúng hơn là dù chết cũng muốn ở lại bên cạnh Nhược Yên."
"Ngươi..." Vân Ca kinh ngạc, ngây người nhìn Hoán Thần, một phu quân như thế, làm sao... làm sao có thể đánh mất hắn khỏi cuộc đời được?
"Phò mã." Chỉ nghe tiếng gọi của Nhược Yên vang lên, Hoán Thần mỉm cười xoay đầu lại, đôi mắt nàng đều tràn đầy cưng chiều.
Nhược Yên chậm rãi bước đến nắm chặt tay Hoán Thần, bình tĩnh nhìn Vân Ca, "Nghe khẩu khí của công chúa như vậy, người muốn ép buộc phò mã nước ta trở thành người Đại Chiếu sao?"
Vân Ca cười lạnh, không hề đáp lại Nhược Yên, nàng chỉ nhìn Hoán Thần thật sâu, im lặng trở về khoang thuyền.
"Nhược Yên..." Hoán Thần nắm tay nàng thật chặt, nghiêm túc nhìn nàng, "Tuyệt đối nàng đừng nên tức giận làm gì, dù chết ta cũng không..."
"Vì sao ta phải tức giận?" Nhược Yên mỉm cười nhìn Hoán Thần, "Nếu người ta muốn lấy thứ gì đó, chắc hẳn vì nó là thứ tốt rồi, nhưng hôm nay người ở bên cạnh ta đã nói rõ chết cũng sẽ không rời đi, câu trả lời đã rõ ràng như thế mà ta còn tức giận nữa, vậy thì sẽ không có chút phong thái của công chúa Đại Việt rồi." Tô Hoán Thần, ta không quan tâm những hồi ức đã qua kia là gì, ta chỉ tin nàng là phu quân của ta, đáng giá cho ta mười ngón khấu chặt, bên nhau cả đời.
Hoán Thần ngây người, bỗng nhiên mỉm cười ôn nhuận, "Nhược Yên..."
"Nếu công chúa Đại Chiếu đã khen nàng có tài, không bằng nàng ngâm thử một câu thơ đi?" Nhược Yên cười dịu dàng nhìn Hoán Thần, "Nàng không ngâm được, ta sẽ phạt nàng."
"Phạt sao..." Cũng là lời nói này, cũng là tình cảnh này làm hai má Hoán Thần đỏ lên nghĩ về cảnh xuân tươi đẹp dưới đêm trăng ngày đó, nàng không nhịn được bật cười.
"Nàng cười gì thế?" Nhược Yên khó hiểu thu lại nụ cười.
"Không... không có..." Hoán Thần vội vàng giấu đi đỏ ửng trên mặt, "Chỉ là ta nhớ đến chuyện cũ thôi."
"Chuyện gì?"
Hoán Thần mỉm cười lắc đầu, "Linh lung đầu tử an hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri? Nàng từng ra câu thơ này để đối với ta, nếu như đối không được sẽ bị phạt."
"Hả?" Nhược Yên nhìn gương mặt Hoán Thần đỏ ửng, "Vậy bị phạt ra sao?"
"Thì... thì là..." Gương mặt Hoán Thần đỏ ửng càng nhiều hơn, nhìn như bị lửa đốt, nàng không biết trả lời Nhược Yên sao nữa.
Nhược Yên khẽ mỉm cười, bỗng nhiên trong hồi ức mơ hồ hiện lên một hình ảnh, ánh trăng say mê, gió thổi nhẹ xuyên qua ngọn cây, hai cơ thể quấn nhau, hôn nhau, một là nàng, một là nàng ấy...
Không tự chủ được đỏ mặt, Nhược Yên không nhịn được cúi đầu, "Chẳng lẽ... chẳng lẽ đó là..."
Hoán Thần ngạc nhiên nhìn Nhược Yên, "Nàng nhớ sao!"
"Ta... ta..." Nhược Yên không dám nhìn Hoán Thần, chỉ đành phải cúi đầu càng sâu.
"Nhược Yên..." Hoán Thần kích động ôm nàng vào lòng, "Không cần biết lần đi đến Trường Sinh Lăng này là họa hay phúc, chúng ta cũng đừng làm lãng phí thời gian nữa, được không?"
"Được..." Nhược Yên dựa sát vào lòng Hoán Thần, bình yên nhắm nghiền đôi mắt, lắng nghe tiếng tim đập của Hoán Thần khiến nàng không tự chủ được mỉm cười.
Tô Hoán Thần... Vân Ca quay đầu lại nhìn thấy cảnh tượng trước mắt nàng, làm nàng nắm chặt hai tay.
"Nhược Yên, nàng nhìn kìa! Nơi đó có phải hải vực ẩn giấu càn khôn được vẽ trên tấm da cừu kia không?" Bỗng nhiên Hoán Thần chỉ về phía hải vực vừa trong suốt vừa đục ngầu giao hòa với nhau, giọng nói mang theo chút kích động." Có lẽ Trường Sinh Lăng có thật rồi!
Nhược Yên nhìn theo hướng Hoán Thần đang chỉ, quả nhiên trên mặt biển bên kia là một nửa dòng nước màu đục hòa với một nửa dòng nước trong suốt, trông giống như tấm bát quái thái cực Âm Dương Song Ngư vậy, giữa trung tâm tạo thành dòng nước xoáy, chuyển động từ từ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.