"Mọi người nhìn kìa, hình như có vật gì đằng kia -" Đột nhiên Tiểu Phách Tử kinh hãi hét to, chỉ về phía đối diện bên hố lửa, "Hình như nó là một tấm bia đá, hay là bức tường đá không biết chừng, có phải đó là đường thoát hay không?"
Hoài Băng giương mắt nhìn theo, chỉ thấy loáng thoáng bên kia đúng thật là một vách tường bằng đá vuông vức.
"Đến xem thử thì biết." Hợp Hoan khẽ mỉm cười nhìn Mộ Ly, "Ta đi thăm dò phía trước nhé."
"Được." Mộ Ly gật đầu, "Nàng hãy cẩn thận mọi chuyện."
"Bàn về khinh công thì nên để ta." Tiểu Phách Tử chớp chớp mắt nhìn Hợp Hoan, "Làm phi tặc nhiều năm rồi, khoảng cách này không gây khó khăn cho ta được." Vừa nói xong, Tiểu Phách Tử điểm mũi chân phi thân lên cao, chạy đến bên kia.
Nhanh chóng đáp xuống bờ bên kia, Tiểu Phách Tử ổn định thân thể quay đầu lại vẫy tay nhìn mọi người, "Ta đến được rồi! A ha ha."
"Cẩn thận!" Hoài Băng hoảng sợ kêu to.
Tiểu Phách Tử vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy hai sợi dây xích vô cùng to lớn đang phóng về phía mình, làm nàng phải xoay người né sang bên cạnh, khó khăn lắm mới có thể tránh được nó, cuối cùng chỉ thấy dây xích to tướng bắn thẳng về bờ bên kia, ghim thật chặt vào vách đá.
Hơi lấy lại bình tĩnh, Tiểu Phách Tử hít thật sâu, vỗ vỗ hai sợi dây xích to tướng, sau khi nhận thấy không có gì khác thường mới xoay lại vẫy tay với mọi người, "Ta không sao, yên tâm nha." Tiểu Phách Tử quay mặt đi, cẩn thận nhìn kỹ mọi thứ ở đây, chỉ thấy có một tấm bia đá cực kỳ to đứng sừng sững trước mặt, hình như loáng thoáng phía trên còn được khắc hoa văn, không thể đến gần nhìn thử, vì vậy không thể biết đó là hoa văn gì.
Tiểu Phách Tử nhìn chung quanh lần nữa, khẳng định không có nguy hiểm gì, nàng xoay người lại vẫy tay với mọi người, "Mọi người đến đây đi, nơi này an toàn hơn bên kia nhiều lắm."
"Được." Hoài Băng gật đầu, nàng nhìn Nhược Yên cùng Hoán Thần, hiện giờ gương mặt Nhược Yên trở nên trắng bệch, "Tam tỷ, ta dẫn Hoán Thần sang bên kia giúp tỷ."
Nhược Yên gật đầu, nàng cẩn thận nhìn Hoài Băng điểm mũi chân mang Hoán Thần đạp dây xích to lớn đáp xuống bên kia, nàng nhẹ nhàng thở phào, sau đó bình tĩnh phi thân rời khỏi nơi này.
Mọi người bình yên hội tụ dưới bia đá, Nam Cung Liêu giương mắt nhìn con đường đối diện, không nhịn được hít sâu, "Xem ra hiện giờ chúng ta càng lún càng sâu rồi, hi vọng mọi người có thể bình yên rời khỏi đây."
"Ca ca, được mà." Nhược Yên cười nhạt, đứng sóng vai cùng Nam Cung Liêu, "Ta vất vả lắm mới gặp được huynh, ông trời sẽ không nhẫn tâm chia cắt huynh muội chúng ta đâu."
"Đúng vậy, lần này ca ca nhất định sẽ bảo vệ muội." Nam Cung Liêu khẽ mỉm cười, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, quay đầu lại nhìn Hoán Thần, "Tô Hoán Thần, ngươi lại đây."
"Được." Hoán Thần đến gần bọn họ, nàng nhìn thấy Nam Cung Liêu lấy ra ống sáo trong ngực, "Đây là ống sáo khống chế trùng độc của Bạch vu y, nói vậy ngươi cũng hiểu rồi phải không, ta đưa cho ngươi ống sáo này, lỡ như... ta gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn thì hi vọng ngươi có thể bảo vệ tốt Nhược Yên."
Hoán Thần nhận lấy ống sáo, nghiêm túc nhìn Nam Cung Liêu, "Điện hạ, người lo lắng quá rồi, không sao đâu."
Nhưng chỉ thấy Nam Cung Liêu cười nhạt, "Thế sự vô thường, ai biết được cuối cùng sẽ ra sao?" Hắn nói xong lời này, lòng đầy nặng trĩu nhìn Nhược Yên, "Nếu như ta có bề gì, muội muội, mọi chuyện Đại Việt phải nhờ muội rồi."
"Ca ca, không được nói bậy, chúng ta sẽ không sao." Nhược Yên lắc lắc đầu, đồng thời nàng cầm tay Nam Cung Liêu cùng Hoán Thần, "Ta chỉ hi vọng, chúng ta sẽ không bao giờ bị chia cắt, chúng ta là người một nhà."
"Còn tỷ muội chúng ta nữa, chúng ta sẽ không bao giờ bị chia cắt!" Hợp Hoan kích động đặt tay lên mu bàn tay Nhược Yên, mỉm cười nhìn Nhược Yên, "Phải không, tam tỷ?"
"Đúng vậy." Nhược Yên khẽ mỉm cười, Hoài Băng, Chân Nương, Mộ Ly đồng loạt đặt tay lên mu bàn tay Nhược Yên, năm vị tỷ muội nhìn nhau mỉm cười, "Tỷ muội đồng tâm, vĩnh viễn không chia lìa."
"Ta thì sao?" Tiểu Phách Tử không vui nhìn mọi người.
Hoán Thần mỉm cười gật đầu, "Hình như ta đã nói với ngươi rồi, ngươi muốn gánh vác tránh nhiệm cùng ta, vì thế ngươi trốn không thoát."
"Nhìn lại thì... người thừa là ta..." Khẽ cười buồn bã, Vân Ca quay mặt đi, vô cùng tự giễu nhìn tấm bia đá, "Nếu như gặp nguy hiểm gì nữa, các ngươi không cần cứu ta, mặc kệ ta, để ta chết như vậy đi."
Tiểu Phách Tử lắc đầu, bước lên kéo tay Vân Ca, "Mặc dù ta không phải là tỷ muội ruột thịt của tỷ, nhưng mà ta đã sớm xem tỷ là tỷ tỷ ruột của ta rồi, vì thế nhất định chúng ta sẽ sống sót bình yên."
Vân Ca kinh ngạc nhìn thẳng Tiểu Phách Tử, đột nhiên cảm giác trong lòng có chút ấm áp, "Nói thì phải giữ lời."
"Mặc dù ta không phải Vân Phá, nhưng ta là Tiểu Phách Tử, nghe cũng hao hao đúng không?" Tiểu Phách Tử chớp chớp mắt nhìn Vân Ca, "Tỷ tỷ, an tâm nha, ta sẽ bảo vệ tỷ thật tốt."
"Được..." Nụ cười tự giễu trên mặt Vân Ca dần dần biến mất, thay vào đó nét mặt giãn ca cười thật thoải mái.
"Điện hạ, người xem, hình như chúng ta đã thấy hoa văn trên tấm bia đá này ở đâu rồi?" Bỗng nhiên Vệ tướng quân nói làm mọi người đều đồng lại nhìn hoa văn trên tấm bia đá kia.
Nam Cung Liêu bước đến bia đá đầu tiên, sắc mặt hắn kinh hãi, "Đây... đây không phải là bức họa của Đại Việt sao! Đây là Huyền Vũ!"
Vân Ca nghe thấy thế, đồng thời cũng đến gần tấm bia đá, nhìn hoa văn bên phải, kinh ngạc nói: "Đây là bức họa của Đại Chiếu! Thanh Giao!"
Nam Cung Liêu cùng Vân Ca liếc mắt nhìn nhau, chẳng lẽ khởi nguồn của Trường Sinh Lăng này có liên quan sâu xa đến hai nước Việt Chiếu sao?
"Hình như ở đây có một bài thơ..." Hoài Băng nhìn giữa hoa văn tấm bia đá, loáng thoáng có bài thơ bốn chữ, văn tự mang phong cách cổ xưa, giống như dạng thơ văn làm từ thời nhà Tần, hơn nữa đây chính xác là chữ Tiểu Triện*.
(*) chữ thời nhà Tần.
Tiểu Phách Tử nhìn những câu thơ trên bia đá, gãi gãi đầu: "Thật ra trên đó viết gì vậy?"
"Tam thập xuân thu bạch thủ cô." Hoán Thần khẽ đọc lên.
"Nại hà tình thâm duyên thiển khổ." Nhược Yên chạm lên bia đá, nàng chậm rãi đọc lên, không nhịn được liếc mắt nhìn Hoán Thần.
Hoán Thần ngừng lại một chút, nhìn hai câu thơ cuối cùng, nàng lắc đầu thở dài, "Hồng nhan nhất tiếu khuynh thành lệ - Tòng thử bích hải lưỡng tương tuyệt." (*)
(*) Dịch thơ:
Ba mươi năm bạc đầu đơn độc
Vì sao tình sâu duyên mỏng thế này
Nước mắt hồng nhan nụ cười khuynh thành
Từ nay biển rộng trời cao lưỡng tình tương tuyệt
"Thơ này có ý gì? Con mọt sách à?" Tiểu Phách Tử khó hiểu nhìn Hoán Thần, "Ta nghe nó buồn buồn sao á?"
Nhược Yên gật đầu thở dài, "Thơ này, thật sự buồn." Vừa dứt lời, Nhược Yên nhìn Nam Cung Liêu, "Ca ca, huynh có biết gì về lịch sử Đại Việt chúng ta không?"
Nam Cung Liêu hơi có chút trầm tư, một lúc sau hắn nói: "Từ khi Đại Việt chúng ta lập quốc, là do một vị nữ tử tài hoa hiếm thấy xây dựng vương quốc trên thuyền, vậy thì phải đi ngược dòng tìm hiểu một chút thời Tần Hán rồi."
"Vậy công chúa Vân Ca, xin hỏi ai là người thành lập ra Đại Chiếu?" Nhược Yên nhìn Vân Ca hỏi.
Vân Ca chạm nhẹ bức họa Thanh Giao trên bia đá, "Tổ tiên Đại Chiếu ta là một vị anh hùng cực kỳ tài hoa, hắn trảm hải xà, thuần phục thủy tộc, tung hoành tứ hải, uy danh vang xa."
"Một người là hồng nhan vương tộc, một người là anh hùng hào kiệt, vốn là một đôi trời đất tạo nên..." Hoán Thần mạnh dạn suy đoán mối nghi ngờ trong lòng mình, "Có lẽ đã xảy ra chuyện gì khiến hai người chia xa, từ đó hai nước Việt Chiếu trở mặt thành thù."
Bỗng nhiên Nam Cung Liêu nghĩ đến điều gì, hắn nhìn Vân Ca, "Tổ tiên Đại Chiếu của ngươi đã để lại di huấn gì?"
Vân Ca gật đầu, "Cả đời Việt Chiếu không qua lại với nhau, không cho lấy nhau, không cho bang giao."
"Tổ tiên Đại Việt của ta cũng để lại lời như thế..." Nam Cung Liêu kinh ngạc nhìn Vân Ca chằm chằm, "Chẳng lẽ tổ tiên hai nước chúng ta thật sự là một đôi tình nhân nhưng lại căm hận nhau sao?"
"Người sống trên đời, thời gian vội vã, cần gì chấp chước trong lòng đến mức không nhìn mặt nhau làm gì?" Hoán Thần lắc đầu, nàng ôn nhu mỉm cười nhìn thật sâu Nhược Yên.
Nhược Yên gật đầu, nàng lẩm bẩm đọc lại bài thơ lần nữa, "Có lẽ bài thơ này là do vị anh hùng Đại Chiếu kia làm, có lẽ Trường Sinh Lăng này đều là do một tay hắn tạo nên, nghĩ đi nghĩ lại, hắn đúng là một vị tài hoa hiếm thấy trên đời này."
"Hây, đáng tiếc ghê nha..." Tiểu Phách Tử nặng nề thở dài, vỗ vỗ bia đá, "Dằn vặt ba mươi năm làm gì không biết nữa?"
"Ta nghĩ chắc là hắn hối hận rồi." Hoài Băng cũng vỗ bia đá, "Không phải như vậy thì làm sao hắn lại viết ra những câu thơ buồn như thế, có lẽ hắn cảm thấy mọi chuyện không còn kịp nữa rồi."
"Cuộc đời nhiều chuyện xảy ra, một khi đã bỏ qua rồi thì không còn cơ hội tìm lại được." Hợp Hoan dường như mang suy nghĩ gì, lẩm bẩm nói: "Nếu như chuyện đã qua là bi kịch, vì sao chúng ta không làm bi kịch ngừng lại?"
Mộ Ly gật đầu nhìn Hợp Hoan, sau đó nàng nhìn Vân Ca cùng Nam Cung Liêu, "Ngừng bi kịch, hay không ngừng bi kịch, xem thử trong lòng hai người bọn họ có bao nhiêu chấp niệm đây?"
Vân Ca hờ hững nhìn Nam Cung Liêu, "Đại Việt, Đại Chiếu, nhiều năm nay không ngừng tranh nhau..."
Nam Cung Liêu cũng hờ hững nhìn Vân Ca, "Nếu tổ tiên chúng ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt, thân là tử tôn, làm sao có thể làm trái ý nguyện tổ tiên?"
Sát khí hiện ra, bỗng chốc không khí giữa hai bên lạnh như băng làm người ta cảm thấy rét lạnh.
"Được rồi, những chuyện ân oán này, chờ chúng ta bình yên rời khỏi đây rồi bàn tiếp đi." Chân Nương vội vàng cắt đứt lời bọn họ, "Chuyện quan trọng nhất hiện giờ không gì hơn là sớm tìm được linh dược để bệnh của tam muội mau chóng hồi phục."
"Đúng rồi, đây mới là việc chính!" Tiểu Phách Tử vội vàng nói, nàng kéo Vân Ca ra sau lưng, "Tỷ tỷ, mấy chuyện kia chờ chúng ta bình yên rời khỏi đây lại nói sau đi."
Vân Ca nhìn thoáng qua Tiểu Phách Tử, im lặng gật đầu.
Đôi mắt Hoán Thần vô cùng ảm đạm, lo lắng trong lòng nàng biến thành lặng lẽ thở dài, nàng vỗ tấm bia đá này, nếu đây thật sự là tấm bia đá do tổ tiên Đại Chiếu tạo thành, chắc chắn sẽ có đường ngầm vào lăng, không thể nào chỉ là một bia đá thông thường.
Nhược Yên nhìn Hoán Thần, nàng nắm chặt tay Hoán Thần, "Muốn tìm đường sao, vậy để hai chúng ta cùng tìm đi."
Hoán Thần ôn nhuận mỉm cười, nàng nắm chặt tay Nhược Yên cùng nhau đi một vòng quanh tấm bia đá này, cảm giác cho biết nó thật sự rất khác so với bia đá thông thường.
Trong khi đang suy nghĩ, bất chợt Hoán Thần nghĩ đến điều gì, "Rùa đá! Nhìn xem tấm bia đá này không hề có rùa đá!"
Đột nhiên Nhược Yên hiểu rõ, nhìn hòn đá dưới chân, "Ta nghĩ không phải không có, mà nơi chúng ta đang đứng chính là rùa đá."
"Rùa đá là gì?" Mộ Ly không nhịn được hỏi.
Hợp Hoan kéo Mộ Ly lại nói: "Tương truyền rồng sinh chín con, rùa đá còn gọi là Bí Hý, là rồng con thứ chín, thời xa xưa, đã lâu lắm rồi, nó mang trên mình tam sơn ngũ nhạc, vì vậy người đời sau thường dùng con rồng này chở bia đá."
"Chúng ta đứng trên mình rùa đá thì sao?" Vệ tướng quân cũng nhịn không được hỏi.
"Nếu thật sự chúng ta đứng trên rùa đá, như vậy miệng rùa đá chính là cửa vào rồi." Nhược Yên gật đầu chắc chắn, nàng đi dọc theo thềm đá về phía trước, bỗng nhiên nhớ lại nơi vừa rồi bắn ra hai sợi xích to lớn kia, vì vậy nàng cùng Hoán Thần vội đến nơi đó.
"Hoán Thần, nắm chặt tay ta, không được phép buông ra." Bất chợt Nhược Yên mỉm cười thản nhiên nhìn Hoán Thần.
Hoán Thần gật đầu nắm chặt tay Nhược Yên, chỉ thấy Nhược Yên đột nhiên cúi người nhìn hố lửa kia, quả nhiên bên dưới thật sự có một cửa động, bên trong phát ra có chút ánh sáng nhạt, dường như đó là một đường hầm dưới đất, không biết nó dẫn đến đâu?
"Quả nhiên nơi này có đường đi!" Nhược Yên ngạc nhiên nói: "Thì ra nơi này là miệng rùa đá!"
Tưởng như không có đường, bỗng nhiên có chút hi vọng, mọi người không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
"Chân Nương, nếu có thể rời khỏi đây bình yên, ta và nàng có thể bình tâm nói chuyện với nhau không?" Vệ tướng quân bỗng nhiên nói thoáng qua với Chân Nương, "Có một số việc, ta không hiểu rõ, không thể nào quên được."
"Có một số việc, không cần thiết phải hiểu." Chân Nương không dám nhìn vào mắt hắn, nàng điểm mũi chân, xoay người phi thân xuống hố lửa, nhẹ nhàng tiến vào động.
Chân Nương cẩn thận quan sát sơn động, "Cầm chắc đuốc đừng để mất, tuy nơi này có chút ánh sáng, nhưng chỉ có thể chiếu sáng ít thôi, chúng ta nên cẩn thận bám lấy tường mà đi."
"Ừm!" Hợp Hoan gật đầu nhìn Mộ Ly, "Đi thôi!"