"A... a..." Vân Ca đứng ở đầu cầu, bỗng nhiên lẩm bẩm hát một bài, khúc ca đầy u oán, đầy đau thương.
Nhược Yên chậm rãi đứng dậy, bước đến chỗ Vân Ca, "Hải Lẫm luôn muốn ám sát huynh muội ta, rốt cuộc ngươi có biết chuyện hay không?"
Chỉ thấy Vân Ca lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhược Yên, "Hải Lẫm cố chấp, làm trái mệnh lệnh của bổn công chúa ta, hắn đã bị ta đích thân chấp pháp nghiêm trị, ngươi nói thử xem như vậy là ta có biết hay không?"
Chân Nương gật đầu, Tam muội, "chuyện này thật sự công chúa Vân Ca không biết."
"Đích thân nghiêm trị sao?" Nhược Yên khó hiểu nhìn nàng, đôi mắt bi thương của nàng nhìn Vân Ca như áp bức, "Nếu như ngươi gạt ta, cho dù ngươi có là công chúa Đại Chiếu, ta cũng sẽ lấy mạng ngươi!"
"Buồn cười!" Vân Ca đứng thẳng người, nghiêm nghị nhìn Nhược Yên, "Đường đường là công chúa Đại Chiếu như ta, làm sao lại sợ ngươi?"
"Tam muội, ta biết hiện giờ muội rất đau lòng vì huynh trưởng chết đi, nhưng chuyện này thật sự không thể trách công chúa Vân Ca." Chân Nương vừa dứt lời, kéo tay Nhược Yên, chỉ về phía mọi người bên kia, "Không tin thì muội có thể hỏi mọi người đi, công chúa Vân Ca từng liều mình chắn trước muội cùng Hoán Thần, không để cho Hải Lẫm ra tay làm tổn thương hai người, nếu như nàng là chủ mưu mọi chuyện, làm sao lại liều mạng bảo vệ hai người như thế?"
"Thật sao?" Nhược Yên kềm nước mắt, lui phía sau, "Vậy... thứ cho Nhược Yên thất lễ."
"Ta đây không chấp nhất với ngươi." Vân Ca cười lạnh, "Chẳng qua ngươi cần phải sống thật tốt, cố gắng chịu đựng, đừng vội xuống Diêm Vương trước khi đến Trường Sinh Lăng, chẳng phải làm thiên hạ chê cười."
Nhược Yên nhìn lại nàng, không hề khiếp sợ, nhàn nhạt nói: "Không cần công chúa hao tâm."
Hoán Thần chậm rãi đứng dậy, "Được rồi, đừng tiếp tục chậm trễ nữa, chúng ta lên đường đi."
Tám người cùng nhau bước lên nhịp cầu đầu tiên, run rẩy đi từng bước, thỉnh thoảng nhìn xuống dưới, hoàn toàn là vực thẳm sâu không thấy đáy, khiến người nhìn cảm thấy lạnh buốt.
"A a..."
Tiếng ca u oán vang lên, mọi người nhìn Vân Ca đi cuối hàng.
Vân Ca vô tội lắc đầu, "Ta không có hát."
"A a..."
Tiếng hát lại vang lên lần nữa, Tiểu Phách Tử nhìn dưới cầu vài lần, "Hình như tiếng hát vọng lại từ bên này thì phải."
"Bên này mới đúng..." Hoài Băng lắc đầu, chỉ về phía khác.
"Không phải, tiếng hát vọng đến từ khắp bốn phía..." Nhược Yên cẩn thận lắng tai nghe, không nhịn được nhíu mày, "Chắc chắn ở đây không chỉ có chúng ta thôi đâu."
"A... a..."
Nhược Yên vừa dứt lời, bỗng nhiên những tiếng hát kia lại vang vọng càng lớn hơn, tiếng hát không ngừng vang đến đây, như có mấy nghìn người hát cùng nhau, chấn động vô cùng, làm nhịp cầu dưới chân lay động đôi chút.
"Vụt -"
Dường như có thứ gì bay đến phía sau, Tiểu Phách Tử hoảng sợ quay đầu nhìn, lại bị một bàn tay đen vuốt nhọn hung hăng đánh vào mặt. Khi vừa bình tĩnh lại, bóng dáng kia đã biến mất vào mây mù.
Tiểu Phách Tử xoa xoa mặt, bàn tay năm ngón in dấu rõ ràng trên mặt, "Thứ gì đánh người ta đau dữ vậy kìa?"
Hoài Băng đau lòng nhìn Tiểu Phách Tử, cảnh giác nhìn chung quanh đôi chút, ánh mắt rơi lên gương mặt Tiểu Phách Tử lần nữa, chỉ thấy dấu tay trên mặt Tiểu Phách Tử hơi nhỏ nhưng in vô cùng rõ ràng, "Nhìn dấu tay này xem, nếu không phải của tiểu hài tử, thì chính là của bọn khỉ rồi."
"Khỉ sao?" Tiểu Phách Tử căm hận cắn răng, "Nếu như bị ta bắt, nhất định ta sẽ lột da nó!"
"Vụt -"
Lại thêm một luồng gió lạnh thổi qua, bỗng nhiên Vân Ca cảm thấy có hai bàn tay đầy lông lá ôm chặt nàng, vừa định kêu to, thân thể liền bị bế lên rồi.
"Cứu..."
"Vụt!" Chân Nương nhanh chóng bắn ngân châm trong tay trúng giữa trán con khỉ trắng kia, cảm giác đau đớn dâng lên làm nó buông Vân Ca, nhảy xuống dưới cầu, không còn thấy bóng dáng.
Vân Ca chưa kịp bình tĩnh lại, liền chạy về phía Chân Nương, vội vàng nói: "Những con khỉ trắng kia nguy hiểm vô cùng, nếu như bị bọn chúng ẵm lên ném xuống dưới vực, chỉ sợ sẽ tan xương nát thịt."
Hoán Thần cau mày nhìn mọi người, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì liền cởi đai lưng, sau đó cột lại cùng dây thắt lưng của Nhược Yên, "Mọi người nối dây lưng lại với nhau đi, như vậy thì bọn khỉ trắng kia lại đến cũng không thể ném được ai xuống vực dễ dàng được."
"Được!" Vội vàng gật đầu, tám người cùng tháo ra dây lưng cột lại với nhau, quả nhiên lại có khỉ trắng tấn công, nhưng bọn chúng lại phát hiện mọi người đều cột dây lưng lại với nhau, không có cách nào ôm ai ném xuống được.
Tiểu Phách Tử cắn răng nhìn mây mù chung quanh, không biết còn bao nhiêu khỉ bay trốn trong đó, "Kinh thật! Chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi quái quỷ này đi!"
"Còn mấy nhịp cầu nữa là đến nơi rồi, mọi người cẩn thận." Chân Nương vội vàng nhìn phía trước, còn khoảng hơn mười nhịp cầu nữa thôi, chỉ cần vượt qua được nơi này, có lẽ đường đối diện sẽ an toàn hơn.
"Vụt -"
Lại thêm luồng gió thổi đến phía sau, Tiểu Phách Tử kềm nén tức giận nãy giờ, bất chợt tung chưởng đánh vào ngực khỉ trắng, chỉ nghe khỉ trắng kia kêu thảm một tiếng, run rẩy trên không nhào xuống vực sâu.
"Cho ngươi biết lợi hại của Tiểu Phách Tử ta!" Tiểu Phách Tử hung hăng quát to, bỗng nhiên vẻ mặt cứng lại, cảm thấy khắp bốn phía trở nên hơi quái dị.
Không còn tiếng hát của bọn khỉ, cũng không thấy bọn chúng đánh lén, im lặng đến mức có thể nghe được nhịp tim của nhau.
"Chúng ta đi mau!" Nhược Yên vội vàng nói.
Tám người gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.
"Mọi người xem kìa! Bọn khỉ trắng làm gì ở bên kia vậy?" Hợp Hoan nhìn thấy một đám khỉ trắng ngay nhịp cầu cuối cùng, bọn chúng đang giẫm thật mạnh xuống nhịp cầu, giống như nổi điên rồi.
"Bọn chúng muốn phá hủy cây cầu này." Nhược Yên hít sâu, kẹp ngân châm thật chặt ngay ngón tay, "Chúng ta không thể để bọn chúng được như ý, nếu không chúng ta phải ở lại đây vĩnh viễn." Vừa dứt lời, nàng tháo ra đai lưng đang buộc, Nhược Yên cùng Hoài Băng, Chân Nương, Hợp Hoan, bốn người xông lên phía trước cùng nhau.
"Tiểu Phách Tử, phía sau giao lại cho ngươi." Hoài Băng vội vàng nói, kế đến nàng kẹp chặt ngân châm xông đến nhịp cầu cuối cùng.
Người xông đến làm bọn khỉ kinh hãi, một con khỉ trắng to gan đỡ ngân châm, sau khi bị đau vội vàng chạy đi, làm kinh hãi đám khỉ trắng còn lại, chúng tiếp tục giẫm chân điên cuồng xuống nhịp cầu cuối cùng.
"Rắc rắc..." Bỗng nhịp cầu cuối nứt vài đường.
Hợp Hoan vội vàng quay đầu gọi: "Mọi người đến đây nhanh đi! Cầu sắp sập rồi!"
Tiểu Phách Tử vội vàng hét lên: "Đi mau!" Nhưng chân của bốn người kia vừa bước lên nhịp cầu, chỉ cảm thấy dưới chân rung động từng đợt, vì vậy vội vàng ngừng lại.
"Ầm -"
Nhịp cầu sụp đổ, bốn người bên này hốt hoảng phi thân sang đường bên kia, lo lắng nhìn bốn người đối diện.
Hoài Băng muốn dùng khinh công bay sang đón những người còn lại, nhưng vừa đến vách đá đã ngừng bước, chưa từng gặp khoảng cách xa như thế bao giờ, nếu không cẩn thận bay sang đó đáp hụt nhịp cầu, mình sẽ bị vùi thân dưới vực sâu.
Hợp Hoan căm hận nhìn bọn khỉ trắng đang vỗ bụng cười to cách đó không xa, kêu lên: "Các ngươi cười cái gì?"
Tiếng cười bọn khỉ trắng kia lại lớn hơn nữa, đắc ý vô cùng.
Nhược Yên lắc đầu, "Thất muội, đừng làm bọn chúng loạn lên nữa, nếu như bọn chúng đột nhiên tấn công, chỉ sợ bốn người bên kia sẽ càng nguy hiểm!"
Hợp Hoan không cam lòng nhìn chằm chằm bọn con khỉ trắng, kẹp thật chặt ngân châm, "Rồi có ngày ta sẽ đốt sạch lông trên người các ngươi, coi thử các ngươi còn dám cười nữa hay không!"
"Đừng lo, khoảng cách này không làm khó phi trộm như ta được đâu, đúng không nào?" Tiểu Phách Tử vỗ ngực, chớp chớp mắt nhìn Hoài Băng, "Ta sẽ không để nàng thất vọng đâu, nhìn ta!" Vừa dứt lời, Tiểu Phách Tử kéo Mộ Ly, "Ta mang ngươi qua đó đầu tiên nhé."
Mộ Ly chần chừ nhìn thoáng qua Tiểu Phách Tử, "Ngươi phải nghĩ thật kỹ, nếu như thất bại, ta và ngươi đều phải chết đấy!"
"Sợ gì, ta sợ chết như thế nhưng lần này đâu có sợ, yên tâm nhe!" Tiểu Phách Tử vừa dứt lời, liền mang theo Mộ Ly phi thân thật nhanh, vững vàng đáp xuống bên cạnh Hợp Hoan, "Ngươi xem, không phải chúng ta không sao rồi?"
Mộ Ly chưa kịp bình tĩnh lại nhìn thoáng qua Hợp Hoan, mỉm cười, "Không sao rồi, không sao rồi..."
Hợp Hoan không nhịn được nắm chặt tay Mộ Ly, "Yên tâm rồi, nàng đã sang đây..."
Tiểu Phách Tử nháy mắt nhìn Hoài Băng, nói: "Hoài Băng, lần này ta có đáng tin không? Hì hì." Vừa dứt lời, nàng điểm mũi chân vững vàng đáp xuống đối diện lần nữa.
"Khẹt -" Bọn khỉ trắng chụm đầu kề tai nhau kêu mấy tiếng, bỗng nhiên nhặt lên vài cục đá ném về phía Tiểu Phách Tử.
"Ai da!" Tiểu Phách Tử tức giận xoa xoa gáy, trừng mắt nhìn bọn khỉ trắng kia, "Hợp Hoan nói không sai, sớm muộn gì ta sẽ phóng hỏa đốt sạch lông các ngươi!"
"Khẹt -" Dường như bọn khỉ trắng hiểu được tiếng người, sau khi nghe được lời Tiểu Phách Tử lại càng nổi điên, kế đến cầm mấy cục đá tiếp tục ném về phía Tiểu Phách Tử một cách điên cuồng.
Đột nhiên khỉ trắng kia đau đớn kêu to, thì ra Hoài Băng cùng Hợp Hoan đã nhặt hòn đá từ trên mặt đất ném vào bọn chúng, Hoài Băng căm hận nói: "Cho các ngươi nếm thử cảm giác bị đánh ra sao đi!"
Tiểu Phách Tử cười ha ha, nàng xoay người nhìn Hoán Thần cùng Vân Ca, "Hai người ai đi trước đây?"
"Để công chúa điện hạ đi trước." Hoán Thần mỉm cười ôm quyền, "Tiểu Phách Tử, nhờ ngươi vậy."
Tiểu Phách Tử gật đầu, vòng tay ôm Vân ca, "Tỷ tỷ ôm ta chặt nhé."
"Tô..." Vân Ca không yên lòng nhìn Hoán Thần, sau cùng chỉ gật đầu ôm chặt Tiểu Phách Tử, tùy ý để Tiểu Phách Tử mang theo nàng bình yên đáp xuống đối diện.
"Tiểu Phách Tử, coi chừng bọn chúng đánh lén." Hoài Băng quan tâm nhìn Tiểu Phách Tử, không nhịn được lên tiếng nói.
"Yên tâm đi, có Tiểu Phách Tử ta ở đây, không gặp chuyện gì đâu." Tiểu Phách Tử vỗ ngực, nhìn Hoán Thần kêu to: "Con mọt sách, lần này xem ta cứu ngươi!"
Hoán Thần gật đầu mỉm cười, đột nhiên cảm thấy có vòng tay lông lá ôm chặt hông nàng, thì ra là một con khỉ trắng, chẳng biết từ lúc nào đã đến bên cạnh ôm lấy nàng rồi.
"Hoán Thần!" Nhược Yên bắn ngân châm vào cánh tay khỉ trắng kia, nó bị đau liền muốn ném Hoán Thần xuống vực sâu, nhưng sau cùng sức lực bỗng nhiên giảm xuống chỉ ném mạnh Hoán Thần xuống đất.
Hoán Thần nghiêng ngã, té xuống đất, cố gắng ổn định thân thể, thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Phách Tử đáp xuống cạnh Hoán Thần, đỡ Hoán Thần đứng dậy, khoác tay nàng lên cổ mình, vội vàng nói: "Con mọt sách, đi thôi!" Mũi chân Tiểu Phách Tử điểm trên đất phi thân lên.
Đột nhiên cảm thấy luồng gió mát lạnh thổi đến phía sau, bất chợt một đôi tay ôm lấy chân Tiểu Phách Tử, dùng sức kéo Tiểu Phách Tử xuống.
Hoài Băng cùng Hợp Hoan bắn ngân châm, khỉ trắng kia kêu thảm níu lấy ống quần Tiểu Phách Tử vô cùng chặt, có lẽ nó đang cố gắng không bị rớt xuống vực.
"Xoẹt!" Tiếng vải rách vang lên, sắc mặt Tiểu Phách Tử thay đổi, hét to: "Không được, không cho các ngươi nhìn!"
Quần rách từ đùi trở xuống, miếng vải rơi ra, lộ cặp đùi trắng nõn.
"Gì vậy kìa..." Hoài Băng đỏ mặt, không nhịn được trừng mắt nhìn Tiểu Phách Tử, nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ có thể nhìn nàng mang theo Hoán Thần vững vàng đáp xuống bên cạnh.
"Do ngươi hại ta!" Tiểu Phách Tử buông Hoán Thần, hung hăng đá vào con khỉ trắng vẫn ôm chặt đùi nàng, khỉ trắng kêu thảm, chật vật buông tay, trốn thoát không thấy bóng dáng.
Tiểu Phách Tử hốt hoảng kéo quần, cuống quít đến mức đỏ mặt, "Ta... ta... thất lễ..."
Hoài Băng kéo nàng sang bên cạnh, "Đến đây đi, ta khâu lại giúp nàng."
"Được..." Tiểu Phách Tử vội vàng gật đầu, khuôn mặt nàng càng thêm đỏ, lẩm bẩm nói, "Lần này thật mất mặt quá đi."
Hoài Băng kéo xuống hai sợi tóc đen, đút qua lỗ kim, cẩn thận khâu lại quần giúp Tiểu Phách Tử.
"Hoài Băng... xem ra ta lại để nàng thất vọng rồi." Tiểu Phách Tử buồn bã mỉm cười, "Phải không?"
"Thật ra thì... trong lòng ta... nàng đã là người... có thể dựa vào..." Hoài Băng ngẩng đầu nhìn Tiểu Phách Tử, mỉm cười thản nhiên, "Ta không hề thất vọng..."
"Thật không?"
"Thật mà!"
Đôi mắt hai người nhìn nhau, mỉm cười như hiểu ý, ánh mắt đưa tình phản chiếu dung nhan lẫn nhau.