Bích Vân Thần Chưởng

Chương 11: Lang Hú cốc chủ




Chàng đứng ngẩn người ra ở trước và nhận thấy những việc làm của Cốc chủ thực không đáng để cho người ta tôn kính và quỳ lạy. Nhưng từ trước tới giờ những người vào cốc không phải do chủ nhân bảo họ vào vì ở ngoài cốc khẩu đã khắc sáu chữ lớn: Lang Hú cốc Luân Hồi xứ. Hai câu đó đã bao hàm cảnh cáo rồi.
Các người vì danh lợi hoặc vì lòng hiếu kỳ, tụ động dấn thân vào trong sơn cốc, nơi chứa đầy độc khí, rồi bị chết ngay tại chỗ, đó là lỗi của ai?
Kiếm Phi nghĩ hồi lâu, rút cục chàng vẫn quỳ xuống vái lạy chín lạy, xong chàng mới từ từ đứng dậy. Chàng liền thấy cánh cửa đá từ từ mở ra, chàng đi thẳng vào bên trong lại thấy một con đường hầm.
Đường hầm này cách từ ba trượng, trên cách có một hạt châu chiếu sáng, ánh sáng của hạt châu chiếu vào vách đá phản chiếu những ánh sáng muôn màu chói lọi trông rất đẹp mắt.
Vào tới đường hầm này chàng không thấy có một chút sương mù hơi độc nào nữa.
Chàng rảo bước tiến lên, đi hết đường hầm ấy tới một thạch thất nho nhỏ. Trong thạch thất này trang hoàng rất hoa lệ không kém gì cung điện của nhà vua.
Bốn bên vách đá còn treo rất nhiều tranh và câu đối của các danh nhân. Giữa thạch thất có treo một hạt châu đỏ và thực lớn, chiếu ra những ánh sáng sặc sỡ.
Dưới những tranh lại còn có những tủ đựng sách khiến chàng lại càng mê hoặc thêm, không biết chủ nhân của hang động này là ai?
Chàng đang suy nghĩ thì đã có tiếng cười ha hả ở trong vách đá vọng ra, tiếng cười chưa dứt thì vách đá đã tự động nứt đôi lộ một cái cửa. Một ông già thanh tao để chòm râu, tóc bạc phơ, mặc áo dài xanh ở trong cửa từ từ bước ra.
Ông già nọ rất hiền từ bước đi vững chãi, và đôi mắt sáng hơn người thường thôi, chứ không có vẻ gì khác lạ hết. Ông ta vừa ngắm Kiếm Phi vừa lẩm bẩm tự nói :
- Đợi chờ hơn trăm năm rồi rút cục mới gặp người có duyên này tới. Hà... hà... cậu bé tên họ là chi?
Kiếm Phi ngạc nhiên vô cùng, chẳng lẽ một ông già không biết võ công gì cả mà lại là chủ nhân của Lang Hú cốc mà người trên giang hồ ai ai nghe thấy tên của ông ta cũng tán đởm chăng?
Nếu quả thực như vậy, ông già này ắt phải là người có trí tuệ vô trượng, bằng không làm sao mà sống sót được ở trong sơn cốc đầy chướng khí ác độc như thế vậy.
Chàng bỗng thấy ông ta lên tiếng hỏi, liền cung kính đáp :
- Tiểu bối là Đặng Kiếm Phi, xin hỏi tiền bối quý tánh danh là gì?
Ông già giơ tay lên vuốt bộ râu trắng nuột đẹp đẽ vô cùng rồi vừa cười vừa đáp :
- Danh hiệu của lão phu đã quên bẵng đi rồi. Nếu cậu không hiềm thì cứ gọi lão phu là Lang Hú cốc chủ được rồi.
Ông ta vừa nói vừa giơ tay mời Kiếm Phi ngồi rồi khẽ vỗ tay một cái, liền có hai mỹ nữ xinh đẹp mặc áo sa mỏng, bàn tay nhỏ nhắn với những ngón tựa như búp măng rất xinh xắn bưng cái khay ngọc từ từ bước ra, trông thấy hai nàng đi rất chậm, nhưng chỉ thoáng cái hai nàng đã tới trước mặt rồi, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng được.
Tuy hai nàng đi nhanh như thế mà vẫn giữ được mức thăng bằng, trông vẫn ung dung chớ khôngcó vẻ gì hấp tấp hết. Hai nàng vừa tới gần, chàng đã ngửi thấy một mùi thơm như xạ như lan, khiến chàng ngây ngất khôn tả. Nhưng chàng không phải là kẻ hiếu sắc, nên vẫn thản nhiên như thường, thiếu nữ để hai chén sữa ngọc xuống, vái chào một cái liền rút lui ngay.
Lang Hú cốc chủ khẽ cười và hỏi tiếp :
- Cậu nhỏ vào trong Lang Hú cốc của lão phu có việc gì thế?
Giọng nói của ông ta rất ôn hòa, hiển nhiên ông ta đã có thiện cảm với chàng, vì thấy chàng không hàm tài, không hiếu sắc.
Trái lại Kiếm Phi cũng kinh hãi thầm bụng bảo dạ rằng :
- “Hai thiếu nữ này khinh công đã luyện tới mức thượng thặng?”
Chàng vừa nghĩ tới đó, nghe thấy ông già hỏi liền cung kính đáp :
- Tiểu bối vì bị kẻ thù đuổi đánh chém giết, cho nên ngẫu nhiên xông vào trong cốc, xin lão tiền bối lượng thứ cho.
Lang Hú cốc chủ đưa mắt liếc nhìn con ngựa Linh Chi vạn năm ở trong tay chàng một cái rồi khẽ nói :
- Ồ, cậu không bị chướng khí độc ở trong cốc giết hại có lẽ là nhờ được con ngựa Linh Chi vạn năm đấy!
Kiếm Phi gật đầu. Ông già áo xanh ngẫm nghĩ giây lát lại ngắm chàng một hồi rồi nghiêm nghị hỏi :
- Lệnh sư là ai?
Kiếm Phi bỗng nghĩ ra một việc vội đáp :
- Ân sư không muốn tiểu bối nhắc nhở đến danh hiệu của ông ta.
Ông già áo xanh kêu ồ một tiếng, cúi đầu nghĩ thầm :
- “Nhỏ này rất có duyên với ta, và lại thiên phú dị phẩm cốt cách đẹp tuyệt. Nếu khiến y gia nhập môn hạ của ta...”
Nghĩ tới đó, ông ta ngẩng đầu lên với giọng êm dịu nói tiếp :
- Cậu bé, nếu cậu chịu làm môn hạ của lão phu, lão phu sẽ khiến cậu thành người số một của thiên hạ.
Kiếm Phi biến sắc mặt cung kính đáp :
- Tiểu bối không dám...
- Tại sao không dám?
- Vì tiểu bối chưa thưa rõ với ân sư nên không dám tự tiện làm môn hạ của người khác.
Chàng chắc mình nói như vậy thế nào ông già áo xanh cũng khôngvui. Ngờ đâu ông già nghe chàng nói xong, lại tươi cười tán thưởng rằng :
- Hay lắm! Lão phu thấy cậu bé có lòng trung chính như thế lão phu rất tôn trọng. Lại đây, bất cứ cậu muốn hay không muốn làm môn hạ của lão phu, nhưng lão phu vẫn truyền thụ võ công cho cậu phòng thân. Như vậy mới không uổng lần gặp mặt của chúng ta.
Ông ta vừa nói vừa tỏ ra một vẻ oai lực khiến ai cũng không sai dám cưỡng lại mệnh lệnh nổi.
Kiếm Phi đang chần chừ thì ông già lại nói tiếp :
- Theo ý kiến của lão phu thì trước hết cậu phải uống con ngựa Linh Chi vạn năm này đã, rồi lão phu sẽ giúp cậu đả thông Nhậm Đốc hai mạch, như vậy cậu hành đạo giang hồ sẽ ít có người địch nổi.
Kiếm Phi nghe nói thắc mắc vô cùng, thầm nhủ :
- “Ông già này ăn nói hăng hái như vậy, nhưng trông hình dáng của ông ta thì ai dám bảo ông ta là người biết võ?”
Có lẽ ông già thấy chàng chần chừ nên hiểu biết ý nghĩ của chàng ngay, khẽ phất bộ râu bạc một cái, rồi cười ha hả :
- Có phải cậu ngờ lão phu không có năng lực ấy không?
Nói xong, ông ta trợn tròn xoe đôi mắt, đôi ngươi như hai ngọn đèn ló chiếu ra nhưng chỉ thoáng lại dịu liền, mặt vẫn hiền từ và tươi cười hỏi tiếp :
- Lão nói có đúng không? Bây giờ cậu đã tin chưa?
Kiếm Phi thấy nhỡn thần của ông ta đã giật mình kinh hãi, vì từ khi chàng ra đời tới giờ đã gặp không biết bao nhiêu cao thủ của võ lâm rồi, kể cả sư phụ của chàng cũng không sao có nội công tinh thâm bằng được ông già này.
Lúc này chàng mới vỡ nhẽ và mới biết ông già này quả thực là một cao nhân của võ lâm, đã ẩn dật từ lâu. Chàng liền mỉm cười, vòng tay :
- Tiểu bối xin lãnh giáo.
Ông già ngẫm nghĩ giây lát rồi nói tiếp :
- Chỉ có con ngựa Linh Chi vạn năm này mà không có thuốc dẫn giải cũng vô ích.
Kiếm Phi cung kính xen lời nói :
- Tiểu bối còn có cây sâm nghìn năm nữa.
Ông già nghe nói cả mừng :
- Được, đưa hết cả cho lão phu, để lão phu cho thêm mấy vị thuốc nữa vào, giúp cho cậu thì giúp tới cùng.
Kiếm Phi vội đưa con ngựa Linh Chi và cây sâm ngàn năm cho ông cụ.
Ông già đưa Kiếm Phi vào trong đơn phòng. Phòng này có hai cái thảm bồ đoàn, ông ta bảo chàng ngồi lên trên một cái, đồng thời bảo chàng giở hết chân lực của bản thân ra.
Ông ta bỏ con ngựa Linh Chi với cây sâm ngàn năm vào trong một cái chỉnh ngọc rồi giơ tay lên bấm cái chốt nhỏ ở trên vách đá, liền có một cái quầy nho nhỏ nhô ra, trong quầy có bày mười mấy cái lọ ngọc rất tinh xảo.
Ông già mở năm cái lọ ngọc nhỏ ra, trong phòng liền có mùi thơm bốc lên. Như vậy đủ thấy những thuốc ở trong năm cái lọ ấy quý biết bao.
Ông ta đổ năm thứ thuốc vào trong một cái lọ ngọc, rồi vận tiềm lực nhào những thuốc ở bên trong. Xong đâu đấy tay ông ta cầm bình ngọc đứng đối diện với Kiếm Phi.
Chỉ giây phút thôi, tiềm lực ở trong tay ông ta đã đẩy thuốc ở trong lọ bay ra như trăm nghìn sợi tóc bạc vậy, nhằm mặt Kiếm Phi bay tới, ông già khẽ quát :
- Mở mồm ra!
Kiếm Phi nghe nói liền mở mồm ra, làn khói trắng bay tới gần mặt chàng, bỗng thu nhỏ lại bằng ngón tay cái vậy, và chui cả vào trong mồm chàng. Ông già nhanh tay điểm luôn vào mười mấy nơi trọng huyệt của chàng tức thì.
Kiếm Phi cảm thấy một luồng hơi nóng từ cổ họng chạy thẳng xuống dưới Đan điền.
Chỉ trong chốc lát thuốc ở trong lọ ngọc đã hoàn toàn bay cả vào trong mồm chàng.
Ông già khẽ quát một tiếng, liền vứt cái lọ ngọc ấy đi, hai tay xoa nhau lia lịa, rồi giơ chưởng lên nhằm người Kiếm Phi vỗ luôn, một cái vỗ của ông ta có một làn khói bay vào yếu huyệt của chàng. Ông ta dùng lối cách không vỗ vào hết các nơi yếu huyệt to nhỏ ở trong người chàng, rồi còn dùng hai bàn tay dí vào Mạch môn và Bách Hội huyệt của chàng nữa.
Kiếm Phi cảm thấy hai luồng hơi nóng từ gan bàn tay ông ta dồn sang liên miên bất tuyệt, chạy quang người mình để đẩy thuốc đi khắp các yếu huyệt mà nội lực của mình không sao đẩy nổi.
Một lát sau, cả hai người đều toát mồ hôi ra như tắm. Kiếm Phi cảm thấy trong người nóng hổi như ngồi trong lò lửa và như có một con rắn bò quanh trong người vậy.
Rút cuộc chàng càng ngồi lâu bao nhiêu càng cảm thấy đau nhức bấy nhiêu, nhất là khi luồng hơi nóng đó vào Nhậm Đốc hai mạch, lại càng chịu không nổi như bị muôn ngàn con kiến cắn vậy.
Nhưng chàng biết lúc này là giai đoạn sinh tử của mình, nếu mình gượng không nổi, để chân khí bài tiết ra ngoài, không những không thành công mà còn bị toi mạng là khác, nên chàng cứ phải cố gắng nghiến răng, mím môi chịu đựng.
Hai tiếng đồng hồ sau, chàng bỗng thấy rùng mình một cái, nơi Nhậm Đốc hai mạch đã giao kết với nhau.
Ông già áo xanh giơ tay ra vỗ vào sau lưng chàng một cái, chàng liền khạc một cái, phun ra một cục máu tươi.
Ông già vận chỉ, nhanh tay điểm luôn vào yếu huyệt ngủ để cho chàng thiếp đi nữa.
Quả nhiên Kiếm Phi thấy hai mắt nặng trĩu, nhắm mắt ngủ liền.
Ông già thấy chàng đã ngủ rồi liền thâu chưởng lại, ngồi yên vận công điều tức để lấy lại chân lực.
Trong thời gian ngắn ngủi đó, công lực của Kiếm Phi đã tăng gấp trước ba lần.
Ngày hôm sau Kiếm Phi thức tỉnh, thấy mình nằm trên một cái giưòng phủ gấm, trong phòng bày biện rất hoa lệ, đó là một cái phòng ngủ. Chàng chỉ ấn nhẹ một tay, người đã phi xuống đất rồi, và nếu trầ nhà thấp có lẽ đầu chàng đã đụng phải.
Chàng mừng rỡ khôn tả, bụng bảo dạ rằng :
- “Trời ơi! Võ công của ta đã đạt tới mức tột bực rồi. Ngày trả thù của ta sắp tới, nghĩa phụ ở trên trời hãy phù hộ cho Kiếm Phi này trả được mối huyết thù và tìm thấy được mẹ cha...”
Chàng đang suy nghĩ thì ông già áo xanh đã tươi cười bước vào. Chàng vội vòng tay cung kính :
- Tiền bối ban ơn cho, tiểu bối thật cảm động vô cùng.
Ông già áo xanh phất tay áo một cái, liền có một luồng sức đỡ chàng dậy, không cho chàng quỳ lạy, rồi nói :
- Kiếm Phi, Ảo Thiên lão nhân là người thế nào của lão đệ?
Thì ra trong lúc ông ta trợ giúp cho Kiếm Phi đả thông Nhâm Đốc hai mạch đã đoán ra được lai lịch và sư thừa của chàng rồi.
Kiếm Phi ngẩn người ra, biết không thể giấu giếm được nữa liền mỉm cười đáp :
- Ảo Thiên lão nhân là sư tổ của tiền bối.
Ông già áo xanh mặt biến sắc, quát lớn :
- Ngươi dám nói dối lão phu hay sao?
Kiếm Phi lớn tiếng đáp :
- Tiểu bối nói thật, chớ đâu dám dối trá với lão tiền bối.
Ông già mặt trông còn khó coi thêm, trầm giọng hỏi tiếp :
- Địa Âm Tử Hàng Quá Tiên là người thế nào của ngươi?
Kiếm Phi ngạc nhiên đáp :
- Tiểu bối không quen biết người ấy!
Ông già áo xanh đột nhiên cả giận, quát hỏi tiếp :
- Sư phụ của ngươi là ai?
Kiếm Phi thấy ông ta bỗng thay đổi tính nết như vậy, quả thực ngang tàng bướng bỉnh khôn tả, nên chàng cũng hơi giận, liền lớn tiếng đáp :
- Tại sao tại hạ phải nói cho lão tiền bối biết?
Ông già vẫn tức giận, hỏi tiếp :
- Lão phu giúp ngươi, cho ngươi thành tài, lão phu cũng có thể hủy được võ công của ngươi, chẳng hay ngươi có chịu nói hay không?
- Ông già càng hỏi càng tức giận, râu tóc đều dựng ngược, trông rất rùng rợn.
Kiếm Phi cũng nổi giận, nếu không phải Lang Hú cốc chủ đã có ơn giúp chàng thành tài thì chàng đã bỏ đi rồi.
Đột nhiên ông già lại gịu giọng nói :
- Ngươi không thừa nhận cũng được, nhưng lão phu phải bắt ngươi thề độc là ngươi không là môn đồ của Địa Âm Tử và quí hồ trong ba năm ngươi phải giết tên đó cho ta.
Kiếm Phi cũng nói :
- Địa Âm Tử không phải là sư phụ của tại hạ, điều này tại hạ có thể thề được. Nhưng nếu y là một kẻ đáng giết, thì không cần lão tiền bối phải dặn bảo, tại hạ cũng giết y liền. Còn trái lại, tại hạ không có lý do gì để diệt trừ y cả.
Lang Hú cốc chủ kêu “hừ” một tiếng rồi nói tiếp :
- Người ấy mang tội tày trời, tội đáng phân thây xé xác.
- Nếu tại hạ thấy y có tội thực thì không cần phải lão tiền bối bắt thề nguyền, tại hạ cũng phải diệt trừ y cho võ lâm.
Ông già áo xanh mới dịu nét mặt lại cười ha hả :
- Hay lắm! Hay lắm! Nếu ngươi bảo y là một tên võ lâm bại hoại thì lão phu không bắt ngươi phải thề nữa. Quí hồ sau này ngươi có bước chân vào giang hồ hãy nên dò xét hành vi của y để diệt trừ cho võ lâm thì lão phu đã mãn nguyện lắm rồi.
Tiếp theo đó ông ta lại nói thêm :
- Lai lịch sư thừa của ngươi như thế nào, lão phu đã biết rõ, như vậy cũng hay lắm, lão phu lại truyền thêm một chút võ công của bản môn cho ngươi nừa, chỉ mong ngươi triệt để giác ngộ là được rồi.
Sáng ngày hôm sau, ông ta dùng toàn lực chỉ điểm võ công cho chàng.
Kiếm Phi phát giác võ công của Cốc chủ giống hệt như võ công của môn phái mình, nhưng ông ta biết nhiều hơn sư phụ mình gấp mấy bậc.
Trải qua năm ngày khổ luyện và được Cốc chủ hết sức chỉ dẫn cả nội lẫn ngoại công, bất cứ về phương diện nào chàng cũng tiến bộ rất nhanh chóng. Nhưng mỗi khi chàng hỏi đến sư thừa và môn phái của Cốc chủ thì ông ta lại thở dài và đáp :
- Mây trên trời thay đổi luôn luôn, bể hận không sao lấp hết được, lão phu đã từng trải nhiều, còn những việc trước kia đều quên bẵng hết. Trong lòng lão phu duy chỉ còn nhớ có mỗi một tên vạn ác là Địa Âm Tử thôi, nhưng y đã lẩn trốn vào nơi hoang vu nào rồi, lão phu không biết hiện giờ tung tích y ở đâu hết!
Kiếm Phi biết ông ta thế nào cũng có một câu chuyện rất thương tâm, nên chàng cũng không hỏi tiếp nữa.
Ngày hôm thứ sáu, Cốc chủ gọi Kiếm Phi đến trước mặt, vẻ rầu rĩ nhưng giọng nói lại hiền lành, bảo chàng :
- Kiếm Phi, cậu nên ra khỏi nơi đây đi! Lần này cậu tái nhập võ lâm, mong làm nên chuyện.
Nói tới đó, ông ta đã ứa nước mắt ra, tỏ vẻ quyến luyến.
Gần gũi ông già mấy ngày liền, Kiếm Phi nhận thấy ông ta là người rất hiền từ và lương thiện, nhưng phải một nỗi là cô độc, rầu rĩ luôn luôn, hình như ông ta là một người đã từng trải qua một chuyện rất đau đớn vậy.
Vì thế giữa chàng với ông ta đã nảy nở một cảm tình rất mật thiết, ngày thường không cảm thấy, nhưng tới lúc ly biệt này mới nhận ra. Rút cuộc, chàng không sao nhịn được, cứ ứa hai hàng lệ ra, và nghẹn ngào mãi không sao nói lên được nửa lời.
Ông già áo xanh, hồi thiếu niên cũng là đại sát tinh, một lời nói của ông ta cũng có thể chấn động võ lâm. Sau vì một việc khiến ông ta phải nản trí, rồi ẩn dật nơi đây, hằng trăm năm nay ông ta cố quên hẳn chuyện ấy đi, nhưng mỗi lần nghe tới chuyện đó lại tựa như bị rắn độc cắn phải trái tim vậy.
Mỗi năm cũng có khá nhièu nhân vật của võ lâm bước vào trong Lang Hú cốc này, nhưng những người đó đều có tham vọng. Vả lại những người đó chưa vào tới hang động thì đã bị hơi độc giết chết rồi.
Đã trăm năm rồi, trái tim của ông ta đã lạnh như băng, nhưng bây giờ trái tim băng tuyết ấy tựa hồ như bị một ngọn lửa nhiệt tình hun nóng, không hiểu tại sao vừa trông thấy mặt, ông ta đã có cảm tình với thiếu niên này rồi.
Nhất là trong mấy ngày gần gũi với nhau, ông ta cảm thấy thanh niên này không những thiên phú rất cao, lại thông minh khôn tả, đầu óc phân biệt thị phi rất mạnh.
Vì thế ông ta đã coi Kiếm Phi như con cháu của mình. Ông ta cố nhịn không để cho hai hàng lệ ứa, nhưng khi thấy Kiếm Phi ứa lệ, ông ta cũng không sao nhịn được, đành để cho hai hàng lệ từ từ ứa ra...
Hai người nhìn nhau mà khóc. Sau cùng ông già bỗng cười một tiếng dài rồi lên tiếng hỏi :
- Kiếm Phi, lão phu suốt đời đau khổ cô độc, chẳng hay con có bằng lòng làm con nuôi của lão phu không?
Kiếm Phi vội gạt lệ, quỳ ngay xuống đất, lớn tiếng gọi :
- Nghĩa phụ, xin nhận một lạy của Phi nhi.
Ông già cả mừng, hai tay run lẩy bẩy, đỡ chàng dậy vào nói tiếp :
- Phi nhi, nghĩa phụ không có vật gì để tặng cho con làm lễ kiến diện. Đây, nghĩa phụ cho con viên ngọc “Vạn niên ôn ngọc” (ngọn ấm vạn năm).
Nói xong, ông ta thò tay vào túi lấy viên ngọc đó ra đưa cho Kiếm Phi.
Trong viên ngọc có hai con rồng xanh đang nhe nanh múa vuốt trông rất linh động.
Kiếm Phi đỡ lấy viên ngọc ấy, cầm vào tay thấy ấm áp vô cùng. Ông già lại nói tiếp :
- Trong hòn ôn ngọc này có hai con thủy long, con cứ xem hình dáng của nó là có thể biết tiết trời liền. Sau này con ngày đêm cứ để ý xem nó, con sẽ học được một môn võ công diệu tuyệt nhân gian.
Tiếp theo đó, ông ta lại hỏi Kiếm Phi :
- Con có mang theo thanh bảo kiếm Kim Húc mà Ảo Thiên lão nhân đã nhờ nó mà nổi tiếng hay không?
Kiếm Phi gật đầu, Cốc chủ lại nói tiếp :
- Trong thanh bảo kiếm đó có một pho kiếm pháp mà người trong võ lâm ít ai biết tới. Nhưng con đừng để cho hay biết cả, nếu không, mấy tên đại ma đầu năm xưa sẽ không khỏi thèm thuồng.
Kiếm Phi cung kính đáp :
- Tên của Phi nhi đã được ban bố đi khắp nơi rồi, chỉ sợ muốn thâu hồi lại cũng không được nữa!
Ông già nghĩ ngợi giây lát rồi cương quyết nói tiếp :
- Phi nhi, con hãy đợi chờ nghĩa phụ giây lát!
Nói xong ông ta vội vàng vào trong phòng lấy một cái quạt màu tía hồng rất xinh đẹp mang ra. Ông ta vừa mở quạt ấy ra liền có ánh sáng đỏ chiếu lóe mắt.
Thì ra ở đầu mỗi cái quạt đều có một hạt châu to như hột đậu xanh, ánh sáng ở những hột châu ấy tỏa ra. Ông ta đưa cái quạt cho Kiếm Phi và dặn rằng :
- Sau này con hành hiệp trên giang hồ cần phải cẩn thận một chút. Nếu nhân vật nào có võ công thật cao siêu muốn làm phiền tới con, con cứ việc đưa cái quạt này cho y xem thì y không dám động đến con nữa.
Kiếm Phi cám ơn nghĩa phụ rồi đỡ cái quạt bỏ vào túi.
Ông già áo xanh thân hành tiễn Kiếm Phi ra tận cốc khẩu. Đồng thời ông ta còn tặng cho Kiếm Phi một cái áo dài trắng trông hào hoa vô cùng, với một con ngựa Thiên lý bạch ký.
Ông già chỉ dặn vỏn vẹn vài câu rồi gạt lệ chia tay với chàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.