Bích Vân Thần Chưởng

Chương 29: Hận thù chồng chất




Sáng ngày hôm sau, trên đỉnh núi Thiết Hồng chỉ còn lại những xác chết nằm ngổn ngang ở trên đống gạch ngói đổ nát, máu tươi lai láng khắp nơi hòa lẫn những mùi tanh hôi với mùi khét lẹt bốc lên, khiến ai cũng phải buồn nôn muốn ọe.
Một đội chiến sĩ áo đỏ trên đỉnh núi từ từ rút khỏi Thiết Hồng Sơn, ai nấy đã trở vào trong rừng chỗ giấu ngựa để nghỉ ngơi và đi tìm nước uống cùng tắm rửa.
Một lát sau mấy người thừa lệnh đi tìm nước đã về báo cáo ở phía sau rừng đó không xa có một hồ nước trong suốt trông thấy cả cá bơi lội.
Kiếm Phi liền ra lệnh cho các anh em lần lượt lên ngựa tiến thẳng về phía hồ nước ấy, đi được ba dặm đã tới bờ hồ rồi.
Hồ ấy rộng hơn bốn trượng, dài hơn ngàn trượng, nước trong như nước suối, anh em của toàn đội đều nhảy xuống dưới hồ tắm rửa và đùa giỡn, còn Kiếm Phi vẫn ở trên bờ cau mày nghĩ ngợi :
- Tại sao không thấy bọn Ngũ Bộ Thất Hồn Phương Trấn Thiên, mà ngay cả Tà Phong, Bang chủ của Thiết Hồng bang cũng vắng nốt, chẳng lẽ chúng còn có sào huyệt khác chăng? Hay là âm mưu của Sài Nho Tú Sĩ đã phát động rồi và chúng đã ở trên giang hồ hoạt động rồi chăng?
Chàng không dám xác định, nhưng chàng chắc bọn chúng âm mưu hoạt động, không sớm thì chầy cũng thực hiện và mình cũng không sao tránh khỏi một trận quyết chiến, chưa biết chừng lúc ấy tất cả anh em của Bích Ba bang đều phải động viên hết cũng nên, nếu Tà Phong đi theo Sài Nho Tú Sĩ thật, thì vấn đề này phiền phức lắm lắm chứ chẳng không?
Mặt trời đã mọc lên cao, Kiếm Phi ra lệnh cho toàn đội ở đó nghỉ ngơi, chờ trời tối mới lên đường.
Trong ngày hôm đó trên giang hồ có một tin kinh người đồn đãi khắp mọi nơi, cuộc hẹn ước của Thiết Hồng bang với Kim Húc lệnh chủ đã thi hành vào trong đêm Trung Thu, trận đấu đó Thiết Hồng bang đại bại chết hơn năm trăm người mà đối phương chỉ có hai mươi người thôi.
Tối hôm mười sáu toàn đội Bích Ba bang lại tấn công Tổng đàn của Thiết Hồng bang ở trên núi Thiết Hồng, tất cả cao thủ của Thiết Hồng bang đều bị chém giết hết, không còn một người nào sống sót, thủ đoạn của Bích Ba bang có một không hai.
Thế là trên giang hồ lại xao động, các nhân sĩ có lòng của các nơi đều lo âu khôn tả, chỉ sợ trận tai kiếp sắp tới nơi và một số người lại cho là chỉ có Bích Ba bang mới có thể diệt nổi tai kiếp đó thôi...
Ngày hôm đó các anh em Bích Ba bang nghỉ ngơi và chơi đùa ở trên bờ hồ tại phía sau núi của Thiết Hồng bang, đợi đến khi trời sắp tối họ mới bắt đầu lên được. Mục tiêu của họ là Hắc Sát trang ở trên núi Thiên Mục, tại tỉnh Triết GIang.
Kiếm Phi đã quyết định phá hủy Hắc Sát trang rồi sẽ đi dò thăm lai lịch thân thế của mình và xem cha mẹ mình đang ở đâu.
Tiếp theo đó chàng lại quyết định đi Thượng Quan bảo trả thù cho sư phụ.
Nghĩ tới Hắc Sát trang với Thượng Quan bảo chàng liên tưởng đến Trần Du Du và Thượng Quan Lộ Châu hai người, chàng so sánh hai nàng, thấy nàng nào cũng có sở trường và sở đoản. Nói về sắc đẹp thì một người là Tây Thi, một người là Chiêu Quân, cả hai đều là tiên nữ hạ phàm, đẹp không thể tưởng tượng được. Còn nói về tính nết thì Thượng Quan Lộ Châu phải cái điêu ngoa, còn Trần Du Du lại quá thâm độc.
Lúc ấy hình bóng của Lý Hồng lại hiện lên trên óc chàng, nghĩ đến Lý Hồng chàng lại nghĩ thầm :
- “Con nhỏ này dâm đãng thật, ta còn nghĩ đến nó làm chi?”
Nhưng chàng càng không nghĩ đến nàng ta thì hình bóng của nàng lại càng hiện lên hoài, vì lúc ấy chàng với mọi người đang vượt qua những ngọn núi cho nên đi mãi tới nửa đêm, đội quân thiện chiến này đã đi sâu vào trong dãy núi trùng trùng điệp điệp.
Đột nhiên có một tiếng rú thảm khốc ở sau mấy khoảng núi vọng tới tai các người.
Nhất là Kiếm Phi nghe tiếng kêu ấy, đặc biệt rùng mình hơn mọi người, vì chàng cảm thấy tiếng kêu đó là của một người hình như không muốn chết thốt ra, và cũng hình như đang bị một sức mạnh đè nén, mà không sao phản kháng nổi.
Nghe thấy tiếng rú ấy, ai nấy đều động lòng nghĩa hiệp, riêng Kiếm Phi thì nghe thấy tiếng kêu đó rất quen thuộc, nhưng chàng không nhớ ra được đó là tiếng của ai?
Chàng liền giơ tay ra hiệu bảo toàn đội hãy ngừng chân, rồi quay đầu lại bảo Long Điền rằng :
- Ngươi cứ dẫn đội quân đi tiếp, để mình bổn Bang chủ đi tới nơi có tiếng kêu xem sao, rồi bổn Bang chủ sẽ quay trở lại theo các người.
Long Điền hỏi :
- Có cần một hai người chúng tôi đi theo Bang chủ không?
Bạch Cốt Thần Quân với Lôi Anh đồng thanh xen lời nói :
- Để cho chúng tôi hai người theo nhé?
Kiếm Phi vừa cười vừa đáp :
- Khỏi cần, nếu có việc gì một mình ta cũng đủ đối phó rồi.
Nói xong, chàng nhún chân một cái đã ra khỏi lưng ngựa phi lên trên cao, mồm thì nói tiếp :
- Các người cứ tiếp tục đi đi, tạm do Long Điền phụ trách lãnh đội.
Tiếng nói vừa dứt, người chàng đã mất dạng trong bóng tối.
Tiếng vó ngựa kêu như sấm động, các anh em của Bích Ba bang do Long Điền thống lãnh vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Kiếm Phi giở hết tốc lực thân pháp Long Vân Độn ra, người chàng đi nhanh như gió, quần áo bay phất phới, trong nháy mắt chàng đã vượt qua bốn khoảng núi.
Khi vượt qua khỏi núi thứ năm, chàng thấy trước mặt có một cánh đồng bằng.
Cánh đồng bằng này tựa như một thung lũng, chung quanh đều có núi cao vây kín.
Chàng vừa ở trên đỉnh núi phi xuống đã thấy hai cái bóng đen ở trong bìa một khu rừng phi lên.
Đồng thời chàng lại nghe thấy có tiếng người nói vọng tới :
- Sư phụ, y có phải là... sư phụ của Kim Húc lệnh chủ không?
Trời ơi! Đó chính là tiếng nói của Lý Hồng. Tiếp theo đó chàng lại nghe thấy tiếng của Vân Sơn thần ni đáp :
- Những ma đầu này đáng lẽ phải chết từ sớm kia rồi. Hồng nhi, từ nay trở đi sư phụ cấm con không được gần với tiểu tử ấy.
Lý Hồng ai oán đáp :
- Sư phụ, chàng... Hồng nhi... không... không... không theo chàng nữa.
Tiếng nói của hai người càng ngày càng xa và khuất dần trong xó tối.
Kiếm Phi chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, suýt tí nữa thì chết giấc. Chàng vội ngừng chân lại định thần, lẩm bẩm nói :
- Không... không... không có lẽ là sư phụ của ta, có bao giờ sư phụ của ta lại xuống núi.
Chàng không tin Kim Mộng Hùng, sư phụ của mình đã bị người giết hại, nhưng trông đầu óc chàng lại thấy hình bóng của sư phụ, một ông già đầu tóc bạc phơ trông rất tội nghiệp, một nửa người vì bị hai sư huynh tàn sát đang nằm trên vũng máu và rên rỉ kêu la như sắp chết vậy.
Chàng vội phi thân tới bên bìa rừng, thấy mấy cái xác chồng chất ở trên mặt đất, chàng đoán chắc vừa rồi nơi đây thế nào cũng có một trận kịch chiến xảy ra. Chàng tới gần những cái xác đó, chàng càng đi càng chậm lại, vì chàng sợ phát giác xác của sư phụ mình trong đống xác ấy, vì thế mà chàngkhông dám tới gần nữa.
Bỗng nghe thấy một tiếng rên rỉ quen thuộc, chàng đột nhiên rùng mình một cái, nước mắt ứa ra. Chàng thấy rõ ràng trong đống xác có tiếng người kêu rên.
-... Phi nhi... con...hiện giờ... ở đâu... lão muốn gặp...mặt con... ồ không, không...
ta không trông thấy gì hết... Phi nhi... ta chỉ muốn rờ mặt con và mẹ của con thôi... Trời ơi... sao trời lại không công bằng như thế... Phi nhi... người của... Cửu Thiên đạo cung muốn giết... giết con đấy, Sài Nho Tú Sĩ... muốn giết con. Trời ơi, ta không muốn chết vội...
Ông ta ở dưới đất đang gượng bò dậy, nhưng chỉ thấy ông ta run lẩy bẩy chứ không sao đi được.
Kiếm Phi không ngờ sư phụ mình bị người vây đánh, nhưng chàng không dám lên tiếng, chàng sợ mình đột nhiên xuất hiện như vậy, sư phụ của mình sẽ cảm động quá rồi chịu đựng không nổi.
Tuy vậy, chàng vẫn từ từ đi tới trước mặt ông già.
Lúc ấy Kiếm Phi đã trông thấy rõ lão hiệp Kim Mộng Hùng nằm ở trong đống máu, chân tay bị chặt cụt hết, mặt dính đầy máu trông rất thê thảm.
Tới khi Kiếm Phi đã đến cạnh ông ta, ông ta mắt ngơ ngác nói tiếp :
- Trời... lão... đã nghe thấy rồi... đúng là tiếng chân của tử thần. Lão không muốn chết, lão không muốn chết vội, lão còn muốn gặp Phi nhi...
Kiếm Phi không sao nhịn được nữa, nước mắt ràn rụa, từ từ cúi đầu xuống dùng nội công khẽ nói vào tai ông già nọ rằng :
- Sư phụ... con là... Phi nhi... đã về tới đây.
Kim Mộng Hùng nghe thấy tiếng nói của chàng, phấn chấn vô cùng, vội hỏi :
- Có thật... là Phi nhi... đấy không?
Mắt bên phải của ông ta chỉ là một cái lỗ chảy máu, chứ không còn thấy con ngươi đâu nữa, nước mắt ở trong đó nhỏ ròng xuống.
Kiếm Phi móc túi lấy thuốc bỏ vào mồm cho ông ta, chàng khẽ dí mặt mình vào mặt Kim Mộng Hùng và nói :
- Sư phụ... ai đả thương... sư phụ như thế này?
- Phi nhi, sư phụ nghe nói con ở trên giang hồ được nổi danh trong lòng rất mừng rỡ. Không ngờ khi tới Lục Thiều Sơn nghe nói con bị Lục Thiều Ma Quân giết hại, ta đau lòng vô cùng liền thân chinh xuống núi để phục thù cho con. Ngờ đâu lúc tới Giang Nam ta hay tin con tái xuất sơn, ta muốn gặp mặt con, không ngờ bị người Cửu Thiên đạo cung theo dõi, sau nghe nói Sài Nho Tú Sĩ tái xuất thế, định ra tay giết hại con...
Sau sư phụ gặp chúng ở nơi đây, hai mươi mấy cao thủ định giết ta để dụ con tới, cho nên... Phi nhi từ giơ trở đi... con phải cẩn thận... Bây giờ khỏi cần phải lý đến sư phụ nữa... Phi nhi...
Chưa nói hết câu chót ông ta đã ra người thiên cổ. Kiếm Phi đau lòng vô cùng, lớn tiếng khóc và kêu gào :
- Sư phụ, sư phụ... sư phụ...
Nước mắt của chàng cứ thế trào ra như mưa.
Hồi lâu chàng mới ngừng khóc ngẩng đầu lên nhìn trăng, mặt lộ sát khí, nghiến răng mím môi nói :
- Sư phụ linh thiêng xin phù hộ cho Phi nhi giết sạch kẻ thù trả mối thù hận ngày hôm nay!
Nói xong chàng lại cúi đầu xuống nhìn thấy tay chân của ông ta bị chặt cụt hết, và người cũng bị chém nhiều nhát, trông thấy râth thảm khốc, chàng lại nức nở khóc.
Nghĩ đến thây trò Lý Hồng, chàng nghiến răng :
- Nếu thầy trò Lý Hồng ra tay cứu viện cầm cự với kẻ địch chốc lát, như vậy có phải là ta tới kịp không? Và sư phụ ta đâu đến nỗi bị chết một cách thảm thương như thế này!
Hừ, không những hai thầy trò nàng thấy chết không cứu mà còn bảo sư phụ ta đáng chết nữa, thầy trò nàng mới thật đáng chết. Lần sau bắt gặp, ta nhất định không buông tha chúng, nhất là Vân Sơn thần ni đáng chém đáng giết lắm.
Chàng lại nghiến răng nghĩ tiếp :
- Còn Cửu Thiên đạo cung với Sài Nho Tú Sĩ cũng đáng chết hết...
Lúc ấy trong đầu chàng lại hiện ra một bức tranh đẫm máu và chàng thấy mấy tên hung đồ đang lăn lộn trên vũng máu kêu la gào khóc, nhận tội sám hối. Chàng khoái chí cười ha hả, tiếng cười của chàng khiến những chim chóc ở trong rừng đều kinh hoảng bay tứ tung. Tiếng cười của chàng nhỏ dần, sau cùng biến thành tiếng nức nở, mồm chàng lẩm bẩm nói :
- Sư phụ! Con phải báo thù, con phải phục hận...
Nói tới đó chàng ẩm xác của Kim Mộng Hùng lên đi nhanh như bay, chàng lên tới khoảng núi cao, nhất định chôn xác sư phụ mình ở trên khoảng núi cao ấy, vì chàng biết tính của sư phụ mình thích như thế.
Không bao lâu, chàng đã lên tới trên đỉnh núi thật cao, trên ấy gió lạnh như những lưỡi dao sắc bén thổi vào mặt đau như cắt. Ngờ đâu chàng vừalên tới ngọn cao nhất thì đã có một luồng chưởng phong mạnh khôn tả nhằm ngực chàng lấn át tới.
Lúc này Kiếm Phi chứa đầy uất hận và đau đớn, chàng không nghĩ đến trên đỉnh núi cao này có người ẩn núp mà ra tay đánh lén mình như vậy, nhưng dù đối phương ra tay nhanh đến đâu, khi chàng hay biết chỉ nhún chân một cái người đã tung lên trên cao mấy trượng, nhờ đó tránh được chưởng phong của địch.
Chàng lơ lửng trên không, cúi đầu nhìn xuống đã trông thấy có năm người ăn mặc khác nhau, mặt đều bịt bằng một miếng vải, và mắt của người nào người nấy lóng lánh như những ngọn đèn tỏ, đủ thấy năm người này đều là những tay cao thủ phi thường.
Chàng kêu khổ thầm, hai tay vẫn ôm chặt lấy xác của sư phụ. Nếu lúc này buông tay ra, xác của Kim Mộng Hùng thế nào cũng rơi xuống đất, chàng không muốn bỏ rơi xác của sư phụ mình như thế.
Nhưng trên đỉnh núi chỉ rộng chừng mười trượng thôi, và đã bị năm người đó chiếm hết rồi, nếu muốn hạ chân xuống thì phải giở thế công thật mạnh đẩy lui năm người đó ra mới được.
Lúc này người chàng đã từ từ hạ xuống bên dưới, năm kẻ địch bỗng cười nhạt một tiếng, hai tên đứng gần chàng nhất đã cùng giở chưởng lên nhằm các yếu huyệt lớn ở dưới người chàng tấn công luôn.
Kiếm Phi cười nhạt, bỗng chân đạp một cái thật mạnh, người đã bắn theo ra ngoài năm thước. Tiếp theo đó hai chân của chàng đá luôn hai mươi mốt cái một lúc. Chàng ra chân quá nhanh, khiến năm người nọ ngạc nhiên vô cùng và thấy chàng không những tránh được thế công của hai người kia lại còn đạp lui được ba người khác.
Kiếm Phi vừa hạ chân xuống đất liền xoay người một vòng và dùng hai chân đá ngay vào người đứng gần đó, nhưng năm kẻ địch ấy là những tay cao thủ giàu kinh nghiệm chiến đấu, chúng vừa cười nhạt và ra tay phải một lúc. Thế chưởng của chúng như vũ bão nhằm các đại huyệt của Kiếm Phi tấn công tới tấp.
Kiếm Phi thấy vậy kinh hãi thầm, biết đấu như vậy mình chỉ có lép vế thôi, nên chàng vội quát lớn :
- Ngừng tay!
Năm người nọ ngạc nhiên vô cùng, người đứng đầu bọn béo lùn, cười the thé hỏi :
- Tiểu tử ngươi còn trăn trối gì thì mau nói cho bọn ta nghe đi.
Kiếm Phi cười nhạt đáp :
- Sao các hạ không dám cho tại hạ trông thấy bộ mặt thật.
Người đó lại cười giọng quái dị một hồi rồi đáp :
- Tiểu tử, ngươi chưa đủ tư cách trông thấy mặc của ta.
Kiếm Phi tức giận khôn tả, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên lạnh lùng nói tiếp :
- Xưa nay kiếm của bổn Bang chủ không giết những kẻ vô danh, mau báo danh cho bổn Bang chủ nghe đi.
Lúc ấy chàng vẫn còn ôm xác Kim Mộng Hùng, một người bịt mặt thú hai cười nhạt xen lời nói :
- Ngày này sang năm là ngày giỗ đầu tiên của ngươi đó.
Kiếm Phi ngửng mặt lên cả cười, tiếng cười của chàng lạnh như băng, khiến mọi người đều phải kinh hãi thầm.
Chàng vừa cười dứt lại nói tiếp :
- Hừ! Các ngươi muốn tử đấu đó chăng?
Người bịt mặt gật đầu :
- Phải! Nhưng đêm nay ngươi sẽ vùi thây trên mộ tràng này.
Hắn quát lên một tiếng hiệu lệnh, lập tức năm đạo hàn quang chớp tới phủ vây Kiếm Phi, tử ảnh lăn tròn.
Trải qua hai mươi hiệp Kiếm Phi đã giở hết tuyệt công nhưng không sao thoát khỏi vòng vây của năm người lạ mặt bởi trên tay chàng vướng bận sư phụ.
Đang trong tình thế nguy cấp, bỗng Kiếm Phi hét lên một tiếng tợ sấm, đạo thanh quang chớp ngay người bịt mặt.
Hắn hú lên một tiếng xẹt qua một trượng tránh khỏi đạo Kiếm Ảnh khiếp hồn.
Như một làn khói, Kiếm Phi bắn mình lên cao rồi rơi tõm xuống dòng sông dưới chân núi.
Kiếm Phi chìm ngay xuống nước không còn trông thấy tăm dạng đâu nữa. Người bịt mặt phóng xuống nhìn, cất tiếng cười ha hả :
- Gã đã chết rồi...
Sau đó bọn họ kéo đi mất dạng.
Khi nổi lên trên mặt nước, Kiếm Phi ngửng đầu mới hay nơi đó là một tuyệt địa, xung quanh đều là núi đá. Cái đầm này không khác gì là một cái giếng thiên nhiên.
Vách đá ở khắp chung quanh mọc đầy rêu cỏ, chàng ngửng đầu nhìn lên trên cao, chỉ trông thấy trời, nhưng những vách núi ở bốn bên đều cao trên sáu mươi trượng và thẳng tuột như vậy thì làm sao mà leo lên được.
Chàng nản chí vô cùng, thở dài một tiếng, nhìn xác của sư phụ nằm cạnh mình, rồi chàng ngồi xếp bằng tròn điều hơi vận tức. Một lát sau chân khí và nội lực đã khôi phục dần. Không biết đã trải qua bao nhiêu lâu, trên đỉnh đầu của chàng đã có sương mù trắng bốc lên, hai lỗ mũi của chàng cũng có hai cây ngọc trụ thậm thọt, có khi chảy xuống tâậ dưới ngực.
Lại qua một thời gian nữa, chàng mở to đôi mắt, đôi ngươi của chàng tia ra hai luồng ánh sáng kinh người. Chàng ngửng đầu nhìn lên trên thấy trời đã sáng tỏ, bụng bảo dạ rằng :
- “Cả đêm không thấy ta về, chắc các anh em trong Bích Ba bang thế nào cũng nóng lòng sốt ruột, nhưng chúng có biết đâu Bang chủ của chúng hiện đang bị giam giữ ở nơi đây”.
Nghĩ đến những việc ở bên ngoài, chàng nóng lòng khôn tả. Vì thế chàng mới ngó nhìn xung quanh để tìm lối thoát. Nhìn một hồi, chàng rầu rĩ và thất vọng vô cùng.
Nhưng chàng lại bỗng tủm tỉm cười vì chàng đã phát giác cách chỗ chàng đang ngồi tám thước có một cái hang động, cửa hang đã bị che lấp bởi cây cỏ và gai mây mọc um tùm.
Tuy chàng chưa thể xác định được hang động ấy có thể giuýp mình thoát khỏi được nơi tuyệt địa này hay không, nhưng trong lúc bất đắc dĩ này, thấy có cái hang động ấy, thế nào cũng phải nhảy lên coi thử xem đã. Chàng rất cẩn thận, ôm xác của sư phụ lên, nhún chân một cái, người đã phi thân lên trên cửa động rồi.
Cửa hang cách mặt nước rất cao, cho nên trong hang rất khô ráo. Chàng gạt cỏ và gai góc sang hai bên rồi lững thững bước vào bụng bảo dạ rằng :
- “Nơi đây chắc không phải là tuyệt địa nữa!”
Nhưng chàng đi sâu vào mười mấy bước lại thất vọng ngay.
Thì ra hang động ấy tuy rất rộng, nhưng không sâu mấy, vì chàng đã trông thấy đáy động rồi. Chàng thở dài một tiếng uể oải ngồi xuống nhìn xác Kim Mộng Hùng khấn thầm :
- “Sư phụ linh thiêng xin phù hộ cho đệ tử dò ra được gia thế và trả thù cho sư phụ”.
Những chuyện xưa lại hiện ra trước đầu óc chàng. Chàng nhận thấy mình không thể chết được vì còn nhiều việc lớn đang đợi chờ mình giải quyết. Nhưng bây giờ có cách gì ra khỏi nơi đây không. Chàng cực lực trấn tĩnh tâm thần, vận chân khí cho chuyển khắp người một hồi. Sau khi vận khí rồi, chàng thấy mạnh vô cùng, và rút cục chàng quyết định chôn xác Kiếm Phi ở trong hang động này.
Sau khi chôn sư phụ rồi, chàng khấn vái một hồi mới bắt đầu luyện võ. Chàng bỗng nghĩ ra được một vấn đề và bụng bảo dạ rằng :
- “Khi ta ở trong Lang Hú cốc, lão tiền bối ấy cho ta một viên ngọc, bên trong chả như ẩn hiện một pho chưởng pháp là gì? Tại sao ta không đem ra xem, may ra học thêm được một pho chưởng vô địch cũng chưa biết chừng”.
Nghĩ đoạn chàng lấy viên ngọc ấy ra ngắm nhìn và thưởng thức. Chàng thấy bên trong có một đám mây, và giữa đámmây như có một con rồng đang múa lộn. Chàng cứ trố mắt nhìn không cử động chút nào.
Một lát sau chàng hớn hở đứng dậy rồi luyện từng thế, từng thức một. Rút cục, chàng lại bỏ viên ngọc đó vào túi rồi hớn hở đi tới trước mộ của Kim Mộng Hùng vái lạy và nói :
- Sư phụ, Phi nhi phải ra khỏi nơi đây! Xin sư phụ hãy yên nghỉ ở chốn này. Phi nhi thế nào cũng trả thù cho sư phụ.
Nói xong chàng đi ra ngoài cửa động, ngửng đầu nhìn lên phía trên một hồi, rồi nhún chân một cái, người đã bắn lên phía trên. Khi sắp hết đà, chàng bỗng xoay người một cái, song chưởng đã chéo ngang một thế, chưởng phong của chàng cứ xoay tít và lấn áp ra bên ngoài, người của chàng tựa như một con rồng bay lượn trên mây. Chỉ trong nháy mắt đã lên tới trên đỉnh núi rồi.
Chàng đứng trên đỉnh núi thở dài một tiếng và lẩm bẩm nói :
- Pho quyền pháp ta mới học được có thể không đánh được kẻ địch, nhưng không biết nên gọi pho chưởng này tên là gì?
Chang suy nghĩ một hồi rồi gật đầu nói tiếp :
- Phải rồi, Long Vân cửu thức! Ta nên gọi nó là “Long Vân cửu thức” vậy.
Chàng đưa mắt nhìn chung quanh cảm khái vô cùng, ngửng mặt lên trời rú lên một tiếng thật dài để cho nguôi cơn giận. Đột nhiên chàng thấy một bóng người nho nhỏ đang đi ở bên một cánh đồng bằng tại chân núi. Chàng nhìn kỹ thấy người đó hơi giống Lý Hồng, liền kêu “hừ” một tiếng nhủ thầm :
- “Ngươi còn ở đấy làm chi? Chả lẽ miếng kiếm ta chăng? Hừ!”
Chàng vừa nghĩ vừa phi thân xuống dưới đồng bằng. Càng xuống càng gần, chàng đã trông thấy rõ chính là Lý Hồng thật.
Một lát sau chàng đã đứng ở trước mặt Lý Hồng rồi.
Lý Hồng chỉ cảm thấy một luồng khói nhanh như một mũi tên ở trên đỉnh núi cao bắn xuống, chỉ trong nháy mắt đã tới trước mặt mình, mà người đó lại chính là Kiếm Phi, người mà mình vẫn ngày đêm thương nhớ, nên nàng mừng rỡ vô cùng, mặt tươi như hoa nở, cứ ngẩn người ra nhìn chàng.
Kiếm Phi thấy thái độ của nàng như vậy, trống ngực đập rất mạnh, bụng bảo dạ :
- “Nàng quả thật là một thiếu nữ xinh đẹp và đa tình”.
Vì vậy nét mặt của chàng đã thấy dịu nhiều, Lý Hồng liền u oán hỏi :
- Đặng công tử... vẫn mạnh đấy chứ?
Kiếm Phi mỉm cười đáp :
- Vẫn được như thường, cám ơn cô nương.
Chàng đối với nàng vừa yêu lại vừa hận, nên hai người cứ lẳng lặng đứng yên. Một hồi lâu Lý Hồng mới lên tiếng nói trước :
- Công tử... có phải... vì sư phụ mà tới đây không?
Kiếm Phi lạnh lùng đáp :
- Việc của tại hạ không dám phiền đến cô nương hỏi tới!
Lý Hồng lại cúi đầu xuống, tỏ vẻ u oán. Sau cùng nàng nghiến răng, mím môi khẽ nói tiếp :
- Bây giờ công tử định đi đâu thế?
Kiếm Phi đáp :
- Núi Thiên Mục!
- Cho tôi đi cùng nhé?
- Tại sao?
Lý Hồng ngửng mặt nhìn chàng, hai má đỏ bừng, bẽn lẽn đáp :
- Vì... vì... tôi cũng muốn lên núi Thiên Mục.
Kiếm Phi nghe nói liền rùng minì một cái, chàng biết Lý Hồng rất yêu mình, nhưng chàng lại không muốn nhận tình yêu ấy. Tuy chàng yêu nàng thật, nhưng chàng lại không muốn nhìn nhận. Hai người lại đứng yên như hồi nãy. Lý Hồng u oán nói tiếp :
- Nếu công tử không muốn đi cùng với tôi thì tôi đi một mình vậy.
Kiếm Phi kêu “hừ” một tiếng, đang định nói mỉa nàng ta mấy câu thì bỗng nghe thấy đàng sau có tiếng động rất khẽ. Chàng vội quay người lại nhìn liền thấy một công tử anh tuấn, ăn mặc rất xa hoa, áo màu vàng nhạt và cái quạt cầm ở nơi tay cũng màu vàng nhạt nốt. Người đó chính là Đà Sơn công tử Hoàng Cái Vũ. Y tủm tỉm cười, đi tới gần Lý Hồng, lạnh lùng hỏi :
- Hồng muội! Tại sao lại bỏ ngu huynh mà đi như vậy?
Hình như y không coi Kiếm Phi vào đâu hết, nên y chả thèm nhìn vào chàng. Lý Hồng đưa mắt liếc nhìn vào Kiếm Phi một cái, rồi đột nhiên lộ sát khí, sầm nét mặt xuống lạnh lùng trả lời tên nọ rằng :
- Vì ta ghét ngươi!
Đà Sơn công tử cười ha hả, lại tiến lên hai bước, với giọng lạnh lùng hỏi tiếp :
- Vì thế mà cô hẹn với tên giá áo túi cơm này ở đây để lén lút gặp gỡ nhau phải không?
Y vừa nói vừa đưa mắt lườm Kiếm Phi.
Kiếm Phi đang lúc tức giận, nay lại thấy Đà Sơn công tử tỏ vẻ kiêu ngạo như vậy trong lòng đã không vui, đồng thời tuy chàng không muốn nhìn nhận là mình yêu Lý Hồng nhưng chàng lại bỗng dưng nổi ghen, nên rất ghét những người đàn ông nói chuyện như thế với Lý Hồng. Huống hồ Đà Sơn công tử này lại công nhiên nói nhục mình như thế, cho nên chàng cười nhạt mấy tiếng rồi hỏi lại :
- Họ Hoàng kia, có lẽ ngươi không muốn sống nữa phải không?
Hoàng Cái Vũ tức Đà Sơn công tử nghe thấy chàng nói như vậy kinh ngạc vô cùng, vội quay đầu lại nhìn chàng một hồi rồi cứ cười the thé và nói tiếp :
- Ngươi giả bộ cũng khá đấy, và cũng có một chút can đảm thật! Nhưng so sánh với bổn công tử thì... he he...
Y cười một hồi rồi mặt đột nhiên biến sắc, lạnh lùng nói tiếp :
- Tiểu tử, nếu ngươi rời khỏi nơi đây ngay, bổn công tử đặc biệt ban ơn tha chết cho ngươi phen này!
Kiếm Phi thấy y nói như thế tức giận không sao chịu nổi, cười nhạt một tiếng và trả lời :
- Ngươi khéo nói dóc thật! Nhưng ngươi phải biết ngày hôm nay kẻ yêu cầu người khác tha chết cho lại không là ta mà là nhà ngươi, ngươi có biết không?
Hoàng Cái Vũ lại tiến lên, tiếng cười ngông cuồng và kêu ngạo mà hỏi tiếp :
- Vậy tiểu tử kia, ngươi có biết bổn công tử là ai không?
Kiếm Phi tỏ vẻ khinh thị, bĩu môi đáp :
- Ta không có thì giờ đi dò hỏi những hạng người như ngươi vậy!
Đà Sơn công tử thấy chàng khinh mình như thế, nổi cơn lôi đình, liền quát lớn :
- Ngươi nói như vậy, ngươi không sao thoát chết nữa!
Y vừa nói dứt đã nhẹ nhàng như tà lá khô lướt tới tay múa cái quạt màu vàng chợt nhằm ba nơi đại huyệt của Kiếm Phi đánh luôn.
Y ra tay đã mạnh, thế công lại quái dị khôn tả, có thể nói là ít có người trên giang hồ bằng được y.
Kiếm Phi kêu “hừ” một tiếng, vẫn cứ đứng yên chờ quạt đối phương sắp tấn công tới người mình mới bước sang bên một bước để tránh né rồi giơ tay ra nhanh như điện chớp nhằm cổ tay phải của đối thủ chộp luôn.
Đà Sơn công tử kêu “ồ” một tiếng rồi nói tiếp :
- Không ngờ tiểu tử này cũng có một vài miếng võ đấy!
Nói xong, y xoay tay tránh né, không để cho tay của Kiếm Phi bắt trúng, rồi thuận thế múa cây quạt như vũ bão nhằm người địch thủ tấn công tới tấp, đồng thời mồm thì cười nhạt và quát tiếp :
- Thử xem ngươi có tài ba gì chống đỡ nổi thế quạt của bổn công tử này không?
Y tưởng nếu giở thế quạt này ra, tuy chưa dùng toàn lực để tấn công, nhưng đối phương thể nào cũng không đỡ được và ngã lăn ra đất liền, có ngờ đâu Kiếm Phi bỗng kêu “hừ” một tiếng rồi múa tít song chưởng, khiến kẻ địch tưởng như chàng có mấy tay một lúc.
Chàng đẩy mạnh về phía trước để chống đỡ thế quạt lợi hại của đối thủ, đồng thời chàng còn dùng tay trái tấn công luôn mười tám chưởng một lúc nừa. Chàng ra tay quá nhanh khiến đối thủ với Lý Hồng không sao trông thấy hình bóng của chàng đâu hết.
Đà Sơn công tử thấy vậy, mặt biến sắc vội quát hỏi :
- Mau báo danh cho bổn công tử hay?
Kiếm Phi thủng thẳng đáp :
- Đặng Kiếm Phi!
Đà Sơn công tử hơi biến sắc mặt, nhưng lại cười và nói tiếp :
- Hay lắm, bổn công tử đang định đi kiếm người!
Nói xong y xông lại tấn công càng nhanh và mạnh hơn trước nhiều. Kiếm Phi thấy vậy cũng kinh hãi thầm và bụng bảo dạ rằng :
- “Võ công của tên Đà Sơn công tử này hơi giống võ công của Lang Hú cốc chủ”.
Chàng vừa nghĩ vừa quay người nhanh như chong chóng và giở “Nhất Tuyến Phiêu” thân pháp ra cứ xuyên đi xuyên lại ở trong bóng quạt, đồng thời chàng còn giở những thế công lợi hại vô cùng ra nữa.
Đấu được một hồi, Đà Sơn công tử đột nhiên quát lớn một tiếng, giở nội lực ra phản công, định bao vây Kiếm Phi vào giữa, nhưng khi y đã giở hết mười hai thành công nội lực ra tấn công rồi mà vẫn không ăn thua gì. Lúc ấy y mới bắt đầu kinh hãi thầm.
Thì ra y đã cảm thấy chưởng thế của y tuy lợi hại, gió quạt tuy lạnh lùng, thế công bao trùm rất lớn, nhưng tựa như một hòn đá bị đống bột cuộn chặt, tha hồ y tấn công nhanh và mạnh, rốt cuộc vẫn cứ như hòn đá nằm yên trong đống bột vậy.
Lý Hồng đứng cách đó sắc mặt biến động luôn luôn và nàng đã rút sẵn thanh Ngân Phách kiếm ra cầm ở trong tay để đợi chờ, nếu Kiếm Phi bị nguy hiểm là xông vào giúp sức. tuy nàng đứng cách xa trận đấu mấy trượng mà tà áo của nàng vẫn bị chưởng phong của Kiếm Phi đẩy tới bay phất phới.
Đấu tới hiệp thứ năm mươi, Kiếm Phi thấy võ công của Đà Sơn công tử quả thật giỏi hơn những tay cao thủ khác, thảo nào mà y chẳng ngông cuồng như thế? Đột nhiên chàng nghĩ ra một kế, bụng bảo dạ :
- “Sao ta không nhân dịp này đem Long Vân cửu thức ra thử xem oai lực của nó như thế nào?”
Nghĩ đoạn, chàng đã tung mình nhảy lên trên cao, giơ song chưởng ra múa tít, trông như một đám mây bảo vệ lấy một con rồng đang bay lượn vậy.
Đà Sơn công tử thấy tình thế của mình rất bất lợi, phải cố hết sức múa cái quạt lên chống đỡ, nhưng càng đấu y càng thấy bị lép vế dần. Đột nhiên y lại nghe thấy tiếng nói của Kiếm Phi như rót vào trong tai :
- Trong ba hiệp thôi, ta bắt ngươi phải vứt quạt đi ngay!
Đà Sơn công tử nghe thấy Kiếm Phi nói như thế cả kinh thất sắc, cố giở tuyệt kỹ ra, nan quạt nhằm trước ngực của Kiếm Phi mà đâm tới.
Kiếm Phi thấy vậy cười ha hả, bỗng hạ thân xuống, vận chưởng như núi tấn công vào yếu huyệt ở đơn điền của Hoàng Cái Vũ luôn.
Hoàng Cái Vũ bỗng thâu quạt lại rồi biến thành hai luồng cuồng phong, nhằm hai bên hông của Kiếm Phi tấn công tới.
Kiếm Phi xoay người một cái, hóa chưởng thành chộp. Hoàng Cái Vũ giơ hữu chưởng lên chống đỡ thế chộp của đối thủ. “Ùm”, “hự” tiếp theo đó lại có một tiếng kêu rất thảm khốc nữa, rồi hai người rẽ sang hai bên.
Lý Hồng đã thấy Đà Sơn công tử mặt nhợt nhạt lui về phía sau năm bước mới đứng vững, hai mắt nhắm nghiền và phun ra một bụm máu tươi, còn hai tay thì trống không.
Nàng quay đầu lại nhìn Kiếm Phi, thấy chàng vẫn đứng yên chỗ cũ, mặt lạnh lùng, đôi ngươi tia ra hai luồng ánh sáng, tay phải cầm chiếc quạt màu vàng trông rất oai nghi.
Chàng lạnh lùng lên tiếng hỏi :
- Có phải phụ thân của các hạ là Đà Sơn chủ Hoàng Quái Thiên phải không?
Đà Sơn công tử thở hổn hển một hồi, ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng hậm hực vô cùng, đáp :
- Bổn công tử đã bị ngươi đánh bại rồi, còn biết nói năng gì nữa? Ngươi muốn làm gì thì cứ việc ra tay đi!
Kiếm Phi lạnh lùng nói tiếp :
- Nếu các hạ không sợ “Phân Cân Thố Cốt Tảo Hồn thủ” thì tại hạ đành phải thử thách một phen vậy.
Đà Sơn công tử nghe thấy Kiếm Phi nói đến môn thủ pháp ấy kinh hãi vô cùng, vội hỏi lại :
- Có việc gì, ngươi cứ hỏi đi?
- Hoàng Quá Thiên là người thế nào của các hạ?
Đà Sơn công tử đáp :
- Gia phụ!
- Ta tưởng Đà Sơn chủ là ai mà tiếng tăm lừng lẫy như thế! Bây giờ mới biết là Hoàng Quá Thiên, việc ác gì cũng dám làm! Vậy ngươi hãy về báo cho cha ngươi biết và bảo trong nửa năm là cùng, thế nào ta cũng đến Đà Sơn thăm y và quét sạch cửa ngõ của bổn môn.
Nói xong, chàng ném luôn cái quạt trả lại cho Đà Sơn công tử.
- Lúc ấy bổn công tử sẽ ở trên Đà Sơn đợi chờ...
- Ta cũng biết ngươi không còn mặt mũi nào ở đất Trung Nguyên này nữa, vậy đi đi! Nếu lần sau còn gặp ta lần thứ hai thì đừng có hòng được bình an như thế này.
Đà Sơn công tử đau lòng vô cùng, y mang theo võ công kỳ lạ vào Trung Nguyên tưởng phen này thế nào cũng thành vô địch thiên hạ, tiếng tăm lừng lẫy khắp giang hồ, ngờ đâu lại bị thua và bị nhục nhã như vậy, nên nhất thời y cứ đứng ngẩn người ra, không còn biết Kiếm Phi đang nói gì với mình nữa.
Kiếm Phi thấy đối phương như mất hồn vía, biết y đang nghĩ ngợi gì, liền quát lớn :
- Trung Nguyên này người tài ba nhiều lắm, chứ còn những người như ngươi vào Trung Nguyên này thì có nghĩa lý gì đâu? Mau bước đi!
Đà Sơn công tử hậm hực lườm chàng với Lý Hồng một cái rồi quay mình đi luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.