Bích Vân Thần Chưởng

Chương 3: Tranh đoạt Thiên niên sâm




Kiếm Phi ẩn núp ở sau một tảng đá nhìn về phía trước, bỗng thấy đằng xa có hai bóng xám xuất hiện nhanh như sao sa, khi tới cạnh rừng chỉ thấp thoáng hai cái đã mất dạng chúng liền.
Bỗng phía đằng xa bên cạnh đường cái lại thấy một cái bóng nữa xuất hiện, dưới ánh trăng chàng đã thấy rõ bóng đen đó là một người nhà quê cưỡi một con lừa già đi thủng thẳng ở trên đường cái và tiến thẳng về phía cánh đồng hoang này. Chàng thắc mắc vô cùng, không hiểu ông già quê này đi đến đây làm chi?
Lúc ấy người đó đã đi tới chỗ cách chàng không đầy trăm trượng nên chàng đã trông thấy rõ mặt của y rất đen, đầy nét nhăn, tóc trắng và lưa thưa, mặc bộ quần áo cũ rách, tay cầm một cái ống điếu vừa đi vừa hút, con lừa thì vừa gầy vừa già, mình dính đầy những bùn bẩn trong rất khó coi.
Đột nhiên trong rừng có tiếng cười nhỏ vọng ra, tiếp theo đó có một bóng người phi thân thẳng đứng lên trên cao ba trượng, rồi ở trên không lượn một vòng mới từ từ hạ xuống dưới đất. Bóng đen nọ chỉ nhảy nhót vài cái đã tới trước mặt ông già nhà quê ngăn cản lối đi. Người vừa hiện thân ra đó tuổi chừng bốn mươi, mũi két, hai má sâu hóp, mình mặc áo dạ hành màu xanh, y vừa hạ chân xuống đất đã chắp tay chào ông già nhà quê và nói :
- Lý đại hiệp, chuyến này phát tài như vậy mà không giúp cho những anh em nghèo nàn một chút.
Ông già nhà quê kéo một hơi thuốc thật mạnh, khẽ phun khói ra vừa cười vừa đáp :
- Tiêu lão sư, nói thực cho lão sư biết, mỗ Lý Nghĩa Thiên đây có phát tài gì đâu mà nói như thế.
Kiếm Phi nghe thấy hai người đối đáp như vậy, rùng mình một cái bụng bảo dạ rằng :
- “Thế ra Lý Nghĩa Thiên danh trấn Hà Sóc lại là một ông già quê mùa cục mịch như thế này. Thực ra trông mặt mà bắt hình dong thì thế nào cũng lầm...”
Chàng đang suy nghĩ thì đại hán họ Tiêu đã cười khì và nói tiếp :
- Lý đại hiệp nói rất đúng, Tiêu Ưng này không muốn gì hết, chỉ muốn Lý đại hiệp cho tại hạ mượn xem cây sâm vương nghìn năm ở trong người thôi, như vậy Tiêu mỗ cũng được mãn ý lắm rồi.
Nói xong y lại cười khì khì hai tiếng.
Kiếm Phi nghe thấy hai chữ Tiêu Ưng thì giật mình kinh hãi, chàng không ngờ tên độc hành đại đạo Tiêu Ưng đã khét tiếng mười năm về trước cũng tới đây. Xem như vậy tối hôm nay thế nào cũng có một tấn tuồng rất náo nhiệt.
Lý Nghĩa Thiên trợn ngược đôi mắt lên nhìn Tiêu Ưng cười ha hả đáp :
- Tiêu sư lão nói lầm rồi, sâm vương nghìn năm chính là vật Lý Nghĩa Thiên này mong mỏi mãi, bằng không việc gì phải đi xa ngàn dặm từ quan ngoại vào đây. Còn trong người mỗ có hay không thì mỗ cũng chả cần phải hỏi lại lão sư, vậy trong người lão sư có cây sâm đó xin đem ra cho mỗ được xem một chút, để lão già đang khát vọng cây sâm đó dùng để chữa bệnh tật kinh niên được sáng mắt ra.
Tiêu Ưng cười một tiếng lạnh lùng tiếp :
- Lý đại hiệp, họ Tiêu này không phải là quen tay nuốt gió bắc mà sinh trưởng đâu, mong đại hiệp nên nghĩ kỹ đi thì hơn.
Lý Nghĩa Thiên cũng cười nhạt một tiếng, thuận tay kéo dây cương một cái, thúc con lừa tiến lên cười khẩy :
- Xin lỗi Tiêu lão sư, tại hạ không có thì giờ ở lại tiếp lão sư được.
Tiêu Ưng cười khì một tiếng, rút đôi Phán Quan bút ra và nói tiếp :
- Lý đại hiệp không thích uống rượu mời mà cứ uống rượu phạt thì khó nói quá, nếu ngày hôm nay đại hiệp không để món hàng hóa ở trong người xuống thì đừng có hòng qua khỏi Tam giang khẩu này.
Lý Nghĩa Thiên nhìn thẳng vào Tiêu Ưng hỏi lại :
- Chả lẽ Tiêu lão sư không chịu để cho lão già nua qua khỏi nơi đây hay sao?
- Lý đại hiệp là người thông minh, mỗ chỉ muốn lấy hàng hóa thôi, chứ có định làm khó dễ Lý đại hiệp đâu!
Lý Nghĩa Thiên không nói năng gì cả, thúc lừa chạy chéo sang bên phóng đi luôn.
Tiêu Ưng cười nhạt một tiếng giơ hai cây Phán Quan bút ra nhằm hai bên hông của Lý Nghĩa Thiên đâm tới.
Lý Nghĩa Thiên xoay lưng một cái, tả chưởng hơi đẩy vào con lừa, người đã tung lên cao rất khéo léo tránh khỏi được hai thế bút của Tiêu Ưng tấn công rồi, mồm thì cười ha hả nói :
- Tiêu lão sư có thể tha thứ người được thì nên tha thứ, việc gì mà lão sư cứ áp bức già này liên tiếp như thế?
Mồm tuy nói như vậy mà tay ông ta không nhàn rỗi chút nào, múa tít cái ống điếu nhằm lưng Tiêu Ưng gõ xuống.
Tiêu Ưng thấy thế công của mình đã hụt, vội giơ hai cây bút lên chống đỡ thế công của đối phương, chỉ nghe một tiếng “coong”, đom đóm lửa bắn tung tóe, thân hình của hai người bắn sang hai bên, sắc mặt của Tiêu Ưng trông khó coi hết sức, thì ra trong khi y chống đỡ, thuốc lá đang cháy ở trong lòng điếu bắn tung tóe rớt cả vào người y.
Lý Nghĩa Thiên cười hì hì chắp tay chào và nói tiếp :
- Cám ơn Tiêu lão sư đã nương tay, nhường nhịn cho. Hảo ý của Tiêu lão sư già này xin tuân lãnh.
Nói xong, ông ta đã phi thân nhảy lên trên lưng con lừa, đột nhiên có tiếng cười nhạt khác và tiếng nói vọng tới :
- Họ Lý kia! Còn có một người bạn thân nữa mà người chưa tiếp đãi đấy!
Tiếng nói vừa dứt, một cái bóng xám ở trong rãnh nhảy lên hạ chân xuống mặt đất cách chỗ Lý Nghĩa Thiên không xa. Kiếm Phi đã trông thấy người đó gầy gò, dong dỏng cao, dùng một miếng vải xám bịt mặt, quần áo võ trang màu xám.
Lúc ấy Lý Nghĩa Thiên đã lùi về phía sau một bước, giơ ngang ống điếu lên với giọng khàn khàn hỏi :
- Bạn kia là người của chiến tuyến nào thế?
Người áo xám bịt mặt ấy cười nhạt một tiếng đáp :
- Gặp núi ăn nhờ vả núi, gặp nước ăn nhờ vả nước, gặp Diêm Vương thì ăn nhờ tiểu quỷ, hì hì, biết điều thì đưa vật nọ ra đây.
Nói xong y chìa tay trái ra đòi hỏi.
Lúc ấy Tiêu Ưng cũng tiến lên hai bước, hai mắt nhìn thẳng vào trong đấu trường.
Lý Nghĩa Thiên đã biết sự bí mật của mình không còn là bí mật nữa, chi bằng tìm cách thoát thân ngay thì hơn.
Nhưng y lại sợ không bảo tồn được tính mạng già nên y vừa nghe thấy người bịt mặt ấy đòi hỏi như vậy liền ngửng mặt lên trời cả cùng một hồi rồi đáp :
- Được, các bạn thân trên chiến tuyến chiếu cố đến già này, thế nào già này cũng xin làm hài lòng...
Y chưa nói dứt đã múa ống điếu ra tay tấn công vào hai nơi yếu huyệt ở trước ngực người áo xám bịt mặt kia ngay.
Lý Nghĩa Thiên vừa ra tay thì Tiêu Ưng cũng đã lẳng lặng giơ thế “Chỉ Thiên Vạch Địa” đưa cây bút bên tay phải đâm vào huyệt ở dưới xương sống và bút bên tay trái thì gõ vào sau ót của y.
Người áo xám không ngờ Lý Nghĩa Thiên lại đột nhiên ra tay như vậy, y liền cười nhạt một tiếng xoay người giơ hai ngón tay phải lên, nhanh nhẹn điểm luôn vào khúc trì huyệt của đối thủ.
Lý Nghĩa Thiên vừa ra tay tấn công một thế, lại đứng một chân xoay người múa tít ống điếu điểm vào đơn điểm huyệt của Tiêu Ưng.
Tiêu Ưng giật mình kinh hãi, vội giơ bút bên phải lên gạt ống điếu và bút bên trái thì đâm xuống. Nghĩa Thiên thấy vậy cười nhạt thâu ống điếu lại, nhưng mới thâu tới nửa đường lại đột nhiên đưa ra, điểm vào Bạch hải huyệt ở dưới đùi và tả chưởng thì nhanh như điện chớp nhằm đầu vai của Tiêu Ưng đánh xuống.
Tiêu Ưng thấy vậy cả kinh thất sắc vội lui ngay về phía sau, trong lúc chớp nhoáng ấy người bịt mặt áo xám cũng đã liên tiếp tấn công luôn hai thức, song chưởng của y nhằm sau lưng Nghĩa Thiên bổ xuống...
Tiêu Ưng vừa rút lui thì Nghĩa Thiên đã kêu hừ một tiếng, chân hơi cử động đã nhanh nhẹn đào tẩu ngay vào trong rừng. Người áo xám bịt mặt cười khì khì vội đuổi theo luôn. Tiêu Ưng thấy Nghĩa Thiên đào tẩu lo âu vô cùng khẽ quát bảo :
- Đi đâu?
Trong tiếng quát lồng lộng, Tiêu Ưng đã bắn mình theo Nghĩa Thiên, vỗ vào lưng một chưởng.
Nghĩa Thiên phát giác có luồng kình phía sau lưng liền day lại chống đỡ.
Bộp!
Chỉ vì ngồi trên lưng lừa nên Nghĩa Thiên thất thế nhào ngay xuống đất.
Tiêu Ưng phóng tới vỗ thêm một chưởng vào người, Nghĩa Thiên rú lên thê thảm rồi nằm bất động. Thế là Nghĩa Thiên vỡ sọ bắn tung tóe ra chết tốt, tên nọ nhanh tay khám người ông già ấy một hồi.
Cùng một lúc đó người bịt mặt tới sau và đánh ngã Nghĩa Thiên cũng kêu “hự” một tiếng vì y bị một hòn đá ném trúng rồi sướt qua tay trái của y, tay áo cũng bị rách một mảnh, máu tươi rỉ ra như mưa.
Kiếm Phi không ngờ Lý Nghĩa Thiên lại bị chết dưới tay bọn này một cách nhanh chóng như thế, chàng định nhảy xộc ra trả thù hộ, nhưng sau chàng nghĩ lại, và trù trừ một hồi mới đành yên lặng xem tình thế biến chuyển ra sao.
Vạn Thích nhanh như gió nhẩy xuống dưới rãnh.
Người áo xám cao lớn vội bảo người béo lùn rằng :
- Không thấy vật đó ở trong người, chúng ta đừng tìm nữa.
Xong cả hai tên vội quay người đi nhanh như sao sa, ven đường rãnh mà chạy luôn.
Kiếm Phi nhận thấy nếu lúc này mình không ra, cứ ở đây ẩn núp hoài thế nào cũng bị người ta phát giác. Nên chàng liền quay người phi thân lên trên mình ngựa phóng đi luôn.
Vạn Thích đang ở dưới rãnh bỗng thấy Kiếm Phi ở sau tảng đá chạy ra liền ngạc nhiên nhưng y vội cười và hỏi :
- Đặng huynh có thấy người vừa rồi lấy được một vật gì ở trong người ông già nằm chết không?
Kiếm Phi khẽ gật đầu đáp :
- Nhất thời hiếu kỳ, tiểu đệ mới núp ở đây xem. Ồ! Người nọ đã đi quá xa rồi.
Lúc ấy hai người bịt mặt đã mất dạng, đột nhiên Kiếm Phi chỉ về phía đằng sau và nói tiếp :
- Mau xem kìa.
Vạn Thích vội quay nhìn lại về phía sau chỗ tay chàng đang chỉ, quả thấy hai cái bóng xám ở dưới rãnh phi thân nhảy lên trên mặt đất, chỉ thấp thoáng mấy cái nhảy vào trong rừng ngay. Y vội nói với Kiếm Phi rằng :
- Xin Đặng huynh hãy đợi chờ một chút để đệ đi đằng này giây lát sẽ quay lại ngay.
Y chưa nói dứt người đã đi luôn, đồng thời để hai ngón tay lên môi huýt một tiếng còi miệng. Sau tiếng còi hiệu ấy nhiều người xuất hiện, người nào người nấy tay cầm đao sáng quắc tiến thẳng về phía rừng rậm đuổi theo hai người bịt mặt luôn.
Một lát sau mới thấy Vạn Thích các người uể oải trở về. Y đi tới gần, Kiếm Phi đã dắt ngựa tiến lên nghênh đón và hỏi :
- Chẳng hay Vạn huynh có được vật đó về không?
Vạn Thích lắc đầu rầu rĩ đáp :
- Chúng đào tẩu mất rồi.
- Vạn huynh có biết hai người đó là ai không?
- Không biết, chúng bịt mặt nhất thời làm sao mà nhận ra được. Hà, lần này thực ra mất cả nhãn hiệu.
Kiếm Phi giả bộ không hiểu câu tiếng lóng đó vội hỏi :
- Vạn huynh, cái gì là nhãn hiệu đấy?
- Nhãn hiệu là mặt, là sĩ diện, vừa rồi Đặng huynh có trông thấy rõ động tác của hai tên ấy không?
- Đệ chỉ trông thấy rất lờ mờ, thấy chúng hai người một trước một sau đánh té ông cụ, rồi chạy lại khám người ta một hồi lấy ra một cái bọc gì nho nhỏ xong đi luôn.
- Chúng có lên tiếng nói chuyện gì không?
- Có, hình như chúng bảo đừng để lộ mặt, tiểu đệ chỉ nghe thấy chúng nói có một câu như thế thôi.
Vạn Thích nghe xong kêu “hừ” một tiếng rồi lẩm bẩm nói :
- Dù sao chúng cũng không thể thoát ra được bàn tay của chúng ta đâu!
Kiếm Phi nghe nói động lòng và bụng bảo dạ :
- “Ở ngoài quan ngoại có thế lực lớn nhất phải nói là Vạn Nhất Thanh. Chả lẽ Vạn Thích với Vạn Nhất Thanh có liên can gì chăng?”
Nghĩ như vậy chàng liền lên tiếng hỏi tiếp :
- Chẳng hay Vạn huynh có biết Vạn Nhất Thanh không?
- Đó là gia phụ, chẳng lẽ Đặng huynh...
Vẻ mặt của y trông rất kinh ngạc hình như y cho không ai là không biết y là công tử của Vạn Nhất Thanh vậy. Kiếm Phi tủm tỉm cười đáp :
- Tiểu đệ mới ra giang hồ, hãy còn non nớt, mong sau này được Vạn huynh dìu dắt cho.
Vạn Thích cười ha hả đáp :
- Đặng huynh khách sáo quá!
Nói xong, y liền quay đầu lại nói tiếp :
- Chúng ta thử xuống xem cái xác của ông già kia đi.
Kiếm Phi gật đầu rồi cả hai cùng đưa ngựa cho một tên đại hán đứng cạnh đó giữ rồi bước đi xuống rãnh, thấy Lý Nghĩa Thiên đang nằm phục ở dưới đất, sọ vỡ máu chảy lai láng, chết một cách thảm khốc. Vạn Thích dùng chân lật ngửa xác của ông già lại, cúi xuống khám xét một hồi rồi thở dài nói :
- Quả nhiên đã bị chúng cướp mất rồi. Hừ, chúng ta đi thôi!
Kiếm Phi vừa nghĩ đến cây sâm ở trong người vừa đưa mắt nhìn xác chết thảm khốc của Nghĩa Thiên, chàng bỗng thương tiếc và khấn thầm :
- Nếu linh hồn của lão tiền bối linh thiêng thì xin cứ an nghỉ đi, tại hạ thế nào cũng trả thù được cho lão tiền bối.
Đồng thời chàng nhìn Vạn Thích và hỏi :
- Vạn huynh, chúng ta nhân lúc này chôn hộ xác cho y nhé!
- Đặng huynh mới bước chân vào giang hồ có khác, chắc huynh không thấy quen sự tàn sát như thế này phải không?
Nói xong, y nhảy ra ngoài rãnh trước rồi ra lệnh cho bộ hạ :
- Mau chôn xác ông già họ Lý này đi.
Kiếm Phi theo sau Vạn Thích, chàng đỡ lấy cương ngựa vừa cười vừa nói tiếp :
- Cám ơn Vạn huynh đã tặng ngựa.
- Việc nhỏ mọn như thế Đặng huynh hà tất phải nói cám ơn làm chi, sau này tiểu đệ còn nhờ Đặng huynh giúp cho rất nhiều.
- Vạn huynh khách sáo quá.
Vạn Thích đột nhiên nghiêm nét mặt lại, rất thành khẩn hỏi :
- Tiểu đệ mới gặp Đặng huynh đã hợp nhau rồi, hình như chúng ta đều nhận thấy gặp gỡ nhau hơi muộn vậy. Nên đệ muốn mời Đặng huynh về tệ xá ở ít bữa, chẳng hay Đặng huynh nghĩ sao?
Kiếm Phi nghe nói cả mừng, bụng bảo dạ rằng :
- “Ta hãy nhân dịp này đi tới đó để dò thám xem, may ra thừa cơ có thể trả mối thù cho gia phụ với Phi Long sơn trang”.
Vạn Thích thấy chàng võ công cao siêu hơn mình mà lại mới ra giang hồ nên y muốn lôi kéo chàng vào hùa để giúp y một tay. Cho nên thấy chàng suy nghĩ đã vội cười và nói tiếp :
- Nếu Đặng huynh không có gì quan trọng thì xin huynh đừng từ chối.
- Chúng ta mới gặp gỡ và quen biết nhau lần đầu, được Vạn huynh tặng ngựa và còn mời đến quấy nhiễu quý trại, tiểu đệ nhận thấy...
Vạn Thích cả cười vỗ vào đầu vai chàng một cái rồi nói tiếp :
- Thôi Đặng huynh đừng có khách sáo như thế nữa, chúng ta đi thôi.
Rồi hai người song song nhảy lên ngựa theo đường cái quan phóng như bay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.