Lại Có Bóng Dữ
Yến Phi men theo bờ tây Dĩnh Thuỷ tiến về Biên Hoang tập. Thuyền bè liên tục qua lại trên sông, thể hiện rằng Biên Hoang tập đã khôi phục lại cảnh hưng thịnh của trung tâm mậu dịch vận chuyển nam bắc. Trong lòng chàng cảm thấy vui vẻ.
Mặc dù trong di ngôn của Giang Lăng Hư đã nói về việc Trúc Pháp Khánh luyện thành ma công, chàng vẫn không hề sợ hãi. Thực tâm chàng không hề có ý đề phòng mà chỉ suy nghĩ sâu xa vì sao Trúc Pháp Khánh lại coi chàng là mục tiêu trừ khử tiếp theo của hắn.
Giang Lăng Hư tịnh không cần phải doạ dẫm khiến chàng khiếp sợ, bởi Yến Phi đã từng theo cạnh Tạ Huyền tại Kiến Khang lúc ông giết chết Trúc Bất Quy. Cho dù chàng không hề xuất thủ đối phó với Trúc Bất Quy, nhưng với tính cách hẹp hòi của Di Lặc giáo, họ đã ở vào thế không thể cùng tồn tại với Yến Phi chàng.
Hồi tưởng lại lúc Giang Lăng Hư lâm chung tựa như còn rất nhiều lời muốn nói với chàng, chỉ hận là không đủ sinh lực để nói hết mọi điều. Lúc y đang nói chàng là người Trúc Pháp Khánh muốn giết, y như muốn nói thêm, nhưng lại như nghĩ đến việc phá ma công của Trúc Pháp Khánh càng quan trọng hơn nên chuyển sang việc tìm Đan Kiếp. Lại nghĩ là Yến Phi căn bản không có khả năng tìm được tung tích của Đan Kiếp, hoặc là tìm được Đan Kiếp nhưng không có khả năng sử dụng, nhất thời tâm lạnh khí nhạt đã không thể tiếp tục kiên trì mà đoạn khí, khiến cho di ngôn của y trở thành những lời rời rạc, không thể trở thành tin tình báo hữu dụng hoàn chỉnh.
Giang Lăng Hư rốt cuộc muốn kể cho chàng nghe tin tức trọng yếu gì?
Di Lặc giáo vì sao lại được sự trọng dụng của Mộ Dung Thuỳ? Ở Huỳnh Dương, Yến Phi đã tận mắt thấy uy thế của Ni Huệ Huy, quan hệ cùng Mộ Dung Thuỳ càng thêm mật thiết, bọn họ giống như bằng hữu có đắn đo tính toán, hợp tác để cùng đối phó với Yến Phi chàng.
Chàng nghĩ đến Hách Liên Bột Bột.
Trên thực tế, Mộ Dung Thuỳ và Di Lặc giáo vẫn là bạn bè nối khố từ xưa, bởi vì Hách Liên Bột Bột chính là đại đệ tử của Trúc Pháp Khánh, ngoài ra Hách Liên Bột Bột còn là quân tiên phong tiến công Biên Hoang tập của Mộ Dung Thuỳ.
Các hành vi làm càn của Hách Liên Bột Bột tại Biên Hoang tập có lẽ đã từng khiến cho Mộ Dung Thuỳ tức giận, bất quá Mộ Dung Thuỳ vì phải ứng phó với mối hoạ hàng đầu trong lòng là Thác Bạt Khuê, đắn đo nặng nhẹ, y chỉ còn cách phải tiếp tục giúp đỡ Hách Liên Bột Bột.
Trong tình huống như thế, Thác Bạt Khuê đánh Thống Vạn thành của Hách Liên Bột Bột trở nên không dễ dàng như tưởng tượng, nhất là hiện tại Thác Bạt Khuê cùng Mộ Dung Thuỳ cũng đã trở mặt thành thù.
Di Lặc giáo tại phương bắc thế lực rất lớn, chúng đã phá vỡ được thế lực vốn thâm căn cố đế của Phật môn. Nếu Mộ Dung Thuỳ toàn lực hỗ trợ Hách Liên Bột Bột, đối với Thác Bạt Khuê vây cánh mới hình thành sẽ tạo thành uy hiếp nghiêm trọng.
Đột nhiên, chàng hiểu ra việc cùng đấu tranh với Di Lặc giáo cũng trực tiếp liên quan đến việc cứu Kỷ Thiên Thiên và Tiểu Thi.
Mộ Dung Thuỳ hiện đang giở thủ đoạn, dùng trăm phương ngàn kế để đoạt lấy tâm hồn thiếu nữ của Kỷ Thiên Thiên.
Muốn bắt sống Yến Phi chàng là để chứng minh Kỷ Thiên Thiên thấy Yến Phi chỉ là kẻ thất bại, bóp nát hình tượng anh hùng vô địch của Yến Phi trong tim Kỷ Thiên Thiên, khiến cho Kỷ Thiên Thiên đích thân thấy chàng ngã gục.
Nếu như không thể bắt giữ, chỉ có thể mượn tay Di Lặc giáo hạ sát chàng. Như vậy có thể đoạn tuyệt si niệm của Kỷ Thiên Thiên đối với chàng, còn Kỷ Thiên Thiên cũng khó trách Mộ Dung Thuỷ, bởi vì mọi chuyện đều có thể đổ hết lên người Trúc Pháp Khánh.
Sát tử Yến Phi chàng có thể đả kích Thác Bạt Khuê, lại có thể bẻ gãy bất chí và sĩ khí của Hoang nhân, bất luận đối với Mộ Dung Thuỳ hay Trúc Pháp Khánh, đều có lợi ích vô cùng.
Trúc Pháp Khánh hiện thân ở Biên Hoang, tận sát cao thủ lọt lưới của Thái Ất giáo, chính là tín hiệu báo trước Di Lặc giáo sẽ đảo loạn thiên hạ.
Thông qua hai đại môn đồ Hách Liên Bột Bột và Vương Quốc Bảo, Di Lặc giáo có thể dễ dàng phát triển lực lượng cứ điểm ở hai miền nam bắc.
Xem ra Hách Liên Bột Bột đành để cho Thác Bạt Khuê ứng phó, còn xung đột giữa chàng và Trúc Pháp Khánh là không thể tránh khỏi. Chàng phải dùng mọi phương pháp và thủ đoạn ngăn trở Trúc Pháp Khánh đi đến phương nam. Đó không chỉ vì báo đáp ân tình của Tạ gia, mà còn vì lợi ích của Biên Hoang tập và chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên.
Đúng lúc đó, chàng chợt nghe thấy bên phía bên phải truyền lại tiếng binh khí giao tranh.
Yến Phi trong lòng chấn động căn cứ theo thanh âm chạy đến.
Lưu Dụ ngây người ngồi trong tiểu sảnh, trong đầu kêu ong ong.
Tống Bi Phong bước lại, đến bên cạnh gã rồi ngồi xuống, không nói lời nào.
Ông là người hiểu rõ nhất tình cảnh của Lưu Dụ, cũng chỉ có ông mới minh bạch phiền não của Lưu Dụ.
Lưu Dụ như không biết có Tống Bi Phong ngồi cạnh, lẩm bẩm nói: "Ta phải làm sao đây?"
Tống Bi Phong lên tiếng: "Đem mọi chuyện nói cho Tiểu Phi biết! Việc này lừa trái lừa phải cũng vô ích, lại càng thêm sự hiểu lầm không cần thiết. Nếu lại khiến cho Tiểu Phi phán đoán sai lầm, càng làm tổn hại thêm tình cảm giữa các ngươi."
Lưu Dụ lại biểu lộ sự đau khổ, than thở: "Hắn nếu biết tiểu điệt cùng Nhậm yêu nữ hợp tác sẽ nhìn tiểu điệt như thế nào?"
Tống Bi Phong nói: "Nếu hắn thực sự là hảo bằng hữu của ngươi, tất sẽ thông cảm cho hoàn cảnh và nỗi khó xử của ngươi."
Lưu Dụ bỗng nhiên đứng dậy.
Tống Bi Phong ngơ ngác: "Ngươi muốn đi đâu vậy?"
Lưu Dụ trầm giọng: "Tiểu điệt muốn ra ngoài tập đi một vòng, nếu như giết Phụng Thiện đúng là Hách Liên Bột Bột, hắn tất phải có một nhóm lính ẩn tàng ở vùng phụ cận Biên Hoang tập."
Tống Bi Phong cùng gã đứng dậy, gật đầu đồng ý: "Khả năng này là vô cùng lớn."
Lưu Dụ nói: "Tống thúc hãy để tiểu điệt tự đi một mình! Đừng quên tiểu điệt là thám tử xuất sắc nhất của Bắc Phủ Binh, tất có đủ năng lực để tự bảo vệ mình."
Tống Bi Phong minh bạch tâm tình của gã, khẽ căn dặn: "Hãy cẩn thận!"
Lưu Dụ lắc đầu thở dài một tiếng, đi ra khỏi cửa.
Kỷ Thiên Thiên ngồi cạnh giường, cúi đầu nhìn sắc mặt của ái tỳ, âu yếm gọi liên tục: "Thi Thi! Thi Thi!"
Tiểu Thi mở mắt ra nhìn, nói: "Tiểu thư!" rồi gắng gượng muốn ngồi dậy.
Kỷ Thiên Thiên đỡ nàng ngồi dựa lên đầu giường, hỏi: "Hôm nay có đỡ hơn chút nào không?"
Tiểu Thi gật đầu nói: "Đỡ hơn nhiều rồi" rồi lại nói vẻ không vui: "Tiểu Thi thật vô dụng, khiến tiểu thư phải bận tâm!"
Kỷ Thiên Thiên cười nhẹ: "Khi con người ta bị bệnh, tâm tình tự nhiên bi quan hơn, mất đi đấu chí, ta cũng đã gặp cảnh này rồi, Thi Thi không phải tự trách. Chúng ta hiện tại phải trợ giúp lẫn nhau, cùng nhau cố gắng. Tại sao lại ngây người nhìn ta như vậy?"
Tiểu Thi nói: "Tiểu thư hôm nay như biến thành một người khác, dung nhan tươi tỉnh, đã phát sinh việc gì vậy?"
Kỷ Thiên Thiên rung động mãnh liệt, nàng muốn đem chuyện gặp Yến Phi đêm qua nói hết ra, muốn Tiểu Thi chia sẻ cùng nàng sự hoan hỷ và phấn chấn trong lòng. Nhưng nàng nhớ tới lời căn dặn của Yến Phi, trong lòng lại thầm kinh hãi, nếu để cho Mộ Dung Thuỳ hoặc là Phong nương giám thị mình phát giác thần sắc bản thân có điều dị thường, không khỏi sẽ có lòng nghi hoặc.
Đồng thời nàng cũng minh bạch vì sao Yến Phi muốn nàng giấu cả Tiểu Thi, bởi vì Tiểu Thi rất đơn thuần, tuyệt đối không thể giấu được tâm sự.
Nghĩ rồi nàng đành phải nói dối Tiểu Thi: "Ta đã thu được một tin tức tốt lành, Biên Hoang đệ nhất kiếm thủ của chúng ta liên thủ cùng huynh đệ Thác Bạt Khuê của chàng, đã công hãm Bình Thành cùng Nhạn môn hai đại trọng trấn của bắc phương, khí thế quân đội đang thẳng hướng đến Yến Đô Trung Sơn, khiến cho Mộ Dung Thuỳ tiến thoái lưỡng nan. Mộng tưởng quay về Biên Hoang tập của chúng ta, từ không có khả năng trở thành tràn trề hy vọng."
Tiểu Thi trên mặt tỏ ra kinh hỷ, nàng tịnh không thực sự minh bạch lời Kỷ Thiên Thiên vừa nói, bất quá nàng tuyệt đối tín nhiệm Kỷ Thiên Thiên, Kỷ Thiên Thiên nói có hy vọng, đương nhiên là vô cùng tin tưởng không chút nghi ngờ.
Trên thực tế, sau khi bị đem đến Huỳnh Dương, đây là lần đầu tiên Kỷ Thiên Thiên biểu hiện thần sắc mạnh mẽ tràn trề sức sống như vậy.
"Cốc! Cốc! Cốc!"
Kỷ Thiên Thiên không vui hỏi: "Ai?"
Đó là phụ nhân quản gia gọi là Phong nương, thanh âm của Mộ Dung đại thẩm ở ngoài cửa: "Tiểu thư đã dậy chưa? Bữa sáng đã chuẩn bị xong, kính xin để chúng tỳ nữ vào hầu tiểu thư."
Kỷ Thiên Thiên trong lòng cũng muốn chải tóc trang điểm đôi chút, để che đậy diễm quang của bản thân nhân vì Yến Phi đến.
Liền đáp: "Đa tạ đại thẩm! Đợi ta trang điểm xong hãy vào."
Sau khi Phong nương đi khỏi, Kỷ Thiên Thiên tát nhẹ lên má Tiểu Thi, hoan hỷ nói: "Không ai có thể đấu được với Yến Phi, thậm chí là mạnh như Mộ Dung Thuỳ đi chăng nữa cũng nhất định phải chịu thất bại."
Tiểu Thi làm sao có thể biết được nàng ám chỉ chuyện phát sinh đêm qua, ngây ngô gật đầu.
Trác Cuồng Sinh kéo Bàng Nghĩa và Cao Ngạn đến mảnh đất chỗ Đệ nhất lầu, cười nói: "Các ngươi xem cho ta, địa phương này thành dạng gì đây?"
Đông Đại nhai người đi lại tấp nập, những tiệm tạp hoá phụ cận đều tràn ngập người các phương đến mua bán, duy chỉ có Đệ nhất lâu vẫn trống vắng như cũ, chỉ có vài cây cột gỗ chống xuống đất, tạo thành tình cảnh đối nghịch rõ rệt.
Cao Ngạn ngạc nhiên nói: "Ông đem Bàng lão bản của bọn ta đến đây chỉ để than phiền thôi sao?"
Bàng Nghĩa cất tiếng: "Ông bạn già này muốn bắt ta sớm dựng lại Đệ nhất lâu. Ai! Một ngày Thiên Thiên chưa trở lại, ta căn bản không có hứng thú làm việc này."
Trác Cuồng Sinh cười sằng sặc nói: "Tin tưởng vào Biên Hoang tập đi! Chúng ta có thể sáng tạo ra kỳ tích ngoài mộng tưởng của bất cứ người nào, bao gồm cả việc cứu lại Thiên Thiên tiểu thư và Tiểu Thi tỷ trong tay Mộ Dung Thuỳ. Ngươi xây dựng lại Đệ nhất lầu, sợ rằng cũng cần đến sáu tháng, một năm! Khi Thiên Thiên tiểu thư vinh quang trở về Biên Hoang tập thì Đệ nhất lầu của ngươi cũng vừa hoàn thành, chẳng phải là khánh lễ lớn nhất hoan nghênh Thiên Thiên tiểu thư à?" truyện được lấy tại TrumTruyen.vn
Bàng Nghĩa cười khổ đáp lời: "Ta thực không có hứng thú."
Trác Cuồng Sinh nói: "Có gì mà không hứng thú? Ngươi cần người thì có người, cần tiền thì có tiền. Còn Tuyết Giản Hương của ngươi cũng đã cạn kho rồi. Không có Tuyết Giản Hương, người người đều không có hứng thú, đặc biệt là tiểu Yến Phi của chúng ta."
Rồi Trác Cuồng Sinh quay sang nói với Cao Ngạn: "Ta nói có đúng không?"
Cao Ngạn biết trong đầu Trác Cuồng Sinh thường nghĩ đâu đâu, đều là những ý nghĩ khác người, chỉ biết đồng ý nói: "Thiên Thiên và Tiểu Thi khi trở về thấy Đệ nhất lâu hiên ngang đứng tại Đông Đại nhai, khẳng định là kinh hỷ ngoài tưởng tượng."
Bàng Nghĩa giọng vẫn còn rầu rĩ: "Nhưng..."
Trác Cuồng Sinh không nén được liền ngắt lời hắn: "Nhưng? Nhưng cái gì? Ta là chuyên gia của Biên Hoang, hiểu rất rõ tâm lý của Hoang nhân. Đệ nhất lầu được xây dựng lại sẽ có tác dụng khích lệ sĩ khí, khiến mọi người đều có cảm giác Đệ nhất lầu là Tần Hoài lầu khi trước Thiên Thiên từng cư trú lâu dài ở Kiến Khang. Không có Đệ nhất lầu của Kỷ Thiên Thiên thì còn ra cái gì? Minh bạch chưa?"
Cao Ngạn đẩy đẩy Bàng Nghĩa nói: "Những lời của ông bạn già này không phải là không có một chút đạo lý!"
Trác Cuồng Sinh giọng không vui: "Cái gì mà một chút đạo lý? Là rất nhiều đạo lý đó. Đệ nhất lầu chính là đại biểu của tự tín cùng quyết tâm nghênh tiếp Thiên Thiên tiểu thư trở về của chúng ta. Hoang nhân rất kỳ quái, cần một toà Đệ nhất lâu để đề tỉnh bọn họ. Trong việc giải cứu chủ tỳ Thiên Thiên tiểu thư, tác dụng lớn nhất của ngươi có thể có là hồi sinh Đệ nhất lâu tại nơi hoang phế này, khiến cho nó phải tráng lệ hơn khi trước."
Bàng Nghĩa cuối cùng cũng nhượng bộ, gật đầu nói: "Được rồi! Bất quá khi Tuyết Giản Hương cất xong phải được chôn giữ một năm mới có thể đem ra cung ứng."
Trác Cuồng Sinh vui vẻ nói: "Thôi đi! Ngươi có biết vài vò Tuyết Giản Huơng còn lưu lại ở Kiến Khang hiện tại giá có thể sánh với hoàng kim. Ta cũng còn một vò, đợi sau khi Yến Phi trở về sẽ đem ra uống một trận thống khoái với mọi người."
Rồi hét ầm lên: "Đệ nhất lâu a! Đệ nhất lâu! Khi Thiên Thiên tiểu thư và Tiểu Thi trở về, ngươi sẽ trở thành biểu tượng của Đông môn đại nhai ở Biên Hoang tập, Hoang nhân chúng ta cũng được vinh diệu vì ngươi."
Yến Phi đi tắt vào đường dịch đạo thông tới mặt bắc Biên Hoang tập, ngoài thủy lộ đây là con đường bộ chính yếu thông đến Biên Hoang tập và Tứ Thuỷ. Ngày trước đại quân Phù Kiên nam hạ, chính là dựa vào con đường lớn được Hoang nhân gọi là "Biên Tứ dịch đạo" này.
Các con đường của Biên Hoang đại đa số đã bị phá huỷ không dùng được nữa, chỉ còn hai đoạn dịch đạo nối liền nam bắc Biên Hoang tập và tây Dĩnh Hà được Hoang nhân không ngừng tu bổ, nói chung vẫn còn trong tình trạng được bảo trì tốt.
Người giao tranh đã không thấy đâu, chỉ có thể từ những vết chân loạn xạ in trên mặt đất để thấy được ở đây đã từng có trận chiến đấu kịch liệt.
Yến Phi là cao thủ truy tung, chàng phục xuống mặt đất triển khai thuật "địa thính", và nghe được thanh âm tiếng chân của mười mấy con ngựa cùng một cỗ xe ngựa vừa đi khỏi, đang dần dần đi xa về phía Biên Hoang tập.
Yến Phi nhảy dựng lên, ngửi được một mùi u hương trước đây đã từng ngửi qua.
Mũi chàng tuy chưa đạt đến mức thiên sinh dị bẩm như Phương Hồng Sinh kỹ nghệ thần kỳ, nhưng so với người bình thường thì vượt xa.
Trong lòng đồng thời nổi lên ngọc dung như hoa của An Ngọc Tình, chàng cảm thấy nàng ở trong cỗ xe.
Yến Phi âm thầm kinh hãi.
Tại sao nàng lại đến nơi đây? Tại sao lại cùng người khác ác đấu? Bằng vào thân thủ trác tuyệt của nàng, ai có thể bắt được nàng?
Nghĩ đến điều này, chàng không thể do dự thêm, toàn lực đuổi theo cỗ xe ngựa.
Lâm Hải quận, Chương An thành.
Tôn Ân với Lư Tuần và Từ Đạo Phúc theo hầu, đang đi tuần tra các thuyền đội tập kết trong vịnh.
Chương An thành, phía đông ở gần Đông Hải, nếu từ đây giong thuyền lên bắc, có thể từ đường biển đi vào Đại giang, tiến thẳng đến Kiến Khang, một đại thành trì trọng yếu nhất ở phía nam Kiến Khang.
Ba người thúc ngựa đi chầm chậm men theo bờ biển, trên hải cảng là gần hai trăm chiến thuyền tung bay cờ xí của Thiên Sư quân, biểu thị sức mạnh của Thiên Sư quân có thể lật đổ uy thế Đại Tấn.
Tôn Ân mục quang chiếu ra cửa biển phía đông, có chút suy tư.
Từ Đạo Phúc nói: "Toàn bộ mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ cần Thiên sư một lệnh ban xuống, chúng ta liền có thể giương buồm lên bắc."
Tôn Ân tiến lên một gò đất cao rồi ghìm ngựa lại, khẽ cười hỏi: "Tình hình những thành trì lớn ở vùng duyên hải ra sao?"
Từ Đạo Phúc đáp: "Quân triều đình Kiến Khang do nội sử Vương Ngưng Chi thống lĩnh đóng ở Cối Kê, Âm Thành, binh lực vào khoảng một vạn, chúng cho rằng có thể ngăn trở được đại quân Thiên Sư của chúng ta."
Tôn Ân hừ lạnh hỏi lại: "Vương Ngưng Chi?"
Lư Tuần nói: "Vương Ngưng Chi là con Vương Hy Chi, là phu tế của Tạ Đạo Uẩn, chị Tạ Huyền, chân chính tin tưởng Thiên Sư giáo nhưng lại không thừa nhận Thiên Sư đạo của bọn ta, là kẻ ngu si, tự cao tự đại, không phải là tướng tài."
Tôn Ân cười sằng sặc nói: "Chẳng lẽ khi Tạ Huyền chết đi, Tấn thất thực sự không còn tướng giỏi?"
Từ Đạo Phúc cười nói: "Các phe phái ở Tấn thất tranh đấu với nhau kịch liệt. Gần đây nhất, Vương Quốc Bảo liên tục mớm lời cho các đại thần, xin Tư Mã Diệu gia phong cho Tư Mã Đạo Tử, làm cho Tư Mã Diệu nổi giận cự tuyệt. Tư Mã Diệu thấy Tư Mã Đạo Tử kiêu ngạo khó kìm, muốn Vương Cung liên kết với Ân Trọng Kham kiềm chế Đạo Tử. Nhưng không ngờ Ân Trọng Kham sợ Hoàn Huyền, liền đề nghị Vương Cung lôi kéo Hoàn Huyền, Hoàn Huyền thừa cơ ra điều kiện với Vương Cung, là phải hiến con gái là Vương Đạm Chân cho hắn làm thiếp. Điều này không những khiến Âm Trọng Kham khó xử, lại càng làm cho Vương Cung tiến thoái lưỡng nan, khiến toàn bộ kế hoạch lật đổ Tư Mã Đạo Tử bị đổ vỡ."
Tôn Ân lắc đầu thở dài: "Lại một kẻ ngu xuẩn."
Lư Tuần nói: "Tư Mã Diệu thấy cục diện không ổn, không thể không giáng chức quan trung thư thị lang Phạm Trữ người đã trở thành nhân vật chính trong triều đình phản đối Tư Mã Đạo Tử và Vương Quốc Bảo sau khi Tạ An mất, cho làm Dự Chương thái thú, lại cải phong Tư Mã Đạo Tử thành Cối Kê vương. Trong tình huống như vậy, Tấn Thất căn bản không chiếu cố đến phương nam."
Lại nói: "Tiến quân đến Kiến Khang lúc này thật là thời cơ nghìn lần có một."
Tôn Ân nói: "Đạo Phúc có ý kiến gì không?"
Từ Đạo Phúc mục quang chầm chậm lướt qua đội chiến thuyền thanh thế cực thịnh, trầm giọng lên đáp lời: "Hiện tại tám quận Cối Kê, Ngô Quận, Ngô Hưng, Nghĩa Hưng, Lâm Hải, Vĩnh Gia, Đông Dương, Tân An đều có người của Thiên Sư đạo chúng ta, sự thống trị của Tấn thất chỉ tồn tại trên danh nghĩa thôi. Cường hào địa phương hoàn toàn ủng hộ quân ta, chỉ cần Thiên Sư hô to một tiếng, quân Tấn tất nghe tiếng bỏ chạy. Bất quá cho dù các quận phía nam duyên hải Kiến Khang đều nằm trong tay quân ta, thì muốn công hãm Kiến Khang cũng không dễ dàng gì. Nếu kéo dài đến sáu tháng một năm, khiến cho Bắc Phủ binh hoặc quân Kinh Châu kéo đến chi viện, thì tình thế của chúng ta quả thực không tốt. Theo đệ tử bây giờ chưa phải lúc đại cử tiến công."
Tôn Ân gật đầu không nói gì.
Lư Tuần nhíu mày nói: "Lời của Đạo Phúc có lý, bất quá hiện tại các cường hào thổ tộc ở tám quận đang ngẩng đầu chờ đợi Thiên Sư đánh đuổi người Bắc, để tự mình làm chủ. Nếu chúng ta án binh bất động, khiến cho lòng nhiệt tình của những người ủng hộ quân ta nguội lạnh, đối với chúng ta vô cùng bất lợi."
Tôn Ân khẽ cười nói: "Lời các ngươi nói đều có đạo lý. Tấn thất vẫn chưa thực sự đại loạn, nếu tuỳ tiện tấn công Kiến Khang, ngược lại khiến cho Tấn thất lại trở nên đoàn kết, vì vậy lúc này không nên dụng binh đối với Kiến Khang."
Dừng một chút rồi nói tiếp: "Bất quá chúng ta cũng không thể không làm gì. Chúng ta mang thủy binh men theo duyên hải lên phía bắc cũng đủ để uy hiếp Vương Ngưng Chi, khiến hắn không dám vọng động. Ông Châu có đại hải hiểm yếu, dễ thủ khó công, có thể khiến chúng ta trước hết tạo thế bất bại, rồi sau đó có thể triển khai chí hướng lật đổ Tấn thất của chúng ta, nhất cử lưỡng tiện."
Từ Đạo Phúc và Lư Tuần liên tục khen hay.
Tôn Ân ngửng đầu lên trời cười nói: "Chúng ta có thời gian một tháng chuẩn bị để tiến đánh Ông Sơn, cứ ung dung mà bố trí. Khi chiếm được Ông Sơn đảo sẽ có thể từ từ nuốt chửng các quận thành duyên hải, phá vỡ bình phong phía nam của Kiến Khang, lúc đó chúng ta muốn công muốn thủ, không do người khác làm chủ nữa."
Hai người liền dạ ran.