Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 80: Ngoan cường đối thủ




Lưu Dụ rúng động, nhíu mày hỏi: "Người nào làm việc cho ngươi có phải cũng như người của Hán bang, ai ai cũng biết hết?".

Cao Ngạn kiêu ngạo: "Đương nhiên không phải vậy, bề ngoài ta chỉ có hai ba tên tiểu tử chạy rong, trên sự thật ta có một mạng lưới không có chỗ nào là không bao trùm, ta không có mặt cũng vẫn hoạt động, cho nên sau khi ta quay về, cần phải lập tức luận công mà ban thưởng, ở Biên Hoang Tập không có tiền thì ai chịu làm việc cho ngươi?".

Lưu Dụ cảm thấy khá hứng thú, hỏi: "Giả như ta tìm ra hai ba tên tiểu tử lo tình báo cho ngươi, không phải sẽ điều tra khám phá ra hết mạng lưới của ngươi sao?".

Cao Ngạn lắc đầu: "Nếu dễ lật đổ ta như vậy, Cao Ngạn ta đã sớm bị người ta đào bật rễ rồi, còn có thể lăn lộn cho tới ngày nay sao? Bọn ta có nhiều thủ pháp liên lạc, trùng trùng điệp điệp, đan chéo ngang dọc, mọi người không cần đụng đầu, không cần biết đối phương là ai, vẫn có thể trao đổi tin tức, mà tất cả mọi tình báo cuối cùng đều đưa đến thủ hạ 'lão đầu tử' đắc lực nhất và ẩn bí nhất của ta, quy nạp và phân tích, 'lão đầu tử' cũng không chỉ có một người. Ta có thể nói cho ngươi biết bao nhiêu đó thôi".

Lưu Dụ thêm một bước hiểu được vì sao Cao Ngạn có thể trở thành phong môi xuất sắc nhất ở Biên Hoang Tập, gật đầu: "Mạng lưới tình báo của ngươi quả thật hoàn thiện và có hiệu suất hơn so với Bắc Phủ binh của bọn ta, ta muốn biết rõ tình huống, chỉ hy vọng Trúc Pháp Khánh không lọt qua lưới mà thôi!".

Cao Ngạn nói: "Chuyện đó ngươi có thể an tâm, phương pháp thu thập tình báo của lão tử thiên biến vạn hóa, liên miên bất tận, chủ ý là chia làm ba tổ công khai thu thập, bí mật điều tra và truyền giao tin tức, như vậy mới có thể đạt tới mức không có kẽ hở nào là không lọt vào, ít ra cũng có cả trăm người làm việc cho ta, bọn họ bình thời có chức nghiệp và cương vị, bề ngoài không có một tí xíu quan hệ gì với ta, bọn họ muốn kiếm thêm tiền mau lẹ thôi".

Tiếp đó hưng phấn nói: "Có rất nhiều thứ người ta bỏ qua không để ý tới, trên sự thật chính là tình báo trân quý. Ví dụ như rác rưởi vứt đi, có thể bộc lộ những biến hóa hiển nhiên về phương diện vật dụng hàng ngày, thiết bị và vật liệu lưu động, từ số lượng lớn có thể suy ra những cơ mật ẩn tàng bên trong. Ta hiện tại đang phát động thủ hạ hết sức thu

thập chuyện có liên quan tới vợ chồng Trúc Pháp Khánh, đặc biệt là những chi tiết về thói quen trong sinh hoạt, sở thích và tính tình của bọn chúng, khi ta đã nắm chắc tất cả, Trúc Pháp Khánh đừng hòng bay thoát qua khỏi năm ngón tay này. Sau khi hoàn thành chuyện này, hy vọng Huyền soái không bạc đãi ta, vì làm tình báo là chuyện rất tốn tiền, còn tốn hơn cả đi chơi rong".

Lưu Dụ mỉm cười: "Huyền soái về chuyện này tất có chuẩn bị, ngươi có thể yên tâm".

Bàng Nghĩa liền thò cái đầu bự vào, nói: "Có một tiểu cô nương tên Doãn Thanh Nhã cầu kiến Thiên Thiên, nói là muốn xin Thiên Thiên tha lỗi, nhưng Thiên Thiên còn ngủ, bọn ta làm sao đây?".

Cao Ngạn và Lưu Dụ đồng thời thất thanh: "'Bạch Nhạn' Doãn Thanh Nhã?".

Yến Phi bắt đầu hiểu tại sao Mộ Dung Chiến được ủy thác trọng nhiệm đến Biên Hoang Tập lãnh đạo Bắc Kỵ Liên.

Thể hình bề ngoài của Mộ Dung Chiến rất dễ tạo cho người ta một thứ cảm giác sai lầm rằng hắn là một kẻ hữu dũng vô mưu, trên sự thật hắn không những tài trí hơn người, dồi dào mưu lược, còn hiểu biết đạo tránh nặng tìm nhẹ, giảo hoạt như hồ ly.

Yến Phi dám khẳng định giây phút bọn họ dừng thuyền ở bến tàu của Biên Hoang Tập, đã liền bị người của Mộ Dung Chiến nghiêm mật giám thị động tĩnh, cho nên Yến Phi và Cao Ngạn vừa rời khỏi doanh trại đi Dạ Oa Tử, hắn đâu phải mù tịt không biết.

Mộ Dung Chiến chọn lúc đó đến tìm Yến Phi chính là biểu lộ sự tính toán tinh vi của hắn, hiển thị với người khác rằng hắn không sợ Yến Phi, còn mượn Kỷ Thiên Thiên đến hòa hoãn không khí kiếm rút tên giương giữa song phương, tránh phá hoại hình thế có lợi hắn tọa sơn quan hổ đấu. Tốt nhất đương nhiên là Hán bang cùng bên Phi Mã hội và Yến Phi đánh nhau lưỡng bại câu thương, hắn ngồi thu lợi ngư ông.

Hiện tại Mộ Dung Chiến thỉnh cầu Yến Phi thử chiêu đọ tài, càng làm cho Yến Phi lọt vào hoàn cảnh tiến thoái không được, tuyệt đối bị động, thu hoạch duy nhất có lẽ là từ đó mà suy ra Mộ Dung Chiến là một trong những đối thủ khó đụng tới nhất ở Biên Hoang Tập, hơn nữa là một chướng ngại lớn trong việc bảo trì sự cân bằng thế lực của Biên Hoang Tập.

Phải biết Mộ Dung Chiến lên tiếng khiêu chiến, hơn nữa nói rõ là tỷ thí hữu nghị, Yến Phi chàng một khi đối phương không thi triển độc chiêu, đương nhiên không thể mất thân phận phong độ mà đi hạ sát thủ.

Nếu để Mộ Dung Chiến hữu tâm lần mò ra hư thật đằng sau, nếu Mộ Dung Chiến phát giác có khả năng thừa cơ, ai dám bảo đảm hắn không nắm lấy cơ hội mà mần thịt Yến Phi chàng?

Yến Phi công nhiên khiêu chiến Nhậm Dao, làm cho Yến Phi nội trong một đêm oai phong tăng gấp bội, nếu Mộ Dung Chiến trường tỷ thí này giữ ngang bằng một cách đẹp mắt với Yến Phi, lập tức có thể đề cao địa vị bản thân lên tầm cỡ Yến Phi, hơn nữa lại có thể vinh công với tộc nhân, một đá nhiều chim, tâm kế của Mộ Dung Chiến quả đáng gờm.

Yến Phi song thủ buông thõng, đứng sừng sững giữa đừng, vò rượu đặt bên cạnh người. Mộ Dung Chiến cách khoảng hai trượng, song mục lập tức loang loáng tinh quang, nội trong một sát na vận chuyển công lực đến trạng thái đăng phong, chầm chậm bước theo bộ pháp, tay nắm cán đao, tướng tá uy mãnh tuyệt luân.

Người của Bắc Kỵ Liên và Khương Bang chia nhau phong tỏa con đường cái, giữ không gian rộng rãi khoảng khoát, những người tụ tập quanh đó liền xúm xít tới xem, thêm vào người nghe phong thanh cũng chạy tới, liền làm tăng thêm tính quan trọng ai mạnh ai yếu của trận chiến này.

Mười mấy ngọn đuốc phừng phừng chiếu sáng một vùng trong đêm khuya không yên tĩnh này.

Yến Phi hiện tại lại hy vọng Mộ Dung Chiến muốn tìm kẽ hở giết chàng, vậy thì chàng có thể bày hầm bẫy dụ hắn cắn câu. Chỉ cần Mộ Dung Chiến bị thương mà không chết, sự quân bình thế lực ở Biên Hoang Tập có thể tiếp tục bảo trì.

Mộ Dung Chiến quát lớn một tiếng, rút Mã đao ra, giơ cao quá đầu, vụt chẻ xuống, đánh vào khoảng không trước người.

Mấy trăm người vây quanh nãy giờ không dám gây tiếng động, thấy cuối cùng đã động thủ, tuy đại đa số không rõ Mộ Dung Chiến bổ một đao từ cách xa có tác dụng gì, bề ngoài xem ra hoàn toàn không thể uy hiếp được Yến Phi cách ngoài hai trượng, bất quá thấy đao của hắn tung tới, lập tức tạo ra uy thế rẽ lướt dọc ngang, tựa như có thể soi xét thiên hạ, không thể không ùn ùn hò reo trợ uy.

Biên Hoang Tập luôn luôn là vậy, sùng bái dũng lực, tuy không có ai đặc biệt có hảo cảm với Mộ Dung Chiến.

Đang lúc Mộ Dung Chiến vụt biến thành uy thế thập phần, Yến Phi sinh ra tâm cảnh giác, biết Mộ Dung Chiến không những không phải là hạng phóng lãng chỉ được hư danh, mà là cao thủ nổi bật xuất chúng, đủ sức tranh đoạt thiên hạ.

Biên Hoang Tập đã không còn là Biên Hoang Tập trước đây, mà là xứ sở thiên hạ hào hùng bá chủ vân tập về, là chiến trường hiểm ác nhất trên giang hồ, nếu chàng vẫn dừng lại ở tầng bậc võ học trước đây, đêm nay đừng hòng sống sót rời khỏi chỗ này.

Đơn cử như Mộ Dung Chiến có thể tùy tâm sở dục mà tiến nhập vào trạng thái đăng phong, đã có thể sánh ngang với cao thủ đẳng cấp cỡ Nhậm Dao.

Huống hồ một đao hắn phách không, sinh ra chân khí cuồn cuộn, như những gợn lăn tăn khuếch tán tứ phương, đẩy luồng sóng khí đánh lên người Yến Phi, va chạm với chân khí của bản thân Yến Phi, lập tức sản sinh ra cảm ứng khí cơ vi diệu, Mộ Dung Chiến có thể bằng vào cảm ứng khí cơ thần diệu đó, vận đao tiến kích một cách tự nhiên, năng lực xung kích như vậy, đổi lại là Yến Phi của trước đây, sợ rằng cũng phải tự xấu hổ không bì được.

Yến Phi của giờ phút này đương nhiên lại là khác.

"Rẻng!".

Điệp Luyến Hoa vọt khỏi vỏ, liền tống ra một đạo kiếm khí bén nhọn, nhắm ngay trung tâm của làn sóng khí lớp lớp kia đâm thẳng vào, khiến đối phương không có cách nào dò thám hư thật của mình, lại bức cho đao thế không thể không phát ra, vì vậy tranh thủ được thế chủ động thượng phong.

Kiếm khí ngân nga vang vọng, đập vào đao kình của Mộ Dung Chiến, sinh ra tiếng xé gió sắc bén cực kỳ đáng sợ kinh hồn.

Mộ Dung Chiến quát lớn một tiếng: "Hảo kiếm pháp", đột nhiên tựa như lần theo một thanh kiếm vô hình, như đang đả đấu với Điệp Luyến Hoa ẩn hình kéo dài thân kiếm cả trượng, Mã đao sử xuất thủ pháp tinh diệu, quyện cuộn tấn công Yến Phi như mây trôi nước chảy.

Song mục của hắn ngời ngời, tản phát ngút ngàn, võ phục trên mình phồng lên, thần thái uy mãnh như chiến thần trên trời hạ phàm, chỉ bằng vào khí thế bức người đó đã đủ làm cho người bàng quang không chịu nổi sức ép của luồng khí, nghĩ tới nếu đổi lại mình là đối thủ của hắn, có thể chưa đánh mà đã gục rồi.

Yến Phi vẫn bộ dạng tiêu sái thong dong, trên sự thật đáy lòng cũng kinh hoàng, đao pháp của Mộ Dung Chiến quả vượt ngoài ý liệu của chàng, hắn với đao pháp tinh vi đó, giây phút xộc vào kiếm khí vô hình của chàng, đao thế của đối phương lập tức khóa chết nó, làm cho chàng không có cách nào biến chiêu.

Chàng đương nhiên có thể biến chiêu tránh không đụng chạm, nhưng đó không khác gì là hiến tính mạng cho Mộ Dung Chiến, chịu cho đối phương đẩy đao thế lên đến mức đăng phong. Phương pháp ứng phó duy nhất là dĩ công đối công, cứng cỏi đón nhận một đao này của đối phương.

Yến Phi đồng thời nắm bắt được tình huống đối phương phân bố luồng chân khí kỳ dị kia, bề ngoài nhìn thì Mộ Dung Chiến toàn lực xuất thủ, tình huống thật sự lại là vẫn còn lưu lại dư lực, đợi sau khi tiếp xúc mới toàn lực dẫn phát, đao kình nặng thêm ba phân công kích Yến Phi chàng, từng đợt từng đợt sóng cường bạo mãnh liệt nối đuôi nhau, võ công như vậy, ở Biên Hoang Tập kẻ có thể đón đỡ một đao đó của hắn mà không bị thương chắc không có quá mười người.

Yến Phi thong dong mỉm cười, đứng yên bất động, điềm đạm thốt: "Mộ Dung huynh mới thật là cao minh".

"Rẻng!".

Yến Phi khéo léo mà làm như vụng về, một kiếm thần kỳ mà như suy nhược, xoay tay vẫy ra, chém vào đao phong.

Mộ Dung Chiến rùng mình, quạt ngang dời tránh, thuận tay một đao quét về phía Yến Phi, họ Yến vẫn đứng nguyên tại chỗ, vẽ một rừng kiếm hoa, nghênh đón Mã đao. Kẻ cao minh có thể nhìn thấy chiến sĩ họ Mộ Dung liên tục run rẩy ba lượt.

"Keng! Keng! Keng!".

Tiếng đao kiếm giao kích vang lên liên hồi, Điệp Luyến Hoa của Yến Phi nội trong không gian chật hẹp và thời gian vùn vụt trong nháy mắt đã ba lần đụng vào Mã đao, nhất thời kình khí xoáy lốc vòng vòng, sinh ra cảm giác tình huống chém giết thảm liệt.

Mộ Dung Chiến thu đao thoái mau, quay lại chỗ cũ, hiện ra thần sắc kinh hãi, có vẻ khó tin nhìn về phía Yến Phi.

Sự kinh hãi của Yến Phi thật cũng không dưới đối thủ, chàng từng dễ dàng dùng thủ pháp nóng bức rồi tới âm hàn này làm cho Chúc lão đại thụ thương, lại không có một chút xíu tác dụng trên mình Mộ Dung Chiến, cho nên bề ngoài tuy là chiếm thượng phong, ai sẽ gục ngã còn chưa biết chắc được.

Cho dù chàng có thể đánh chết đối thủ, khẳng định là mình ít nhiều gì cũng phải thụ thương, giả như Mộ Dung Chiến liên kết với những địch nhân có tư cách khác mà vây đánh chàng, Yến Phi chàng sẽ lọt vào hình thế hiểm ác chừng nào.

Người vây quanh im ỉm không một tiếng động, hình thế lặng lẽ phát triển, không ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp. Yến Phi và Mộ Dung Chiến đều khiến cho người ta sinh ra cảm giác cao thâm khó lường.

Thình lình, Mộ Dung Chiến ngửa mặt lên trời cười lớn, chấn động mang tai, hiển hiện tính cách không sợ sệt bất cứ cái gì của hắn.

Yến Phi đút kiếm vào vỏ, lòng nghĩ con người kiêu ngạo trước mắt mình rất có thể là cao thủ xuất sắc nhất của Mộ Dung Tiên Ti tộc đằng sau Mộ Dung Thùy.

Mộ Dung Chiến cười xong, ôm quyền thỏa mãn tâm ý thốt: "Yến Phi quả nhiên không phải là hạng hư danh, bội phục bội phục. Thiên hạ không còn là thiên hạ của bọn Mộ Dung Thùy và Tạ Huyền nữa, mà thuộc về thế hệ mới của bọn ta. Các huynh đệ! Bọn ta về nhà ngủ đi".

Lại quay về phía Yến Phi nói: "Hai ngày sau sẽ tìm Yến huynh uống rượu với Hô Lôi lão đại".

Hai phen lên tiếng đều dùng tiếng Tiên Ti mà nói, ẩn hàm ý thiên hạ là thiên hạ của Hồ tộc phương Bắc, sau đó dẫn đám tộc nhân hò reo mà đi.

Hô Lôi Phương đi đến bên Yến Phi, quét mắt ngời ngời: "Nhiệt náo hết rồi! Còn có gì đáng xem nữa? Đi hết cho ta".

Các võ sĩ Khương tộc lập tức đồng thanh quát tháo, người xem đâu dám ở lâu, liền tản đi hết, cuối cùng còn lại Yến Phi, Hô Lôi Phương và hai mươi mấy võ sĩ Khương Bang. Hô Lôi Phương nhìn đám thủ hạ nói: "Ta và Yến lão đại còn huyên thuyên vài câu, các người đi về đi!".

Đám thủ hạ nghe lời bỏ đi, Hô Lôi Phương vui vẻ hỏi: "Yến huynh! Để ta đưa ngươi một đoạn đường được không?".

Yến Phi biết mình vừa hiển thị thực lực, khiến Hô Lôi Phương cảm thấy giá trị lợi dụng của chàng, khẽ gật đầu, đi trước dẫn đường. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Lưu Dụ và Cao Ngạn có hơi không dám tin vào mắt mình, không có cách nào tin được có thể liên tưởng tiểu cô nương xinh đẹp nõn nà trước mắt cùng một cội với Nhiếp Thiên Hoàn chỉ tay che trời ở khu vực Lưỡng Hồ.

Doãn Thanh Nhã cùng lắm là mười sáu mười bảy, đôi mắt to tròn lóng lánh, thắt hai bím tóc xinh xinh, nhìn ngang ngó dọc vẫn chỉ là một cô bé ngây thơ, làm sao có thể là Doãn Thanh Nhã thân pháp nhẹ nhàng linh xảo với danh hiệu nổi như cồn 'Bạch Nhạn' ở Lưỡng Hồ?

Cao Ngạn là người đầu tiên nhìn đến ngây ngô, ngạc nhiên bất động như bị sét giật, trong lòng kêu má ơi!

Vẻ đẹp trời sinh và nét khả ái tinh anh của nàng đã đủ làm hắn chịu chấn động mạnh rồi, nhưng cái khiến cho hắn động lòng nhất là nhìn thấy nàng trong trắng ngây thơ đến mức không phải là không chút tà ý, mà còn giảo hoạt khôn ngoan đến mức thấu xương. Hắn dám khẳng định mình hiểu rõ nàng, vì Cao Ngạn hắn cũng thuộc cùng một dạng người.

Lưu Dụ là người đầu tiên định thần, trao đổi ánh mắt với Bàng Nghĩa, biết Bàng Nghĩa cũng không rõ ý tứ nàng đến, thi lễ hỏi: "Vị cô nương đây có phải là 'Bạch Nhạn' Doãn Thanh Nhã tiểu thư, cao đồ của Nhiếp bang chủ?".

Doãn Thanh Nhã hiện ra nụ cười thuần khiết ngọt ngào, chợt xoay mình một vòng long lanh, lại không tạo cảm giác tình tứ sắc dục gì, chỉ làm người ta nghĩ là một tư thái yêu kiều chơi đùa thơ ngây, cười "hắc" một tiếng duyên dáng bé con: "Nhìn rõ rồi chứ? Người ta đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, 'Bạch Nhạn' Doãn Thanh Nhã chính thị!".

Lúc nàng quay lại, trên tay đã lộ ra một cái túi vải chứa đầy vàng, ríu rít: "Yến Phi không hổ là Yến Phi, lợi hại đến mức tìm ra Hác đại ca, còn ép người ta đến trả lại vàng. Kỷ tỷ tỷ của người ta đâu phải nhỏ nhen vậy. Thanh Nhã chỉ là phá quậy thôi! Chỉ muốn xem xem Yến Phi có thật ngon lành như lời đồn không, đã định ngày mai hoàn trả đồ vật về tay chủ cũ từ lâu, kết thúc cuộc chơi mà. Ài! Chỉ tiếc ta đi trộm nhà người, người trộm nhà ta, một nửa số vàng đã bị một tên tiểu tặc khác thuận tay lấy mất rồi!".

Nói xong, song thủ ôm cái túi vàng đưa tới trước Lưu Dụ: "Kỷ tỷ tỷ chắc còn đang ngủ, Thanh Nhã không dám quấy rầy, phiền huynh đài chuyển giao cho nàng. Ngươi là Lưu đại ca à?".

Ba người nghe vậy nhìn nhau thất thần, còn chưa xen miệng, nàng cứ một mình độc diễn, nàng nói chuyện với thần thái khả ái duyên dáng, cho dù nàng có làm chuyện hư hỏng nhất, cũng khiến cho người ta không có cách nào tức tối với nàng, bất nhẫn trách cứ nàng.

Nàng thật ra là người ra sao đây?

Cao Ngạn tiến tới một bước, đến bên cạnh nàng, tựa như biến thành một người khác, mỉm cười: "Ta là Cao Ngạn, xin hỏi cô nương có phải đã cố ý để lại dấu vết để giúp bọn tôi tìm về số vàng không?".

Lưu Dụ và Bàng Nghĩa đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều bốc lên cảm giác cổ quái, Cao Ngạn lúc này cứ như đang thiêu đốt trí tuệ, cố hết sức lưu giữ ấn tượng thâm sâu trong lòng Doãn Thanh Nhã, tiểu tử này không phải đã để ý người ta sao? Đây cực có thể là tai họa, nữ đồ đắc ý của Nhiếp Thiên Hoàn nào phải dễ đụng chạm?

Phản ứng của Doãn Thanh Nhã càng vượt ngoài ý liệu của bọn họ, vỗ tay khen ngợi: "Cao đại ca thật thông minh, chơi đùa phải lưu lại kẽ hở mới vui thú mà!".

Cao Ngạn đón lấy túi đồ Doãn Thanh Nhã đưa tới, vẫn còn mang hơi ấm thơm tho của cơ thể nàng, thần hồn hắn gần như bay lên tuốt không trung.

Giờ phút này, hắn hiểu rõ sâu xa rằng cảm giác cái nhìn đầu tiên của mình không sai lầm, hắn cuối cùng đã gặp được mộng tưởng mà hắn cả đời tìm bắt.

Doãn Thanh Nhã còn kém tuyệt đại phong hoa của Kỷ Thiên Thiên, chỉ là một đóa hoa bé nhỏ tươi đẹp, nhưng Cao Ngạn lại biết hạnh phúc và khoái lạc của mình hoàn toàn giấu trong đóa hoa bé nhỏ đó, nhất thời nói không nên lời.

Doãn Thanh Nhã tung mình bay lướt, giống như đã hoàn thành nghĩa cử, vui tươi thốt: "Chuyện này không liên quan gì đến Hác đại ca, toàn bộ là do một mình Thanh Nhã làm, hiện tại xin nhận lỗi với các vị! Mai này gặp lại!".

Bay thoái ra sau mấy bước, tiếp đó phóng vọt lên, liên tục xoay hai vòng nhẹ nhàng tư thái đẹp tuyệt, "vù vù" hai tiếng, mũi chân điểm nhẹ, ưỡn mình bắn lên mái nhà bên kia đường, biến mất trong bóng tối.

Cao Ngạn tựa như nghe mà không nghe, lắc lắc đầu.

Lưu Dụ quay sang Bàng Nghĩa cười nói: "Thì ra tiểu tử này thật chưa từng gặp qua con gái!".

Cao Ngạn không nhận ra ý tứ châm chọc đằng sau câu nói của Lưu Dụ chút nào, lẩm bẩm: "Nàng này khác!".

Bàng Nghĩa nói: "Đương nhiên là khác, đây là tiểu yêu tinh do một tay Nhiếp Thiên Hoàn nuôi dưỡng, không những biết mở khóa, chơi đùa, trộm đồ, còn biết câu bắt hồn phách kẻ khờ nữa".

Cao Ngạn đôi mắt bắn ra thần tình kiên quyết, hung hăng thốt: "Các ngươi không thể hiểu được, ta sau này không theo gái nữa, chỉ theo một mình nàng, bọn ta nhất định là một đôi đẹp nhất trên thế gian. Các ngươi vĩnh viễn không thể hiểu đâu, chỉ có như vậy mới sống có ý vị".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.