Cao Ngạn quát: "Muốn nhìn thì nhìn thẳng đi, đứng lén lén lút lút, ta là lão đại của ngươi, ngươi thất lễ thì ta còn mặt mũi nào gặp người ta".
Tiểu tử kia bị Cao Ngạn mắng tưới máu chó lên đầu, lại không lo sợ hoảng hốt, chắc có khi là vì quen bị chửi, cúi đầu cung kính: "Trình Thiên Thiên tiểu thư, tiểu nhân Vương Khanh bái kiến Thiên Thiên tiểu thư, sau này cứ gọi tôi là Tiểu Kha là được rồi, lão đại cũng thích tôi gọi như vậy".
Trong lòng hắn, Kỷ Thiên Thiên như là tiên nữ trên trời hạ phàm.
Kỷ Thiên Thiên vui vẻ thốt: "Thì ra ngươi là huynh đệ của Cao lão đại của bọn ta, Tiểu Kha mau ngồi xuống, có phải có tin tức về Hoa Yêu không?".
Cao Ngạn cười nói: "Không ngờ có thể ngồi chung bàn với Thiên Thiên tiểu thư, coi như tiểu tư ngươi tốt số, còn không ngồi xuống? Có chuyện gì cứ bẩm cáo, không có chuyện thì thoái ra".
Tiểu Thi không nhịn được bật cưới một tiếng, liếc Cao Ngạn một cái.
Lưu Dụ và Yến Phi trao đổi một ánh mắt, cảm giác hư bột hư đường càng lúc càng mạnh mẽ, Tiểu Thi hiển nhiên càng lúc càng có hảo cảm với Cao Ngạn.
Bàng Nghĩa lại như không có chuyện gì, đem chén đặt trước mặt Tiểu Kha, châm rượu cho hắn: "Chén độc tửu này là Cao lão đại ban cho ngươi uống đó".
Kỷ Thiên Thiên cười yêu kiều: "Bàng lão bản càng lúc càng rành nói đùa, thật là thú vị!".
Yến Phi trong lòng ấm áp, Kỷ Thiên Thiên đang cải biến Biên Hoang Tập, mà bọn họ là đội người đầu tiên được cải biến. Nàng làm cho cuộc sống tràn trề sắc thái và lạc thú, cho dù đang giữa nghịch cảnh khốn khó nhất, mỗi một người vẫn đang khoái lạc trong ánh sáng và sưc nóng bừng cháy của cuộc sống.
Làm sao để giúp cjo mọi người trước mắt tiếp tục hưởng thụ cuộc sống như vậy là cái Yến Phi cảm thấy là trách nhiệm của mính.
Tiểu Kha hai tay đón lấy chén, nhấp một ngụm, mục quang không thể nào tách rời Kỷ Thiên Thiên: "Gã tự xưng là Biên Hoang công tử không ngờ lại chán sống đi châm chọc Thích Khách quán của Đồ Phụng Tam, gã tuyên bố nếu Đồ Phụng Tam nội trong vòng ba ngày không giết được gã, phải đóng cửa cuốn gói cút về Kinh Châu". nguồn TrumTruyen.vn
Ai nấy cũng kinh ngạc.
Lưu Dụ liếc Kỷ Thiên Thiên, phát giác trong ánh mắt ngạc nhiên của nàng có chút mê man, có lẽ đang hồi tưởng lại tình cảnn gặp gỡ Biên Hoang công tử hồi sáng.
Cao Ngạn trầm giọng "Tin tức này từ đâu ra?".
Tiểu Kha không dám không nhìn lão đại khi nói chuyện, gắng sức dời chuyển mục quang, quay sang Cao Ngạn đáp: "Chuyện này đồn đãi khắp hẻm hóc, gã Biên Hoang công tử mẹ bà gì đó ngông nghênh đi chơi ở Đông đại nhai, có đại hắn xưng là Nhậm Cửu Kiệt mang thiết côn theo hầu, cố tính gây chú ý, đi thẳng đến ngoài cửa lớn của Thích Khách quán, còn tháo râu giả xuống, để lộ diện mạo thật. Con bà gã, nghe đồn đám đàn bà con gái tại trường đều sáng mắt, hận không ăn tươi nuốt sống được gã, công tử đẹp trai tuyệt thế tiêu sái tuấn lãng như vậy đó giờ làm gì gặp được".
Bàng Nghĩa cau mày: "Ngươi bớt nói tục tằn thô lỗ được không?".
Tiểu Kha ngạc nhiên: "Tôi có nói tục sao?".
Kỷ Thiên Thiên như sực tỉnh khỏi hồi ức, mỉm cười: "Đây là Biên Hoang Tập mà! Thích nói sao thì nói, Thiên Thiên không bực đâu".
Bàng Nghĩa nghiêm nghị: "Tiểu Thi có thể không thích nghe!".
Tiểu Thi liếc Cao Ngạn một cái, nhẹ nhàng thốt: "Tiểu Thi quen rồi".
Cao Ngạn lại quay sang Tiểu Kha: "Tiếp đi!".
Tiểu Kha không chịu dời mục quang khỏi gương mặt tươi cười của Kỷ Thiên Thiên: "Biên Hoang công tử trước hết tự báo danh tánh là Tống Mạnh Tề, sau đó muốn vào quán thỉnh Đồ Phụng Tam giết một người, còn đùa cợt nếu như gã không đi ra, Thích Khách quán sau này cần đổi tên lại là quán tiềm người. Khì! Gã này thật tuyệt".
Kỷ Thiên Thiên liếc lẹ Yến Phi một cái, hỏi một cái hứng thú: "Kẻ gã mướn Đồ Phụng Tam đương nhiên chính là gã! Đúng không?".
Tiểu Kha vội gật đầu, trên sự thật hắn đã sớm nói ra kết quá, đương nhiên không khó đoán được. Bất quá do Kỷ Thiên Thiên cái miệng thơm nói ra, đặc biệt làm cho người ta cảm thấy trí tuệ của nàng bất phàm, người khác cho dù có đoán trúng cũng không có hiệu lực đồng dạng.
Lưu Dụ thấy được thần tình của Kỷ Thiên Thiên, trong lòng bắt đầu có chút thấu hiểu Kỷ Thiên Thiên tại sao không xong xuôi với Yến Phi, vì sự tiêu sái và khoát đạt của Yến Phi quả có hơi thái quá, nghe thấy tin tức về "tình địch" vẫn giữ bộ dạng tỉnh bơ như không thật đáng ghét, thứ phong thái cái gì cũng không để trong lòng đó, đổi lại mình là Kỷ Thiên Thiên, khẳng định sẽ ôm hận trong lòng. Mình có nên cảnh tỉnh họ Yến không? Lại liền quẳng bỏ ý niệm đó, vì Yến Phi là Yến Phi, sửa đổi là mất đi phong cách và thần vận độc đáo đặc thù của chàng.
Cao Ngạn nhíu mày: "Tiểu tử đó có thâm cừu đại hận gì với lão Đồ vậy? Phái phá cho đến khi lão Đồ đóng cửa sao?".
Lưu Dụ nói: "Trước hết bọn ta phải rõ lai lịch của Tống Mạnh Tề, chuyện này không khó lo được, ba cỗ xe lễ vật gã đem tặng Thiên Thiên thật ra mua từ đâu? Có ai đi lo chuyện cho gã? Gã trú ở đâu? Đến Biên Hoang Tập từ lúc nào? Sau khi biết rõ tình huống, không khó gì nắm được đầu dây mối nhợ".
Tiểu Kha than: "Tôi đã sớm phụng mệnh lão đại đi điều tra. Gã tối hôm qua bao hết Tiểu Oa Cư trong Biên Thành khách sạn của Nguyễn Nhị Nương, quà lễ là đồ khiêng xuống từ một chiếc thuyền, chiếc thuyền đó do Thủy Lung bang điều khiển, chuyên vận chuyển hàng hóa từ Kiến Khang đến Biên Hoang Tập. Theo lời tên chạy bàn ở Biên Thành khách sạn, Tiểu Oa Cư ba ngày trước có một thương gia có chỗ đứng ở đây thường hay đi lại Kinh Châu dùng một số tiền lớn đặt trước, chỉ có thể điều tra được bấy nhiêu thôi".
Cao Ngạn quay sang Yến Phi: "Lão đại thật sự, ngươi thấy sao?".
Yến Phi dựa lưng vào ghế, đang thưởng thức Tuyết Giản Hương, tất cả phong ba giữa nhân thế lúc này chừng như không có một chút xíu quan hệ với chàng. Chàng nghe hỏi, mỉm cười đáp: "Tiểu tử đó ít nhiều có liên quan tới Hán bang".
Cao Ngạn vỗ đùi: "Đúng! Đồ Phụng Tam xông ào địa bàn của Hán bang đoạt đất dựng quán, rõ ràng là muốn đụng chạm đến Chúc lão đại. Còn Chúc lão đại hiện tại vẫn làm rùa đen rút đầu, đều là vì có đối sách khác, hơn nữa thấy rõ lão Đồ có chuẩn bị kỹ càng mà đến, cho nên tránh đầu gió. Khà! Yến lão đại của bọn ta thật anh minh thần võ".
Kỷ Thiên Thiên vui vẻ: "Cao lão đại cũng rất thông minh a! Chỉ từ một câu nói của Yến lão đại là nghĩ ra được nhiều sự tình như vậy".
Cao Ngạn được khen hỉnh mũi, bềnh bồng không biết mình đang ở đâu.
Lưu Dụ trầm ngâm: "Chỉ cần bọn ta không để Đồ Phụng Tam làm thịt Tống Mạnh Tề, uy danh một cõi của Đồ Phụng Tam lập tức trôi theo dòng nước, gã và Hán bang có quan hệ gì đi nữa cũng trở thành chuyện thứ yếu".
Quan hệ của Tạ Huyền và Hoàn Huyền từ lúc Hoàn Xung qua đời đã mau chóng biến thành xấu hẳn, song phương không còn đất để xoay chuyển. Lưu Dụ lại có quan hệ quân sự thân thuộc với Tạ Huyền, cho nên về chuyện đối phó Đồ Phụng Tam, gã coi có tính chất quan trọng hơn là đối phó Hán bang.
Bàng Nghĩa hướng tới Kỷ Thiên Thiên nói: "Thiên Thiên đã gặp qua Biên Hoang công tử, gã là người ra sao?".
Cả Tiểu Thi cũng chú tâm lắng nghe, chỉ có Yến Phi vẫn giữ bộ dạng đắm chìm trong chén rượu không lý gì tới chuyện nào khác.
Kỷ Thiên Thiên đôi mắt lấp lánh ánh sáng động lòng người, dịu dàng đáp: "Chỉ là duyên thoáng chốc gặp mặt, không nói được có nhận gì. Xem ra gã chắc có biện pháp ứng phó Đồ Phụng Tam, vì gã không giống người tự tìm cái chết".
Yến Phi chợt thốt: "Đến rồi! Cao tiểu tử đừng quên trọng nhiệm ta ủy thác ngươi đó!".
Mọi người nhìn về phía Đông đại nhai, mười mấy người đang tiến vào vùng đất trùng kiến, Dương kiểm thần bộ biến thành một hán tử ăm mặc quần áo Hồ râu ria xồm xoàm, chỉ giống như một tùy tùng đi theo Mộ Dung Chiến, tóc buông ngang vai, hai hàng long mày cũng biến thành dày kín, dưới hình tướng mới mẻ, toàn thân cũng uy mãnh hẳn.
Cao Ngạn nhìn Tiểu Kha nói: "Ngươi đi trước đi, trừ Tống tiểu tử ra, ta còn muốn ngươi lưu ý đến tình huống của hai bên Đồ Phụng Tam và Chúc lão đại, có chuyện gì cứ đến báo cáo".
Tiểu Kha đứng dậy, lãnh mệnh đi ra.
Cỗ xe ngựa do Ba Thục cao thủ Nhan Sấm lấy tên Nhậm Cửu Kiệt đánh chạy đến Đông Đại tiền trang chỗ biên giới Đông đại nhai Dạ Oa Tử, từ từ dừng lại, từ đó đi tới nữa là gặp Biên Hoang Lâu và Hoang Nguyệt Lâu sừng sững đối diện nhau hai bên đường.
Đông Đại tiền trang không những hành nghề gởi đổi vay mượn tiền, còn là tiệm cầm đồ lớn nhất Biên Hoang Tập, phàm là vật có giá trị nhưng bán không được đều có thể đem cầm ở đây, giá tiền đương nhiên do Đông Đại tiền trang quyết định, bằng vào sự giao du rộng rãi không hiềm tầng lớp giai cấp của Phí Nhị Phiết, luôn có phương pháp tìm được người mua, kiếm chút tiền lời.
Biên Hoang công tử Tống Mạnh Tề thong dong xuống xe, khẽ gật đầu với Nhan Sấm, họ Nhan đánh xe đi.
Cạnh Đông Đại tiền trang có nhiều Hoang nhân kẻ ngồi người đứng, có vẻ là lưu manh địa phương, bất quá phong cách của chúng chỉ là giả trá, kẻ cầm đầu chính là Đồng nhân Trực Phá Thiên thủ lãnh của tam đại coa thủ trong Đại Giang bang, nếu người của Thích Khách quán lợi dụng lúc Nhan Sấm và Tống Mạnh Tề tách rời mà động thủ đột tập, sẽ bị bọn chúng đón đầu quật ngược.
Tống Mạnh Tề không nhìn bọn chúng chút nào, đi thẳng vào Đông Đại tiền trang, sảnh đường to lớn lố nhố đầu người, làm ăn rộn rã đến mức làm cho người ta không dám tin vào mắt mình. Tống Mạnh Tề lại hiểu đó gọi là "hiệu ứng Hoa Yêu", người muốn rời khỏi Tập lánh họa, lại không kịp bán hết hàng, chỉ đành đem cầm giá thấp như vậy, nhận lấy hiện kim. Nếu như Hoa Yêu bị bắt trong thời gian ngắn, kẻ đi cầm đồ có thể quay về chuộc lại, tiếp tục kinh doanh buôn bán.
Tống Mạnh Tề nhắm một đại hán đang duy trì trật tự: "Ta có một món hàng tối thượng đẳng, cần gặp Phí lão bản".
Đại hán liếc nhìn gã, hờ hững hỏi: "Là hàng gì?".
Tống Mạnh Tề đến gần thấp giọng: "Là một đôi dạ minh châu đến từ Thiên Trúc".
Đại hán hơi động thần tình, gật đầu khách khí: "Mời công tử theo tôi".
Tống Mạnh Tề theo sau hắn, qua cửa hông bên bục cầm đồ đi vào bên trong tiền trang, đi qua khu vườn lớn, tiến vào sảnh đường trung tâm, có hai người đang ngồi uống trà đàm luận, không ngờ là Đổ Tiên Trình Thương Cổ và Quý Lợi Vương Phí Nhị Phiết.
Hai người nhìn thấy Tống Mạnh Tề, liến đứng dậy hoan nghênh, cho thấy địa vị thân phận của Tống Mạnh Tề.
Phí Nhị Phiết thốt: "Các ngươi lui ra".
Dại hán dẫn đường cũng hai võ sĩ canh cửa liền lui ra khỏi sảnh đường, còn khép cửa lại cho bọn họ.
An tọa xong, Phí Nhị Phiết tận tay châm trà cho Tống Mạnh Tề, vui vẻ thốt: "Lời đồn đãi đã vang vọng đến đây, Đồ Phụng Tam khẳng định tiến thoái lưỡng nan, tay chân luống cuống".
Giang Văn Thanh hóa thân làm Biên Hoang công tử Tống Mạnh Tề khẽ than: "Bọn ta đâu có ngon lành gì hơn y bao nhiêu, tôi chuyến này tuyên chiến với Đồ Phụng Tam, một khi là người mắt sáng tất có thể đoán ra tôi không thể không có quan hệ với Hán bang, do đó mà tiết lộ thân phận, phương diện này tất cần phải bổ cứu".
Trình Thương Cổ mỉm cười: "Văn Thanh đã trưởng thành rồi! Không còn là bé gái nghịch ngợm khả ái như xưa nữa, có thể giảm bớt phần nào gánh nặng của đại ca".
Giang Văn Thanh nhìn Trình Thương Cổ nũng nịu: "Nhị thúc sao lại để Chúc Thiên Vân phá hoại cục diện tốt đẹp tới nước này? Sau trận chiến Phì Thủy, Chúc Thiên Vân vốn có khả năng phát triển bung rộng, nhưng tuyệt đâu có phải dùng cách giăng dây xích ngăn sông hay ép người ta đóng thuế đất, khiến cho Hán bang biến thành mục tiêu ngắm bắn của mọi người".
Nghe nàng gọi thẳng tên Chúc Thiên Vân là rõ nàng không tôn trọng Chúc lão đại, coi Trình Thương Cổ và Phí Chánh Xương là người nhà, nói chuyện khả dĩ không cố kỵ.
Phí Chánh Xương mục quang quay sang Trình Thương Cổ: "Phương diện này ta không thích hợp để nói, nhị thúc của ngươi đã từng khuyên y, chỉ vì Chúc lão đại nhìn không thấu tình thế, một mình tự tiện mà làm. May là Văn Thanh cuối cùng đã đến, có thể dẹp loạn".
Trình Thương Cổ cười khổ: "Nói cho cùng ta vẫn mang thân phận khách khanh, đại ca kêu ta đến trợ giúp Chúc Thiên Vân xử lý chuyện làm ăn sòng bạc, vì để tránh làm cho Chúc Thiên Vân cảm thấy bị đại ca nắm đầu nắm cổ, ta luôn luôn không hỏi tới sự vụ của Hán bang. Ta cũng không có nói gì, y đã bịt tai không chịu nghe, nề hà làm gì?".
Giang Văn Thanh mắt phượng hàm chứa sát khí, chầm chậm thốt: "Sự xuất hiện của Hoa Yêu tạm thời thư hoãn tình huống khẩn trương đối đầu, cũng không cần chính diện xung đột với bên Yến Phi, giúp bọn ta có thể tập trung lực lượng ứng phó Đồ Phụng Tam, coi như đại hạnh trong bất hạnh".
Phí Chánh Xương kinh ngạc: "Văn Thanh có phải không lạc quan lắm đối với sự phát triển tình huống hiện nay?".
Giang Văn Thanh than: "Đồ Phụng Tam lần có chuẩn bị mà đến, không đơn thuần chỉ tính tới Hán bang, còn tính luôn cả bọn ta, y dám mở Thích Khách quán nghĩ là không sợ đụng chạm. Nếu không phải vì chuyện Hoa Yêu khiến các đại thế lực liên hợp thành một khối, sợ rằng đêm nay liển phải phát động công thế. Hiện tại bọn ta không biết gì về thực lực ẩn tàng của Đồ Phụng Tam, quyền chủ động lại đã bị y thao túng khống chế, bất lợi phi thường đối với bọn ta".
Trình Thương Cổ song mục tràn ngập sát cơ, giọng nói lại bình tĩnh ôn hòa, điềm đạm thốt: "Đã là Đồ Phụng Tam có cố kỵ, bọn ta cứ lợi dụng sự cố kỵ của y để đả kích y. Tứ đệ sáng nay đại hiển thân thủ, có thể dằn co tương đương với Liên Hoàn phủ Bác Kinh Lôi vang dang thiên hạ kia, cứng cỏi đè nén ngọn lửa dữ phía Đồ Phụng Tam, Đồ Phụng Tam trong lòng chắc cũng e dè sợ công nhiên khai chiến cả y cũng không chắc thắng mười phần".
Tiếp đó hừ lạnh: "Từ lúc ba người bọn ta kết nghĩa huynh đệ với cha ngươi, có mưa gió bão bùng nào chưa từng thấy qua, chỉ cần bọn ta chuẩn bị sẵn sàng, lúc nào cũng có thể nghênh chiến đánh trả, không cần sợ Đồ Phụng Tam y".
Phí Chánh Xương trầm giọng: "Sợ nhất là âm mưu thủ đoạn của y sử dụng, Biên Hoang Tập khó ngọa hổ tàng long, kẻ có thể ngăn đỡ kiếm của Đồ Phụng Tam có mấy ai? Nếu không ta đã sớm phái người dùng thủ đoạn ám sát làm thịt y, một công trăm chuyện, giờ phút này lại không dám vọng động. Đồ Phụng Tam luôn luôn thiện dụng thủ pháp uy hiếp và ám sát, khiến cho người ta có phòng cũng phòng không được, theo ta thấy, kẻ đầu tiên y ám sát là Hán bang lão đại Chúc Thiên Vân".
Giang Văn Thanh gật đầu: "Lời nói của tam thúc rất có lý, khi nãy trong Thích Khách quán, Đồ Phụng Tam xém chút nữa không nhịn được rút kiếm động thủ lập tức, cuối cùng vẫn để tôi ra đi, chính là bởi không muốn vì tôi mà rối loạn bước đi. Đồ Phụng Tam là người thông minh, không thể ngu xuẩn tới mức biến mình thành công địch của Biên Hoang Tập. Bọn ta cũng không thể phá quy củ của Biên Hoang Tập, mọi việc vẫn y theo phương thức hành sự của Biên Hoang Tập".
Trình Thương Cổ trầm ngâm: "Kiếm thuật của Đồ Phụng Tam thật ra cao minh đến cỡ nào? Bọn ta có mò ra manh mối gì về y không?".
Phí Chánh Xương cười khổ: "Kẻ muốn biết đều biến thành du hồn dưới kiếm của y, bọn ta có muốn tìm người để hỏi cũng không được. Đồ Phụng Tam rất ít khi xuất thủ, một khi xuất thủ là trúng. Chỉ xem y xếp tên hạng ban trong Ngoại Cửu phẩm cao thủ, ngay dưới Tôn Ân và Nhiếp Thiên Hoàn là biết y đạt đến đẳng cấp nào rồi".
Giang Văn Thanh hỏi: "Nếu y không đủ cân lượng, Hoàn Huyền làm sao có thể ủy thác trọng nhiệm cho y được".
Phí Chánh Xương nói: "Một người khác khiến người ta phiền não chính là Hác Trường Hanh, hắn với Yến Phi tựa hồ đã kiến lập một mối quan hệ đặc thù, thật cao thâm khôn lường".
Trình Thương Cổ nói: "Đồ Phụng Tam và Hác Trường Hanh về phương diện hành sự là hai phong cách khác biệt hoàn toàn, đều không thể coi thường được, nếu không bọn ta phải nuốt trái đắng".
Lại hơi ngạc nhiên thốt: "Chiếu theo lý Yến Phi có quan hệ mật thiết với Tạ gia, Lưu Dụ lại là người của Tạ Huyền, Kinh Châu quân mà Đồ Phụng Tam là đại biểu và Lưỡng Hồ bang của Hác Trường Hanh đều là thế nước với lửa, tại sao Yến Phi không hỏi han gì tới Đồ Phụng Tam, hơn nữa còn xưng huynh gọi đệ với Hác Trường Hanh?".
Phí Chánh Xương phân tích: "Ta rất rõ về Yến Phi, gã tuyệt không phải là người có dã tâm, cũng không thể trở thành chó săn dẫn đường cho bất cứ một ai, nhưng gã lại là người thích bảo trì hiện trạng của Biên Hoang Tập, không cho phép một ai phá vỡ quy củ của Biên Hoang Tập".
Giang Văn Thanh vui vẻ: "Nêu Yến Phi thật là người như vậy, bọn ta có thể lợi dụng".
Trình Thương Cổ ngạc nhiên: "Ngươi không phải tranh đoạt Kỷ Thiên Thiên với gã chứ?".
Giang Văn Thanh mỉm cười tự tin: "Phương pháp chiếm trọn trái tim con gái vi diệu khó tả, đâu cần phải tranh đọat đến mức bể đầu lổ trán, lợi dụng Yến Phi cũng không cần phải xưng huynh đệ với gã, phương diện này tôi sẽ tùy cơ ứng biến, nhị thúc và tam thúc có thể yên tâm".
Phí Chánh Xương hỏi: "Vậy bọn ta làm sao bảo vệ được tính mạng của Chúc Thiên Vân?".
Giang Văn Thanh mặc nhiên một hồi, nhẹ nhàng thốt: "Chuyện này phải nhọc nhị thúc trước tiên nghiêm khắc cảnh cáo Chúc Thiên Vân, để cho y đề phòng giới bị, quan trọng hơn là sửa đổi tập quán sinh hoạt hàng ngày, cố sức tránh đến chỗ đông đúc, Dạ Oa Tử cũng không phải địa phương an toàn nhất, Đồ Phụng Tam từ đó tới giờ không phải là người thích quy củ".
Phí Chánh Xương trầm giọng: "Bởi ta không thích hợp để ra mặt, tất cả phó thác cho nhị ca, nhị ca cũng phải cẩn thận một chút, thân phận thật sự của ngươi tuy bí mật, nhưng nhị ca có địa vị cao trong Hán bang, không chừng cũng sẽ thành mục tiêu ám sát của Đồ Phụng Tam".
Giang Văn Thanh lộ nụ cười ngọt ngào, dịu giọng: "Giao dịch của tôi với Đồ Phụng Tam chính là muốn bức y đang khi bộ thự còn chưa hoàn thành, tay chân còn chưa ổn định, không thể vội vàng hành động nội trong ba ngày. Chuyện tôi tìm y mua mạng mình đã oanh động toàn Tập, chỉ cần bọn ta vẫn y theo kế hoạc tiến hành, thắng bại sẽ quyết định nội trong ba ngày".
Trình Thương Cổ nhíu mày: "Chuyện Mộ Dung Thùy nên ứng phó ra sao? Bằng vào lối dùng kỳ kinh của y, có thể khi binh của y đến dưới thành, bọn ta mới như vừa tỉnh mộng".
Giang Văn Thanh cũng không khỏi cười khổ: "Sự uy hiếp của Đồ Phụng Tam đã ép sát mi mắt, hi vọng đại quân của Mộ Dung Thùy còn chưa tập kết xong, nếu không bọn ta chỉ còn nước y theo kế hoạch khẩn cấp để triệt thoái lập tức, sau đó ngồi xem Tạ Huyền cũng Mộ Dung Thùy long tranh hổ đấu, nếu kết quả lưỡng bại câu thương, bọn ta sẽ có thể thừa cơ".