Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu!

Chương 37:




Cá Basa
Lâu Dụ cũng nói hắn sẽ an vị ở khu nhà X-2, thế nhưng hắn yêu cầu bên trong khu nhà hắn phải có được sự tự do tuyệt đối, và nếu có "bò lạc" đi vào bên trong khu nhà, hắn có thể tuỳ ý mà xử lí. 
Đông Tử thở dài. 
Thế nhưng "bò lạc" lần này có chút... quan trọng... 
Ta hắn bắp chân hắn tới mức cảm giác như hàm răng sắp nát, sau đó nam nhân cúi xuống, dùng tay dễ dàng cạy mở hàm răng của ta ra. 
Dấu răng tạo nên một vết cắn nhơ nhuốc máu vô cùng thê thảm. 
"Đúng là một con mèo hư thích cắn người..." Hắn cười khe khẽ vuốt ve mái tóc ta. "Làm sao đây, giết chết con mèo nhỏ này thì tôi lại có điểm nuối tiếc..." 
Ta nghĩ thầm, vậy là sẽ không giết ta sao? 
Tất nhiên là không! 
Hắn ta ác liệt cười. "Nhưng nếu như giết cô chắc chắn tôi sẽ cảm thấy rất vui vẻ, rất thoải mái." 
Ta bị hắn nhấc lên như một con búp bê mỏng manh tội nghiệp, lôi kéo ra cánh cửa sổ mà ta lúc nãy định nhảy xuống chạy trốn. 
"Này, không phải em muốn chạy từ nơi này hay sao?" Hắn tà ác cười một tiếng, vuốt ve khuôn mặt của ta. 
Máu tươi từ hai cánh tay cụt vẫn còn liên miên chảy xuống, ta càng lúc càng mơ mơ hồ hồ nhìn hắn, đầu ông ông không nghe nổi hắn nói gì, chỉ nhìn hai cánh môi cong cong khép khép mở mở, cùng với nụ cười thật lạnh kia. 
Tiếng gió truyền qua tai cùng với cảm giác nghiêng ngả mất trọng lực, nửa người bị treo lơ lửng trên không trung. 
Ta bật cười. 
Hắn là muốn khiến ta ngã chết sao? 
Trả thù ta muốn chạy trốn đây mà? 
Lâu Dụ bị nụ cười của cô gái dưới tay khiến cho tò mò, tỉ mỉ đánh giá một chút người này. 
Có lẽ cô ta bị đau tới choáng váng đầu rồi. 
Hắn cúi người xuống hôn hôn một chút lên mái tóc của ta, sau đó mỉm cười như thiên sứ nói: "Bye bye." 
Cơ thể bị mất đi điểm tựa rơi xuống từ cửa sổ. 
Từ Phi Vũ dẫn theo rất nhiều người phóng xe tới khu X -2 thật nhanh, thế nhưng cuối cùng vẫn không kịp, hắn nhìn thấy cơ thể nhỏ nhắn kia rơi xuống thì đột nhiên lại có một xúc động gào lên "Lâu Dụ!!!!!!!!!" 
Lâu Dụ cũng giật mình nhìn về phía cái kẻ đáng ghét đã bắt hắn nhốt vào đây, sắc mặt như ăn phải ruồi, hừ một tiếng xoay người. 
Bịch một tiếng nặng trịch, Từ Phi Vũ chạy tới, lại chỉ nhìn thấy được một bức tranh thê mỹ, máu tươi vung vẩy khắp nơi như một bông hoa mỹ lệ, mà mỹ lệ nhất lại là nụ cười quỷ dị trên môi cô gái, một giọt máu xinh đẹp bắn lên trên đôi môi khẽ hé, có chút gì đó vô cùng quyến rũ. 
Từ Phi Vũ không nói gì, ôm lên cô gái vào lòng, trái tim nặng trĩu. 
Tại sao hắn lại vì một người lần đầu tiên gặp mặt mà cảm thấy khó chịu như vậy... liệu có ai hữu tâm giải thích cho hắn không... 
Ta lại lần nữa quay trở về khung cảnh quen thuộc, lần này ta không bỏ chạy, mà chỉ tìm một nơi ngồi xuống chống cằm, miệng khẽ mở hỏi "Lâu Dụ?" 
Nam nhân đang quan sát âm thầm trong bóng tối đột ngột bước ra, tò mò nhìn ta một chút sau đó cười hỏi: "Thật bất ngờ cô lại biết tên tôi. Nếu như cô biết tôi là ai, vậy thì cũng phải biết tôi đây có quyền giết chết bất cứ ai bước vào nơi này." 
Sinh tử định đoạt! 
Mà Lâu Dụ anh muốn ai chết thì có mười tên thần tiên cũng cứu không được! 
Ta không có thần tiên cứu, nhưng ta sẽ không chết thực sự, bởi vậy cơ hội của ta sẽ luôn không biến mất! 
Lần trước quả thật ta vẫn bị Lâu Dụ ném xuống từ tầng 3, thế nhưng ta cũng đã biết được thứ mình cần biết ở thời khắc cuối cùng. 
Thứ nhất đó là tên của nam nhân - Lâu Dụ. 
Và thứ hai là nếu có thể kiên trì, vài chục phút sau sẽ có người tới cứu ta. 
Hẳn là ta có một giá trị nào đó khá đặc biệt, cho nên đám quản tù mới năm lần bảy lượt muốn cứu ta như vậy, đừng tưởng ta không biết các người luôn tìm cách khiến cho các tù nhân giết hại lẫn nhau nhằm giảm thiểu dân số. 
Lâu Dụ bị ta gợi lên trí tò mò, không còn quá mức muốn giết ta nữa, ta nhẹ nhàng thả lỏng trong lòng, cũng mở miệng nói. "Thực ra tôi cũng không rõ lắm, chỉ nhớ từng gặp hay nghe tên của anh ở đâu đó." 
Ta nghĩ một tội phạm bị nhốt vào đây đều từng bị tuyên án trước toà án tối cao, trình chiếu cho rất nhiều dân chúng xem, hẳn là Lâu Dụ cũng thế, trả lời như vậy có thể xem là không thể bắt bẻ đúng không? 
Lâu Dụ cũng "Ồ" một tiếng, ánh mắt tối lại. Ta giật mình, nhanh chóng suy nghĩ có cách gì để cải thiện tình hình kéo dài thời gian hay không. 
"Tôi đi lạc tới nơi này, anh là cũng vậy sao?" Ta mỉm cười hỏi thăm, cố gắng nén lại sự sợ hãi trong lòng. 
Lâu Dụ buồn cười nhìn cô gái trước mắt. Cô ta hẳn là người thông minh, chẳng lẽ lại không nhìn ra cái rì trên tay hắn là có ý gì ư? 
Không hẳn, cô ta là đang kéo dài thời gian mà thôi! 
Nhưng tại sao lại phải kéo dài thời gian? Theo phản ứng bình thường của con người là phải cố gắng chạy trốn chứ? 
Lâu Dụ càng nghĩ càng cảm thấy nghi hoặc, ánh mắt lơ đãng theo dõi sát sao từng biểu cảm trên gương mặt kia. 
Ta khẽ thở phào trong lòng. May măn, Lâu Dụ nghi hoặc về mục đích của ta thì sẽ không coa hành động gì quá mức, ít nhất là cho tới khi hắn suy nghĩ xong! 
Phải khiến Lâu Dụ càng thêm mê mang về mục đích của ta! 
Đến bây giờ ta mới càng lúc càng thấm thía, đối với những kẻ hoàn toàn vượt xa ta về cả trí tuệ lẫn sức mạnh, muốn dùng sức mạnh để thoát khỏi bọn họ là không thể nào! 
Phải dùng trí! 
Nhìn Lâu Dụ tiến lại càng lúc càng gần, ta cố gắng che dấu bối rối trong mắt, ép buộc bản thân trừng mắt nhìn hắn mà không lùi bước! 
Lâu Dụ xoa nắn chiếc cằm xinh đẹp của ta, ánh mắt mang theo tìm tòi cường thế không chút nào che dấu. 
"Nói đi." Hắn cười dịu dàng. "Cho tôi một lí do để tha mạng cho cô." 
Ta hít thở một hơi thật sâu. 
Lần này nhất định không thể lại chết một lần nữa! 
"Tôi sẽ làm theo bất cứ yêu cầu gì của anh!" Ta nhìn thẳng vào mắt hắn. 
Lâu Dụ cười cười, ánh mắt hơi loé lên. 
Hắn bật cười khanh khách. 
Ngay lập tức tóc gáy ra dựng đứng lên, xoay người vất vả trốn thoát một chiếc rìu. 
"Tại sao!?" Ta cố gắng trấn định nhìn hắn. 
Vì sao không cho ta một cơ hội?  
Thật bất ngờ, Lâu Dụ lạnh lùng cười một tiếng, cho ta một cái đáp án rằng: 
"Nhàm chán!" 
Sau đó thì một nhát rìu lướt qua, ta lại treo máy. 
Hệ thống: Chúc mừng kí chủ đạt được thành tựu "Năm lần treo máy liên sát!", kí chủ hãy cố gắng phát huy bản lĩnh tìm đường chết của mình nha! 
Ta một lần nữa mở mắt, đập vào mắt là cảnh tượng Lâu Dụ đang dịu dàng cười hỏi ta lí do vì sao hắn nên để ta sống. 
Ta nghĩ nghĩ dù sao Dead End đã thay đổi, đó chính là một bước tiến lớn rồi 
Lâu Dụ quả nhiên là một trong những đối tượng khó xử lí nhất mà ta từng gặp! 
Hắn chê ta nhàm chán? 
Gân xanh trên trán ta nổi lên! 
Ta nắm lấy tà áo màu trắng kia kéo mạnh, hôn lên đôi môi bạc thếch đáng giận này, đôi môi của kẻ luôn cười nhạo ta mỗi khi giết ta! 
Lâu Dụ lần này bị kinh ngạc không nhẹ, quả nhiên là ta đã làm đúng sao? 
Đột ngột chiếc rìu mà Lâu Dụ chưa bao giờ rời tay bị vứt qua một bên, hắn nắm lấy gáy ta, cướp lấy thế chủ động mà ra sức tàn sát mọi ngóc ngách trong khoang miệng ta. 
Ta cảm giác như Lâu Dụ rất muốn cắn nuốt luôn cả đầu lưỡi của ta vào bụng! 
Cảm giác bị thiếu dưỡng khí khiến cho ta giãy giụa càng lúc càng yếu ớt, lòng trắng mắt trợn trừng, nước mắt chảy ra. 
Ah ah... không lẽ tên biến thái này lại nghĩ ra cách tra tấn mới, muốn hôn ta tới chết sao... 
Lâu Dụ dừng lại rất đúng lúc, chỉ chậm trễ thêm vài giây nữa là ta sẽ hết đường cứu chữa, người mềm nhũn ngã trong lòng hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm. 
Môi Lâu Dụ cong cong, hắn ôm ta vào lòng, bế ta vào một nơi bí mật trong khu nhà. 
"Em làm tôi cảm thấy khá cao hứng, cho mên lần này sẽ tha cho em vậy, thế nhưng em cũng phải làm cho tôi một việc nha..." 
Hắn quỷ quyệt cười bên cạnh tai ta. 
Ta bị một ánh sáng khiến cho tỉnh giấc, khi ta mở mắt ra thì khuôn mặt điển trai của Lâu Dụ phóng đại trước mặt. 
Một cơn đau nhói như muỗi đốt khiến ta giật mình muốn phản ứng, cơ thể lại cứng ngắc như bị tiêm thuốc tê. 
Ta cố gắng đánh mắt nhìn xuống, bàn tay xinh đẹp của Lâu Dụ đang cầm một cái ống chích, nhẹ nhàng đẩy vào cơ thể ta một thứ chất lỏng màu xanh lục. 
Một cảm giác nguy cơ cùng bài xích xuất hiện, ta trừng mắt nhìn hắn. 
Lâu Dụ lại rất tự nhiên xoa xoa đầu ta, nhẹ giọng nói: 
"Đây là một loại thuốc tôi tạo ra nhưng vẫn chưa tìm được người thử thuốc." Hắn hôn nhẹ lên tóc ta. "Em sẽ giúp tôi đúng không?" 
Ta cắn răng nhìn hắn. 
Đồ biến thái chết bẫm!!! 
Nhanh chóng tầm mắt của ta trở nên mơ hồ, từ sâu bên trong đầu đột nhiên xuất hiện một tiếng cười văng vẳng. 
Ha ha ha... 
Ha ha ha... 
Hi hi hi hi... 
Ta cố gắng lắc lắc đầu, muốn xua đi những tiếng cười này, thế nhưng lại vô dụng. 
La la la... 
Đinh Đang... Đing Đang... 
Tiếng chuông? Là ai đang rung chuông? 
Ha ha ha... 
Ha ha ha... 
Ta đi theo tiếng cười văng vẳng kia, giống như dần đi sâu vào tiềm thức của chính mình, tìm kiếm một câu trả lời. 
Ha ha ha... 
Ha ha ha... 
"Tiểu Hi, ăn đi con gái yêu." Người mẹ dịu dàng đặt một đĩa chất lỏng sềnh sệch lên trước mặt con gái, nhẹ nhàng xoa xoa đầu, ánh mắt lại vô cùng ác liệt. 
"Ăn!" 
Cô bé sắc mặt ngệt ra như máy móc cầm chiếc đĩa thức ăn lên uống cạn, uống xong người mẹ dịu dàng lại múc đầy nó, ánh mắt không chút ý nương tay nhìn chằm chằm con gái đem hơn 2 lít dung dịch uống cạn. 
Bà ta cầm lên một cuốn sổ nhỏ ghi ghi chép chép, sau đó quay người nói với người bố - người chồng phía sau. 
"Hôm nay nó đã uống được trọn vẹn 2 lít dung dịch khai thác trí não mà không nôn oẹ, ngày mai có thể tăng liều lượng được rồi." Người me hài lòng cười. 
"Tốt, vậy mới xứng là con gái do ta sinh ra!" Người bố ném cho con gái một ánh mắt tán thưởng. 
Thế nhưng ánh mắt của cô bé đã sớm chết lặng. 
Ta đứng bên cạnh gia đình hài hoà mà quỷ dị này, nhìn những dòng chữ cầu cứu rợp trời trong suy nghĩ của cô bé bay loạn xung quanh. 
Có lẽ đây là kí ức của Hạ Tiểu Hi. 
"Tại sao không ai cứu tôi?" Khung cảnh yên bình giả tạo sụp đổ, cô bé gầy yếu co quắp nằm trên chiếc giường sắt lạnh băng, ánh mắt trống rỗng nhìn qua khung cửa sổ hướng lên trời cao. 
Cha mẹ ruột mang bản thân ra làm thí nghiệm phẩm, liệu còn có ai để mình cầu cứu? 
Ai đó, làm ơn, dù là ai cũng được. 
Cứu tôi với... 
Trong gốc mắt vô hồn lăn ra hai hàng nước mắt trong suốt xinh đẹp, toả ra vô hạn tuyệt vọng cùng thống khổ. 
Cô bé ấy cầu nguyện hằng đêm, nhưng đêm đêm cũng chỉ đáp lại cho cô một sự im lặng vĩnh hằng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.