Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu!

Chương 9:




Cá Basa
Ta bị nuôi nhốt như một con chuột bạch trong lồng kính, mọi hoạt động đều dựa vào một tay La Vi Vũ chăm sóc, dần dần giống như ta đã quên chính mình là ai. 
Hàng ngày La Vi Vũ đều mang về một người xấu số, ta từ sợ hãi tới chết lặng nhìn hắn dùng đủ mọi loại phương pháp tra tấn người ta đến chết. Ta thiết nghĩ có lẽ sau này dù cho gặp phải thể loại biến thái nào ta cũng sẽ chai mặt chẳng sợ hãi nổi nữa. 
Sau này ta mới biết suy nghĩ như vậy ngây thơ đến chừng nào. Không có biến thái nhất, chỉ có càng biến thái hơn... 
La Vi Vũ hình như rất thích nhìn thấy ta sợ hãi nép vào lòng hắn, vậy nên ta cũng rất thuận theo, dối lòng mà thương xuyên run lẩy bẩy, dùng ánh mắt như cún con đòi hắn yêu thương. 
Ít ra lúc này ta nhận ra hắn vẫn chưa muốn giết ta. 
Đối phó với những tên bệnh hoạn thế này tốt nhất đừng dùng bạo lực, cũng bớt tỏ ra mình thông minh mà thách thức trị số thông minh của bọn hắn, bọn hắn càng là người biến thái thì lại càng có chỉ số thông minh và đầu óc vượt người thường, thách thức những kẻ sát nhân thiên tài? Nhà ngươi không muốn sống nữa đi? 
Cố gắng đọc hiểu suy nghĩ của những tên điên này, cố gắng thuận theo, để bọn họ cảm thấy thoả mãn, tốt nhất là quên bẵng chuyện giết ngươi đi, cầu mong bọn họ sẽ không nhớ ra ngươi ha ha... 
La Vi Vũ ngoại trừ thích trêu đùa nữ thích, thích mổ bụng mổ ngực người ta moi móc nội tạng, hắn còn có một sở thích vô cùng không ăn nhập khác, đó là khiêu vũ. 
Hắn sau khi giết người, dọn dẹp xong cái đống máu thịt kia liền lôi ta ra khỏi lồng kính, mở ra một bản nhạc du dương, nắm tay ta khiêu vũ vòng quanh căn phòng. 
Ta lúc đầu còn bị máu tươi tanh nồng trên người hắn cùng đống thịt nát ở góc phòng kia doạ cho nhũn cả chân, bị La Vi Vũ ôm vào lòng tự biến tự diễn, thoả sức cười nhạo ta "Đồ nhát gan." 
Sau dần quen thuộc, ta đã có thể cùng hắn nhảy một điệu nhạc của Mô da, sau đó bình tĩnh cùng La Vi Vũ dọn dẹp đống thịt nát. 
Những kẻ sát nhân biến thái này luôn thực hiện những vụ án một cách vô cùng hoàn mỹ, không hề có một chút sơ hở nào, cảnh sát tựa như là hoàn toàn bất lực, nhìn từng người từng người một mất tích. Còn ta, từ khi đến nơi này ta bị sụt mất 5 ký, sau đó béo lên lại thêm chục ký, ăn ngon ngủ yên, tắm giặt có người lo, mặc quần áo đẹp, chỉ là phải nằm ngủ trong lồng kính. 
La Vi Vũ dường như càng lúc càng hài lòng với biểu hiện của ta, vài ngày sau đã chuyển ta tới phòng ngủ của hắn, ngày ngày ôm ta ngủ. 
Ta dường như đã vô cùng tự do, đó là nếu cái xích chân kia không treo trên cổ chân ta. 
Thế nhưng ta không nhớ đã bao lâu rồi ta chưa nhìn thấy ánh mặt trời nữa, La Vi Vũ thường ôm ta mà than thở nói: "Em có biết bây giờ em đẹp đẽ đến mức nào không, mong manh dễ vỡ đến nỗi tựa như một con rối mỹ lệ bằng pha lê, chạm nhẹ một cái sẽ tan vỡ ra thành từng mảnh vậy..." 
Ha hả cảm ơn vì đã khen ngợi, thế rốt cuộc anh có định bóp chết tôi hay không??? 
Tóc của ta đã dài ra như chục cen ti mét, làn da không được nhìn thấy ánh mặt trời đã tái nhợt một cách vô cùng yếu ớt, khiến cho La Vi Vũ đôi lúc không nhịn được luôn muốn vuốt ve cần cổ ta, gân xanh khẽ nổi lên trên trán, lại thuỷ chung luôn tìm cách kiềm chế lại. 
Ta biết là cảm xúc của hắn đối với ta càng lúc càng lớn, song song với đó là ý muốn xé xác ta càng lúc càng mạnh. 
Đôi khi La Vi Vũ mất kiềm chế, nhốt ta ở trong phòng ngủ, còn hắn cùng với cô gái tội nghiệp kia ở trong căn phòng ấy, mùi máu tanh đến mức ta có thể dễ dàng ngửi được. 
Sau đó La Vi Vũ toàn thân là máu bước vào ôm lấy ta mà run run. 
Ta đã hiểu ra, đây là kết cục duy nhất cho những kẻ yêu ta, bọn hắn yêu ta, nhưng càng yêu lại sẽ càng muốn hoàn toàn chiếm hữu ta, nuốt chửng ta vào bụng, hoặc đem ta chưng cất vào lồng kính như một con búp bê để ngày ngày chiêm ngưỡng. Đây là cách mà bọn hắn yêu, huỷ diệt ta, cũng đồng thời huỷ diệt bọn hắn. 
Đầu óc ta lại mơ hồ nhớ về Hạ Tử Lăng, hắn dường như đã yêu ta rất lâu rất lâu, kiềm chế đến mức mà ta dường như chưa bao giờ cảm nhận được một chút kì lạ nào từ tình yêu của hắn. 
Có lẽ hắn đã yêu ta đến mức cả hắn cũng không thể ngờ đi. Mà ta lại ngây thơ trong thứ tình yêu màu đen được nguỵ trang thành màu hồng phấn kia, để rồi huỷ diệt hắn, huỷ diệt chính bản thân mình. 
Lần này nhất định, ta sẽ tìm được cách giải quyết! 
Ta ôm lấy La Vi Vũ thì thầm với hắn. 
"Nếu đau đớn chịu đựng như vậy, vậy thì, giết em đi!" 
Ta cảm nhận được cơ thể của La Vi Vũ run lên, hắn tựa như một đứa trẻ ngơ ngác nhìn ta, ánh mắt dường như muốn tan vỡ thành từng mảnh. 
"Không. Không bao giờ." La Vi Vũ ôm chặt ta vào lòng. "Mơ tưởng chạy khỏi tay tôi! Kể cả chết cũng không được!" 
"Thế nhưng đến cuối cùng anh vẫn sẽ giết chết tôi." Ta nói ra một sự thật mà hắn luôn muốn che dấu. 
"Nếu đã như vậy thì việc gì anh phải dằn vặt bản thân cơ chứ, giết chết tôi đi, tôi biến mất, anh sẽ trở lại là anh, một La Vi Vũ không có điểm yếu, không sợ hãi mất đi thứ gì." Ta vuốt ve gương mặt sững sờ của hắn. "Cũng sẽ, không bao giờ còn để lộ gương mặt yếu đuối đến mức muốn tan vỡ như thế này." 
Thà rằng ta chết đi, trở về vòng lặp luẩn quẩn, ta cũng không muốn nhìn một người vì yêu ta mà bước đi trên con đường huỷ diệt này.  
"Em muốn tôi giết em để em có thể rời khỏi nơi này phải không!!? Em cứ mơ đi!" La Vi Vũ không hề muốn nghe ta nói, liên tục lẩm bẩm như vậy, ôm chặt như muốn bóp chết ta. 
Ta tuyệt vọng nhắm mắt lại, mặc kệ người đàn ông này muốn làm gì làm. Cảm xúc bất ổn khiến cho La Vi Vũ trở nên vô cùng nóng nảy ác liệt, luôn đầy tính công kích, thế nhưng hắn bây giờ lại luôn tìm cách khắc chế không muốn làm hại ta dù chỉ một sợi tóc. 
Tình yêu của những kẻ này, mãnh liệt lại đáng thương như thế. 
Một ngày, ta nghe được tiếng còi hú của cảnh sát ở bên ngoài căn nhà, đánh mắt về phía La Vi Vũ đang ưu nhã mặc lên người ta một bộ đồ vô cùng xinh đẹp mỹ lệ. 
Hắn nói với ta: "Em thật đẹp." 
"Tôi luôn tìm kiếm những cái đẹp, bông hoa, bầu trời, con người. Rồi tôi nhận ra, cái đẹp nhất chính là máu tươi của trinh nữ, thơm ngọt lại tanh nồng, khuôn mặt hoảng sợ rồi giãy giụa luôn luôn là đẹp nhất." La Vi Vũ mở ra điệu nhạc, nắm lấy bàn tay của ta. 
"Vậy bây giờ tiểu thư xinh đẹp của tôi, cho tôi có cơ hội được nhảy cùng em một điệu nhảy cuối cùng chứ?" 
Hắn ôm ta vào lòng, tựa như nhớ lại về những bước nhảy đầu tiên của chúng ta, ân cần lại dịu dàng chỉ dẫn cho ta từng bước một, ánh mắt mê hoặc lại vô cùng dịu dàng. 
Tiếng bước chân dồn dập càng lúc càng gần, bản nhạc cũng đã tới hồi kết, La Vi Vũ dừng lại nhìn ta, sau đó lần đầu tiên, hắn cúi xuống hôn vào môi ta, thì thào. 
"Tôi yêu em, cuối cùng tôi cũng hiểu ra điều này." Hắn cười nhẹ. 
Tiếng súng vang lên, ta nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể ngã xuống của La Vi Vũ, không hiểu vì sao một giọt nước mắt không nhịn nổi lăn xuống. 
Tình yêu của hắn đã từng khiến ta sợ hãi, nhưng cũng khiến ta đau lòng. 
Đến cuối cùng chính là ta huỷ diệt hắn. 
Những kẻ yêu ta rồi sẽ bị chính tay ta huỷ diệt. 
Đột ngột La Vi Vũ bị người đạp bay, ta mềm nhũn rơi vào một vòng tay ấm áp. 
"Cuối cùng tôi cũng tìm được em..." Thanh âm run rẩy của Tống Thanh Minh truyền vào tai ta, cực độ khủng hoảng mà lại vô cùng khiến cho ta an tâm. 
"Không sao, tôi bây giờ ở đây rồi..." Ta sợ hẵn sẽ vì tinh thần hỗn loạn mà làm ra cái gì tiêu cực bèn vội vàng trấn an. 
Lại nhìn La Vi Vũ, buồn bã cúi người xuống vuốt mí mắt của hắn lại. "Thanh Minh, giúp mình đưa tiễn La Vi Vũ đi." 
Tống Thanh Minh không nói gì, nhưng cũng không cự tuyệt. 
Ta cùng Tống Thanh Minh đến bệnh viện kiểm tra một hồi, sức khoẻ của ta rất tốt ngoại trừ việc cái thứ chất độc chết tiệt kia sẽ khiến cho ta chết rồi cũng chẳng về nổi với đất mẹ. 
Ta bị ép buộc nằm trong bệnh viện truyền nước, cả người như mốc meo. Mẹ của ta nhận được tin vội vàng chạy tới bệnh viên đại náo khóc than một trận, ta nhìn gương mặt gầy rộc đi của mẹ mà không biết phải nói gì, chỉ có thể mím môi nói "Xin lỗi." 
Không bị gì quá mức ghê gớm nhưng Tống Thanh Minh gần như là cưỡng ép ta phải nằm viện, ánh mắt như muốn lăng trì kia khiến ta "ha ha" cười một tiếng rồi ngoan ngoãn chui lên giường đắp chăn giả chết. 
Thực ra ta đang đợi... Trầm Hiên. Không lẽ tên ngốc kia không để ý đến ta nữa sao, hay là lại mê mẩn với đôi mắt của cô gái nào rồi... 
Trầm Hiên không phải không muốn đến, mà là hắn không đến được, ta dò hỏi Tống Thanh Minh thì được biết sau khi ta bị bắt cóc Trầm Hiên đã phát điên ngay ở Trung tâm thương mại điên cuồng phát tiết, thậm chí còn làm bị thương rất nhiều người, cuối cùng đã bị bắt đi. 
Bố mẹ hắn mất tích từ lâu, chỉ có chú của hắn bay từ nước ngoài về bảo lãnh hắn, sau đó hung hăng nhốt hắn trong nhà, nói rằng sẽ nhanh chóng giúp hắn trở lại bình thường. Trong khi ta mất tích hắn cứ điên điên khùng khùng, không một ai dám lại gần, chỉ khi nhận được tin ta đã được cứu, Trầm Hiên ngay lập tức ngất xỉu vì suy nhược, hiện tại vẫn chưa tỉnh. 
- -- 
Hầu hết khúc mắc ở thế giới này sắp xong, sắp bye bye các anh rồi:>    

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.