Biệt Cụ Nhất Cách

Chương 3:




(Đại kết cục)
11
Cuối cùng ta vẫn đi gặp Trịnh nội quan, Trịnh nội quan không nói gì, chỉ đưa cho ta một tập sách.
Ta nói thẳng, việc này đúng là quá nhẹ nhàng, truyền lời mà cũng không nói chuyện!
Trịnh nội quan vỗ khuôn mặt bị muỗi đốt thành đầu heo, hai mắt híp lại âm thầm mắng ta là khối u ác tính.
Ta cười rút tập sách ra, sau đó đi hai quyền “bốp bốp” khiến cho khuôn mặt Trịnh nội quan trông càng thêm phúc hậu.
Trịnh nội quan: Ngươi không đáng làm người!
Tập sách nhìn qua cũng đã có vài năm tuổi, nhưng được dùng rất cẩn thận, mỗi trang đều bằng phẳng chỉnh tề, không tán loạn.
Về phần chữ, vừa nhìn đã biết là của Minh Sơ.
Lúc ta vào phủ, dựa vào việc làm một quý nữ, chuyện quản gia vẫn dư sức. Chỉ có một điều, chữ viết lại giống như một người bị đạp bảy tám chín mươi cước không kịp đề phòng.
Vì vậy, ta liền năn nỉ Minh Sơ viết cho ta, nhưng hắn cũng bận rộn, để giải quyết cội nguồn vấn đề, hắn liền tự mình dạy ta viết chữ.
Hắn nói với ta, nhìn chữ viết là biết người.
Cuối cùng, sau khi luyện tập sửa đổi, chữ của ta đã có vài phần giống với chữ của Minh Sơ.
Ta đắc ý đưa cho hắn xem.
Hắn nhìn nét chữ giống nhau mà bật cười thành tiếng.
Hắn nói với ta: “A Dung, đây gọi là phu xướng phụ tùy.”
12
Lau đi những giọt nước mắt cay đắng bị Minh Sơ lừa gạt trong suốt những năm qua, ta bắt đầu đọc tập sách.
“Ngày mười ba tháng Tư năm Trinh Minh thứ bảy, mẫu hậu nói phụ hoàng đã định thân cho ta, là đích trưởng nữ của phủ Trung Quốc công. Ta có chút lo lắng, người ta đều nói nữ nhi giống phụ thân, không biết thái tử phi của ta có hung thần ác sát giống Đoan Mộc tướng quân hay không đây.”
“Mùng hai tháng Mười Một năm Trinh Minh thứ bảy, nàng vào cung bái kiến mẫu hậu. Ta sợ mất lễ nghĩa, chỉ có thể bảo A Trịnh đỡ ta nằm sấp trên bờ tường nhìn nàng. Nàng trông như một cái bánh bao nhỏ vậy, tiếc là không thể ôm lấy nàng. Nghe nói tên nàng chỉ có một chữ “Dung”, A Dung, nghe thật hay.”
Đọc đến đây, ta liền cong môi.
Thật không ngờ Minh Sơ thanh phong tế nguyệt lại có bộ dáng hán tử si tình như vậy.
*Thanh phong tế nguyệt (清风霁月): Trăng sáng gió mát, một cách ẩn dụ cho những sự vật/sự việc thanh cao, điềm tĩnh, tốt đẹp không nhiễm bụi trần.
Ta không nhịn được mà đọc tiếp.
“Mùng hai tháng Hai năm Trinh Minh thứ mười một, mẫu hậu càng ngày càng ưu sầu, người luôn miệng xin lỗi ta, nói đã tìm phải một tức phụ hung dữ cho ta. Ta ngược lại không để ý, mỗi loài hoa đều có hương thơm riêng, A Dung của ta nên có dáng vẻ riêng của mình mới phải. Điều duy nhất khiến người ta không hài lòng chính là, thời gian trôi qua quá chậm, chờ tận mấy năm nay mà A Dung của ta vẫn mới đậu khấu niên hoa.”
*Đậu khấu niên hoa (豆蔻年华): Cách tính tuổi của người xưa, đây là cách gọi cho nữ tử trong khoảng 13 đến 14 tuổi.
“Mùng bốn tháng Ba năm Trinh Minh thứ mười hai, ta đi xem hội mã cầu, nàng giống như một mặt trời nhỏ, đám người trên trường đua ngựa đan xen vào nhau, nhưng ta vẫn nhận ra nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên. A Trịnh khuyên ta, thân thể không tốt thì không nên đến thường xuyên, nhưng nàng lại không tham gia yến tiệc linh đình kia. Ta muốn gặp nàng, cũng chỉ có thể đến đây.”
“Mùng ba tháng Ba năm Trinh Minh thứ mười bốn, A Dung của ta cập kê rồi, ta vui vẻ đến mức cả đêm không ngủ được. Ta nghĩ, ta đã chờ đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể cưới được nàng.”
“Mùng hai tháng Sáu năm Trinh Minh thứ mười lăm, thám tử báo cho ta biết A Dung muốn đào hôn. Ta đã đợi nàng, yêu nàng lâu đến như vậy, sao có thể chịu buông tay. Lần đầu tiên ta không để ý đến lễ nghĩa mà đi tới Đoan Mộc phủ gặp nàng, ta mong nàng có thể đáp lại tình ý của ta. Nhưng A Dung không hề thích ta. Ta đã nói dối để giữ nàng lại. Kỳ thật, cũng không phải là nói dối, ta thật sự không thích nàng, ta yêu nàng.”
“Ngày mười bảy tháng Mười Hai năm Trinh Minh thứ mười sáu, gió tuyết đầy trời, A Dung mặc một bộ hồng y giống như ánh tà dương đỏ m.áu. Nếu như người ta cả đời này phải luôn ngắm nhìn phong cảnh, vậy thì lúc A Dung mặc hồng y chính là quang cảnh đẹp nhất trong cuộc đời của ta. Mà ta cũng không ngừng tự nhủ, chỉ cần cố gắng, thì sẽ luôn có thể lưu lại được cảnh sắc đẹp không tả xiết này.”

Đọc tiếp, chẳng qua cũng là vài chuyện vặt vãnh hàng ngày của ta và Minh Sơ, cho dù ta nói thêm một câu nhẹ nhàng, hắn cũng đều ghi nhớ.
Xem tập sách này, trái tim ta dường như bị bóp chặt bởi một bàn tay vô hình, đau đớn đến nỗi ta chỉ muốn khóc.
Ta vội vàng lật đến những trang cuối cùng, muốn xem còn những gì mà Minh Sơ nhớ được, và những gì ta mà đã bỏ lỡ.
“Ngày mười tám tháng Mười năm Trinh Minh thứ mười bảy, ta và A Dung có một hài tử. Nghe tiếng khóc của hài tử, ta gần như rơi nước mắt. Từ nay về sau, giữa ta và nàng cuối cùng cũng có chút liên hệ không thể nào cắt đứt. Ta đặt tên cho hài tử là Ninh, ta chỉ mong nó vô công vô quá, bình an vô sự. Nhưng hài tử này trông giống ta như vậy, trong lòng ta vẫn cảm thấy không như ý. Ta muốn có một nữ nhi, một nữ nhi giống A Dung.”
*Vô công vô quá (无功无过): Không có công lao thì cũng sẽ không có sai lầm.
“Mùng một tháng Hai năm Trinh Minh thứ mười chín, phụ hoàng nói với ta, người muốn quẳng gánh không làm hoàng đế nữa. Ta hiểu, người đang cho ta một cơ hội. Cho ta một cơ hội có thể khiến A Dung chân chính thân cận với ta. Nhưng ta lại rất lo sợ, ta sợ ngay cả niềm hạnh phúc bề ngoài này cũng không thể duy trì được nữa, ta sợ nàng sẽ rời khỏi ta. A Dung cũng biết được tin, nhìn nàng bận tới bận lui, ta lại giật mình nhận ra, đã nhiều năm như vậy rồi, ta vẫn không thể biến mình trở thành cái cớ để nàng ở lại.”
“Mùng một tháng Giêng năm Khang Minh thứ nhất, ngày đại cát đại lợi. Nhưng ta lại không vui nổi, ta phái người bắt A Dung đến, ta nghĩ cho dù là cưỡng ép thì ta cũng muốn nàng bồi bạn ở bên cạnh ta. Vào khoảnh khắc nhìn thấy nàng, ta phát hiện ra quyết tâm của ta cũng chỉ thế thôi. Ta luyến tiếc nàng, nhưng ta càng sợ nàng hận ta hơn. Thôi vậy, A Dung của ta vốn là phượng hoàng lẽ ra nên bay lượn, nhưng đã bị vây khốn trong tư tâm của ta nhiều năm như vậy, bây giờ cũng nên buông tay rồi.”
“Mùng ba tháng Ba năm Khang Minh thứ nhất, hôm nay là sinh thần của A Dung, từ trước đến nay nàng luôn ngại phiền phức, cũng không biết nàng có ăn mì trường thọ hay không. Ta bảo Đoan Mộc tướng quân chuyển giao binh phù cho A Dung. Ta nghĩ ta đã hiểu được, yêu một người thì nên thành toàn cho người đó, nguyện A Dung của ta từ nay về sau sơn cao thủy trường, bách tuế vô ưu.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. 9 Kiếp Sau! Tôi Gặp Em!
2. Mỵ Khuynh Thiên Hạ
3. Từng Bước Trộm Tâm
4. Hồng Bài Thái Giám
=====================================
*Sơn cao thủy trường (山高水长): Thành ngữ Trung Quốc. Có nghĩa là núi cao sông dài, chỉ cảnh đẹp đất nước; cũng chỉ sự vững bền, như núi lúc nào cũng cao, sông lúc nào cũng dài.
13
Ta chưa bao giờ thích khóc, lại càng không thích khóc trước mặt người khác.
Nhưng hôm nay, ta đã khóc đến mức sưng hơn cả mắt của Trịnh nội quan.
Không phải đã thả cho ta đi sao, lại cho ta xem những thứ này để làm gì!
Trịnh nội quan lắc đầu: “Đây không phải là ý của bệ hạ, là nô tài tự ý chủ trương. Bệ hạ vẫn một mực chờ ngài từ khi còn niên thiếu cho đến hôm nay. Thật ra, nô tài vẫn luôn chán ghét ngài, cảm thấy ngài có lỗi với tình thâm của chủ tử, cũng không chỉ một lần hi vọng bên người chủ tử có thể xuất hiện một nữ nhân khác đến chia sẻ nỗi lòng.”
“Nhưng cuối cùng lại không có, nô tài cũng không hi vọng tâm ý của chủ tử cứ như vậy mà bị chôn vùi. Bất luận ngài có đi theo nô tài hay không, nô tài đều phải cho người biết, chủ tử yêu ngài nhiều đến mức nào.”
Ta có chút ngơ ngẩn, nhưng cổ họng vừa nghẹn vừa chát, khiến cho ta không nói nên lời.
Bên tai ta có tiếng gió lạnh thấu xương thổi qua, thổi đến rối tung mái tóc đen của ta, cũng thổi đến mức động tâm.
Nhất cử nhất động của Minh Sơ trong quá khứ đều hiện lên trước mắt ta, không biết từ khi nào Minh Sơ đã dung nhập vào sinh mệnh của ta.
Ta mỉm cười với Trịnh nội quan luôn giả vờ trước mặt ta: “Cẩu nô tài, xem như ngươi làm được một chuyện tốt!”
Trịnh nội quan nhìn ta đi xa, mang theo vài phần chờ mong hô to: “Nương nương nguyện ý hồi cung sao?”
Ta mỉm cười, bỏ lại hai từ trong kết thúc có hậu được chờ đợi từ lâu: “Nằm mơ!”
Trịnh nội quan: Quả nhiên ngươi không đáng làm người!
Ta quay đầu lại: “Trêu ngươi thôi!”
Trịnh nội quan mắng thành tiếng: “Đồ chó!”
Vó ngựa thoăn thoắt, chỉ trong một đêm đã vượt qua nửa biên cương.
Ta đã có một chút mệt mỏi, nhưng trái tim ta lại thúc đẩy ta đi về phía trước.
Kỳ thật, phụ thân chỉ nói đúng một nửa, ta luôn hướng tới phía Bắc trường thành nhưng thật ra là vì chấp niệm nhiều hơn, cũng không phải là không tới thì không được.
Chỉ là ta quá chậm chạp, lại không phát hiện ra rằng chấp niệm này sớm đã bị tình yêu của Minh Sơ đ.ánh tan.
Tập sách đó cho ta biết không chỉ là trái tim của Minh Sơ.
Mà hơn nữa chính là tình yêu của ta!
Ta yêu Minh Sơ, yêu rất nhiều!
14
Chưa vào hoàng thành, ta liền gặp được Minh Sơ.
Hắn vẫn sống ở Đông cung, rõ ràng đã trở thành đế vương chí cao vô thượng, nhưng vẫn là một bộ y phục trắng thuần, nằm trên chiếc bàn mà chúng ta đã từng cùng nhau mài mực.
Nếu nói có gì khác biệt duy nhất, thì đó chính là tấu chương chất đống nhiều đến mức bao phủ hết cả người hắn.
Hắn nghe thấy tiếng động, lông mi cũng không nhấc lên, chỉ cười nói: “A Dung, nàng trở về rồi.”
“Sao ngươi biết là ta?”
Minh Sơ đặt bút xuống, chậm rãi ngẩng đầu, ta mới phát hiện ra hắn chẳng qua chỉ giả vờ trấn định, hốc mắt sớm đã đỏ hoe.
“Một mực chờ đợi, một mực ghi nhớ.”
“A Dung, cái gì ta cũng biết, nhưng lại không biết nàng có thích ta hay không.”
“Minh Sơ...” Ta bước nhanh về phía trước.
“Ta...” Con ngươi không thể tin được của Minh Sơ phản chiếu bóng dáng của ta.
Ta không biết đọc những bài thơ tình văn vẻ nho nhã, vì vậy ta chỉ có thể chứng minh bản thân bằng những nụ hôn.
Ta chưa từng động tình đến như vậy, giống như đốm lửa lan ra đồng cỏ, đốt hết sự hoảng loạn của Minh Sơ.
Những giọt nước mắt chậm rãi trượt xuống từ khóe mắt của hai người chúng ta, nặng nề rơi vào trong lòng.
“Ta đây.”
Lần này, đến lượt ta nói với Minh Sơ.
Nhưng vẻn vẹn cũng chỉ là hai chữ này, khiến cho lí trí của hắn từ trước đến nay trầm tĩnh như băng bỗng chốc tan rã như vỡ đê.
Hõm cổ ta ướt đẫm, Minh Sơ run giọng nói: “A Dung, ta còn tưởng rằng, nàng thật sự không cần ta nữa.”
Ta lau nước mắt cho hắn, lần đầu tiên ta nở nụ cười ôn hoà đến như vậy: “Minh Sơ, ta trở về để nói cho chàng biết, chàng thua cược rồi.”
“Ta không thích chàng, một chút cũng không.”
Sắc mặt Minh Sơ trở nên trắng bệch.
Nhưng nụ cười trong mắt ta vẫn không hề phai nhạt, ta lại lưu luyến giữa đôi môi mỏng của Minh Sơ, dịu dàng quyến luyến, ta nhìn chằm chằm vào con ngươi hắn: “Giống như chàng, ta yêu chàng.”
Trong phút chốc, sông băng trong mắt Minh Sơ tràn đầy ý xuân.
Chúng ta đều hiểu được, chúng ta đã tìm thấy nhau.
“Vì chàng, ta nguyện ý ở lại đây.”
Mà Minh Sơ lại lắc đầu, dịu dàng cười nói: “Không, A Dung, ta đã nói rồi, ta muốn thành toàn cho nàng.”
Nói xong, hắn dừng một chút, ý cười trên khóe miệng càng lúc càng sâu: “Không, là thành toàn cho nàng và ta.”
15
Trong lúc ta vẫn chưa hiểu chuyện gì, thái thượng hoàng hùng hùng hổ hổ trở về.
Không thể không nói, con người ta tàn nhẫn đến mức ngay cả chính mình cũng mắng.
Thái thượng hoàng từ khi hồi cung đã chỉ vào mũi Minh Sơ mà mắng hắn thanh xuất vu lam, nhi thắng vu lam*.
*(青出于蓝, 而胜于蓝): Thành ngữ Trung Quốc. Có nghĩa là tre già măng mọc, thế hệ trẻ vượt lên thế hệ trước, thế hệ sau giỏi giang hơn thế hệ trước. Đồng nghĩa với “hậu sinh khả uý”.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Minh Sơ cười, búi tóc cho ta: “Ta nhường ngôi cho Ninh nhi.”
Ta kinh ngạc nói: “Minh Sơ, chàng làm người đi! Nhi tử của chàng còn chưa đầy ba tuổi!”
Minh Sơ xoa vai ta, ý bảo ta bình tĩnh: “Cho nên ta gọi phụ hoàng trở về phụ tá Ninh nhi, như vậy một là ta có thể cùng nàng đi đến biên cương, hai là cũng không sợ quyền thần loạn chính.”
Ta ngẩn người liếc mắt nhìn thái thượng hoàng đang đứng bên ngoài tức giận đến mức giậm chân: “Người có thể đồng ý sao?”
Lão đầu đã muốn nghỉ hưu đến mức sắp điên rồi, lần này bị cưỡng chế phải thượng vị, ông ấy có thể chịu sao?!
Minh Sơ cười đến thuần lương vô hại: “Ta nói với mẫu hậu, tôn nhi của người rất nhớ người.”
Ta hô to, được lắm, g.iết người không thấy m.áu!
“Ta còn nói...” Âm sắc Minh Sơ khàn khàn.
“Ừm?!”
“Nói năm sau sẽ đưa cho người một tôn nữ.”
“Vậy nên?” Ta cố ý hỏi hắn.
“Chúng ta cần phải cố gắng rồi.”
Mười ngón tay đan vào nhau, tóc đen cuốn quyện, tràn đầy tình ý triền miên.
Thế gian sao có cách vẹn được cả đôi đường? Không phụ Như Lai, không phụ nàng.
TOÀN VĂN HOÀN.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.