Bóng tối ở trước mắt, Trình Tiểu Băng cảm thấy mình lạc lõng trong không gian này.
Cô đang ở đâu? Không thể nào nhớ được chuyện gì đã xảy ra. Cô cố lục lại trong trí nhớ để trả lời câu hỏi của bản thân.
Chẳng có gì được lấy ra từ não bộ của cô, dường như kí ức đó cũng mờ mịt như khung cảnh xung quanh. Trình Tiểu Băng thử đi ngược về những kí ức cũ hơn, để rồi cô nhận ra một điều kinh khủng.
Cô là ai? Trình Tiểu Băng thậm chí còn không nhớ được tên mình. Ba chữ Trình Tiểu Băng này thậm chí còn không có trong đầu cô.
“Mình là ai? Sao mình lại ở đây? Tại sao mình lại không nhớ được gì cả?” Trình Tiểu Băng mò mẫm đi về phía trước nhưng dù đi bao lâu cũng chỉ là một màu đen tối, không chạm được vào bất cứ thứ gì, dù chỉ là một bức tường, chân cô cũng không có cảm giác đang chạm đất.
Mở mắt ra, một tia sáng chiếu thẳng vào đồng tử khiến cô vội nhắm lại. Một lúc sau cô mới quen với ánh sáng này và có thể nhìn thấy trước mặt.
Ra là nãy giờ cô đang mơ, hiện tại cô đang ở trên giường. Một chiếc giường rộng rãi và êm ái vô cùng, cảm tưởng như đang lơ lửng trên không vậy.
Mình đã ngủ bao lâu rồi? Trình Tiểu Băng cũng không trả lời được câu hỏi này. Đầu cô hơi đau, có cảm giác như đã ngủ cả thế kỉ qua.
Căn phòng này rất rộng và được trang trí kiểu cổ điển, trong phòng chỉ có một chiếc giường, một tủ đầu giường, một tủ quần áo và một phòng vệ sinh. Trên tường có hai cửa sổ nhưng đều đóng kín rèm. Trên trần là một dãy đèn mở sáng rực cả căn phòng.
Dù đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ giàu có, Trình Tiểu Băng tự hỏi phải chăng mình giàu đến thế ư? Hay là ba mẹ cô mới là người giàu? Hay chồng cô nhỉ, nếu cô đã kết hôn.
Lúc này, cô muốn ngồi dậy và đi xung quanh nhưng cảm thấy bản thân không có sức lực, nhìn lại mới thấy mình đang được truyền dịch.
Cuối cùng cô cũng dần nhận ra được mọi chuyện. Xem ra cô bị tai nạn nào đó và hiện đang bị mất trí nhớ. Đây là lời giải thích mà cô thấy hài lòng nhất.
Điều an ủi là có vẻ cô đang an toàn tại nhà mình. Nhưng đây có phải là nhà cô không? Nơi này không đem lại cho cô cảm giác thân quen chút nào. Trình Tiểu Băng tin rằng dù có mất trí nhớ thì tiềm thức vẫn có thể nhận ra được những gì thân thuộc với mình.
Cánh cửa bỗng bật mở, Trình Tiểu Băng nhìn về hướng đó, có hai người bước vào phòng.
Một người tầm hơn bốn mươi tuổi, gương mặt vuông vức, đôi mắt toát lên vẻ tri thức, miệng không nở nụ cười, đem lại phong thái của một nhà thông thái nghiêm túc. Người đó mặc áo blouse trắng, cô đoán đó là bác sĩ.
Người còn lại tầm ba mươi, khuôn mặt khá đẹp, ít nhất là đúng chuẩn tiêu chí của Trình Tiểu Băng. Anh ta để tóc hơi dài, dù ở trong nhà nhưng vẫn mặc quần tây và áo sơ mi. Chỉ có điều nước da của anh ta trông trắng đến kì lạ, cảm tưởng như từ lúc sinh ra đến giờ không tiếp xúc với ánh nắng bao giờ. Cô cũng có thể khẳng định anh ta không phải người da trắng.
Vị bác sĩ bước tới hỏi “Cô tỉnh lại rồi, có cảm thấy khó chịu gì không?”
“Đầu tôi hơi đau, cơ thể thì dường như không có sức lực.” Trình Tiểu Băng đáp.
Ông ta gật đầu, có vẻ những vấn đề này hoàn toàn không có gì gọi là nghiêm trọng cả. Sau đó ông ta và người đàn ông kia trao đổi gì đó.
“Em sẽ thấy hơi khó chịu một chút nhưng sẽ sớm ổn thôi, đừng lo nhé.” Anh nói, chất giọng ấm áp dễ khiến người ta tin tưởng.
Trình Tiểu Trúc không rõ quan hệ giữa mình và người này, cô và anh ta có thể là gì? Bạn bè, anh em, hay vợ chồng? Cũng có thể chỉ là một người vô tình thấy cô gặp nạn nên đem đi cứu chữa.
“Cảm ơn đã giúp tôi. Nhưng mà, tôi có một thắc mắc, tôi là ai?” Trình Tiểu Băng hỏi, đưa mắt nhìn anh.
Người đàn ông đó và vị bác sĩ đều thể hiện sự ngạc nhiên, dù rất nhỏ. Họ lại trao đổi với nhau bằng giọng rất nhỏ.
“Có lẽ những chuyện xảy ra khiến cô tạm thời bị mất trí nhớ. Tôi sẽ tìm hiểu thêm để đưa ra phương hướng điều trị thích hợp.” Vị bác sĩ nói “Quên chưa giới thiệu, tôi là bác sĩ Trương, Trương Thần.”
“Mong bác sĩ Trương sẽ giúp đỡ.” Cô nói rồi lại trưng ra vẻ mặt chờ đợi, cô vẫn chưa có câu trả lời cho thắc mắc của bản thân.
“Em là Trình Tiểu Băng, cái tên này có thân thuộc với em không?” Người đàn ông kia nói.
Trình Tiểu Băng, cuối cùng cô cũng cảm nhận được chút gì đó thân quen. Ba chữ này giúp cô bớt lạc lõng, ít nhất cô cũng giữ lại được tên mình. Trên đời này có lẽ không có tên là một bất hạnh khủng khiếp nhất.
“Trình Tiểu Băng.” Cô đọc lại tên mình, khắc nó vào trong chuỗi kí ức mới đang trống rỗng của mình “Còn anh là ai?”
“Anh là Hàn Phong, chủ nhân của ngôi biệt thự này, và cũng là chồng em.” Người đàn ông đó đáp.