Ý tưởng trốn thoát ở trong đầu cô đã hai ngày, nó vẫn chưa thực hiện được vì vài nguyên nhân.
Thứ nhất là thời cơ, mặc dù cô đã biết nơi cất giữ chìa khóa, nhưng không thể đột ngột cầm nó mở cửa được. Hàn Phong và đám người làm luôn đi lại khắp nơi trong biệt thự, để có thể trốn thoát trót lọt cần phải tính toán và chọn thời cơ thật thích hợp.
Thứ hai, điều khá quan trọng đó là sau đó cô sẽ đi đâu? Trình Tiểu Băng giờ không có kí ức nào cả nên không biết mình có thể về đâu. Tất nhiên cô cũng không thể mạo hiểm liên lạc với người quen cũ để hỏi thăm, như vậy kẻ muốn giết cô có thể đánh hơi ra cô. Trên điện thoại cô đã cố gắng tìm kiếm thông tin về mình, và tìm được thông tin vài người quen của cô, nhưng lại không tìm được địa chỉ nhà. Tất nhiên rồi, ai lại công khai địa chỉ của mình cơ chứ. Cô nghĩ trong các mục thông tin cá nhân có thể có thông tin hữu ích nhưng cô không nhớ được mật khẩu các trang thông tin của bản thân.
Và điều cuối cùng, cô bắt đầu lo lắng. Hiện tại cô đang an toàn, cả ngày chỉ ăn, ngủ, đọc sách và đi dạo trong Biệt Thự Hoàng Hôn này. Nếu chạy trốn khỏi đây thì cô sẽ trở thành kẻ lang thang mất trí không ai giúp đỡ. Dù biết là nếu cứ mãi ở đây thì cô sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào Hàn Phong, nhưng biết đâu ra ngoài cô cũng chẳng biết thêm được gì. Hoặc là cô sẽ biết được là, đáng ra cô nên ngoan ngoãn ở lại đây.
Hàn Phong biết cô đang lo lắng, nhưng anh không nghĩ đến việc cô muốn trốn khỏi đây.
Trình Tiểu Băng suy nghĩ rất nhiều, cô nghĩ mình không nên mạo hiểm một mình, người nào đó mà cô có thể tin tưởng là Tống An Đa. Dù cô bây giờ không biết gì về anh ta, nhưng cô của quá khứ thì chắc chắn biết rõ. Tống An Đa chắc chắn là người đáng tin.
Trình Tiểu Băng đã lập một tài khoản mạng xã hội và tìm được tài khoản của anh ta. Cô đã soạn một tin nhắn để kể rõ sự tình nhưng lại xóa đi, một người lạ tự nhận là một người đã mất tích liệu có đáng tin không? Cô có thể gọi video để chứng minh, nhưng dù đã ở trong phòng, cô vẫn có cảm giác đang bị theo dõi.
Ngoài ra, cô cũng lo rằng chiếc điện thoại này đang bị theo dõi. Trình Tiểu Băng nghĩ mình đang trở nên đa nghi quá mức, nhưng thà cẩn thận còn hơn.
Hàn Phong gõ cửa phòng, cô ra mở cửa và anh nói “Tối ngày mai sẽ có khách tới thăm, em ở yên tại nhà sau nhé. Dù không chắc ông ta có biết đến em không, nhưng cứ chắc ăn thì hơn.”
“Khách à?” Cô hỏi lại.
“Phải, đối tác thôi. Không có gì phải bận tâm đâu.” Hàn Phong đáp rồi rời đi.
Từ lúc cô biết được sự thật, có vẻ anh không tiếp xúc với cô nhiều nữa, mặc dù lúc gặp vẫn luôn tử tế. Trình Tiểu Băng bỗng thấy nhớ cảm giác lúc ngày đầu.
“Khoan đã, không thể được. Anh ta không tiếp xúc với mình càng tốt chứ, sau này cũng đâu còn gặp nhau nữa, mình sẽ trở lại bên Tống An Đa.” Trình Tiểu Băng tự gõ vào đầu mình.
Cô nhận ra đây là cơ hội khá tốt để tẩu thoát, Hàn Phong và phần lớn người giúp việc đều sẽ tập trung ở sảnh lớn trước biệt thự. Từ phòng thiên thần có thể lẻn ra phía sau biệt thự để lấy chùm chìa khóa, sau đó lẳng lặng đi ra từ cửa sau.
Nghĩ đến đây, cô quyết định ngày mai chính là ngày để thực hiện kế hoạch của mình. Không còn thời gian để suy nghĩ cẩn trọng nữa, Trình Tiểu Băng gửi tin nhắn tới tài khoản của Tống An Đa và hồi hộp chờ đợi phản hồi.
Khi ngón tay vừa bấm vào nút gửi, tim của Trình Tiểu Băng đã đập liên hồi. Liệu Hàn Phong có biết việc làm này của cô không? Nếu biết thì anh sẽ có phản ứng thế nào?
Cô tưởng tượng ra cảnh Hàn Phong nổi trận lôi đình khi cô không nghe lời anh, trông thật không thuận mắt. Trình Tiểu Băng nghĩ chắc anh vẫn sẽ dịu dàng mà tha thứ cho cô, dù sao thì cô cũng đâu làm gì sai, cô có quyền quyết định mình sẽ làm gì.
Tối đó, cô cứ quan sát thái độ của Hàn Phong, anh nhận thấy sự kì lạ nên hỏi “Em có việc gì à? Đừng giấu, cũng đừng ngại, cứ nói ra cho anh biết.”
“Thật ra em hơi sốt ruột, nên em muốn hỏi về tiến độ điều tra, mặt khác, em lại không muốn gây áp lực cho anh nên không muốn lên tiếng.” Trình Tiểu Băng bịa ra một cái cớ, ngẫm lại thấy nó rất hợp lý đến nỗi bản thân cô phải tự thán phục mình.
Hàn Phong quả nhiên là tin lời đó, anh đáp “Thật có lỗi với em, nhưng thật sự không có dấu tích gì của hung thủ. Anh không thể hứa lúc nào mọi chuyện sẽ kết thúc, nhưng anh sẽ cố gắng hết sức.”
Trình Tiểu Băng tỏ ra thất vọng, không phải là giả vờ. Cô lại đặt ra nghi vấn, có hay không việc Hàn Phong cố tình điều tra chậm trễ để giữ cô ở lại đây lâu hơn. Hay thậm chí là không điều tra chút nào. Mặc dù bề ngoài tỏ ra là đã bỏ cuộc và sẵn sàng trao trả cô cho Tống An Đa, nhưng có thể đây là chiến thuật lâu dài để cô từ bỏ hy vọng trở về thế giới bên ngoài. Để gỡ bỏ được khúc mắc đó, chỉ còn một cách, là đi gặp chồng cô.