[ Em là Trình Tiểu Băng thật sao? Anh đã tìm em khắp nơi, em đã đi đâu vậy? Anh sẽ gặp em tối nay tại nhà chúng ta. Địa chỉ là số nhà xx đường Phú Quý. Theo lời em dặn, anh không kể chuyện này với bất kì ai. ]
Đọc tin nhắn trên máy, cô vui mừng khi Tống An Đa tin lời cô. Mang theo tâm trạng đó, Trình Tiểu Băng bước xuống phòng ăn.
“Nhìn em có vẻ yêu đời, phải chăng đã có một giấc mơ đẹp?” Hàn Phong hỏi.
“Anh có thể nghĩ như vậy.” Cô đáp.
“Vì nguyên nhân gì không quan trọng, chỉ cần em thấy vui vẻ là tốt rồi. Những ngày qua trông em lo lắng, bồn chồn lắm, anh cứ sợ sẽ dẫn đến tâm bệnh.” Hàn Phong nói.
Thật sự thì bản thân cô cũng lo nếu cứ như mấy ngày qua thì cô sẽ mắc tâm bệnh thật. Cô đã nghi ngờ đủ thứ, vẽ ra đủ chuyện mà không có chứng cứ nào, tinh thần lúc nào cũng bất an lo lắng.
“Anh yên tâm, em có một tinh thần sắt thép mà.” Cô dùng lại đúng cụm từ mà anh đã dùng.
Ngày hôm đó, tâm trạng của cô luôn trong trạng thái mâu thuẫn. Một nửa trong cô mong chờ thời gian trôi thật nhanh để sớm chạy tới chỗ Tống An Đa. Phần còn lại thì lại mong có thể tiếp tục tận hưởng cảm giác yên bình tại Biệt Thự Hoàng Hôn càng lâu càng tốt. Dù sao đây cũng là nơi cô đã ở được hơn một tuần, đối với kẻ mất trí như cô thì không khác gì là nơi đã gắn bó cả đời.
Thời gian cứ trôi qua, thời khắc ấy cũng đã đến. Hàn Phong dặn dò cô lần nữa là không được tới gần tiền sảnh, Trình Tiểu Băng ngoan ngoãn gật đầu.
Anh nhìn vào mắt cô, như đang nhìn thấu vào ý định chạy trốn của cô. Trình Tiểu Băng cảm thấy hồi hộp, lo sợ bị phát hiện. Cuối cùng Hàn Phong cũng quay lưng bước đi, cô cố nén tiếng thờ phào.
Đúng như dự đoán, người làm đa phần đều đã tập trung để đón tiếp vị khách kia. Trình Tiểu Băng liền ra khỏi phòng và chạy về phía sau nhà, cẩn thận không để bị ai bắt gặp.
Chìa khóa của cửa sau được treo ở một bức tường gần đó, cô lấy nó và mở cánh cửa nhỏ ra. Nó dẫn tới vườn sau.
Ngoài Hàn Phong ra thì ít ai lui tới nơi này, người làm vườn cũng chỉ thỉnh thoảng mới tới chăm sóc nên Trình Tiểu Băng không lo bị phát hiện. Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại và chạy tới nhà kho nhỏ trong vườn.
Nhà kho này cũng ít khi được sử dụng, Trình Tiều Băng đã xem thử một lần và phát hiện bên trong có một chiếc thang xếp, cô dùng nó để trèo qua bức tường.
Dựng thang lên, Trình Tiểu Băng từng bước leo lên trên.
“Ai đó?” Tiếng kêu lớn làm Trình Tiểu Băng giật mình, cô nhìn sang phía đó và thấy người làm vườn đang ngạc nhiên nhìn cô, ông ta thốt lên hai tiếng “Bà chủ?”
Không còn thời gian để chậm chạp, cô cuống cuồng leo nhanh trên thang, tới đỉnh bức tường, Trình Tiểu Băng mạo hiểm nhảy xuống.
Cô không nhớ được đã thấy ở đâu, nhưng cô biết rõ là có những người đủ khả năng nhảy từ nóc nhà xuống, dân parkour, trong đầu cô hiện lên chữ đó.
Nhưng cô không phải họ, vừa đáp đất, Trình Tiểu Băng đã cảm thấy xương chân mình nứt vỡ. Cô ngã lăn dưới đất. Nhờ vào cơ thể ma cà rồng, vết thương của cô liền bình phục, nhưng cơn đau vẫn khiến cô suýt ngất.
“Hàn Phong, xem ra anh đã giúp đỡ một phần rồi.” Trình Tiểu băng cảm nhận được cái tốt khi là một ma cà rồng.
Trên tường, cô thấy người làm vườn cũng đã leo lên. Không dám mạo hiểm như cô, ông ta đang kéo chiếc thang từ bên kia tường sang. Nhân lúc ông vẫn chưa hoàn thành việc đó, cô theo hướng đến đường lớn mà chạy.
May mắn lại đến với cô, một chiếc taxi không chờ khách đang chạy đến, cô liền vẫy tay để gọi. Trình Tiểu Băng ngồi vào ghế sau, thở hổn hển và nói ra một địa điểm. Qua kính xe, cô thấy người làm vườn đang đuổi đến, chiéc taxi đã lăn bánh trước khi ông ta tới gần.
Trình Tiểu Băng quan sát qua kính sau, thấy ông ta đang đứng ở bên lề đường nhìn theo chiếc xe của cô rồi tìm kiếm một chiếc taxi nhưng không có. Cô thở phào nhẹ nhõm, dù không suôn sẻ lắm nhưng kế hoạch cuối cùng cũng thành công.
“Hình như người đó đang đuổi theo cô, có chuyện gì sao?” Tài xế cũng trông thấy ông ta và lo lắng hỏi. Trong đầu ông nghĩ tới nhiều trường hợp khác nhau.
“Không có gì đâu, bác đừng để tâm.” Trình Tiểu Băng nói.
Người tài xế xem ra vẫn còn tò mò nhưng ông lại không thể ép cô nói thêm được, đành đem những thắc mắc đó giấu trong lòng. Trình Tiểu Băng cũng biết trông cô bây giờ rất đáng nghi nên không khó chịu gì với thái độ của tài xế taxi.
Cô ngả người xuống ghế, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ. Các căn nhà, cừa hàng và con người lướt qua mắt cô. Trong kí ức trống rỗng của cô, đây là khung cảnh thế giới bên ngoài đầu tiên mà cô thấy. Trình Tiểu Băng nhớ lại Biệt Thự Hoàng Hôn, cô hơi nuối tiếc khi chưa kịp nhìn nó lần cuối.