Hàn Phong đang đứng trước một người tài xế taxi, ông ta đang tỏ ra căng thẳng vô cùng cứ như tội phạm bị cảnh sát hỏi cung. Bên cạnh Hàn Phong là trợ lý của anh, Ngô Bá. Anh chàng trợ lý này là một trong những người thân tín nhất của Hàn Phong, chỉ có anh ta và bác sĩ riêng Trương Thần là biết về dòng máu ma cà rồng của anh. Và Ngô Bá cũng là người duy nhất ở ngoài Biệt Thự Hoàng Hôn biết về sự có mặt của Trình Tiểu Băng.
“Vậy là cô gái đó có vấn đề thật phải không? Tôi đã thấy nghi ngờ lúc đó rồi. Cô ta bỏ nhà đi à?” Tài xế taxi hỏi.
“Ông không cần phải lo nghĩ về những chuyện không liên quan đến mình. Tóm lại thì, cô ấy sau khi lên xe ông đã đi đâu?” Ngô Bá hỏi.
“Cô ta nói đến ga tàu điện, nhưng giữa đường thì bảo quên đem tiền và xuống xe xin lỗi, sau đó lấy đôi bông tai này đưa cho tôi thay tiền xe. Tôi không rành về trang sức nhưng thấy đây là đồ đắt tiền, bảo rằng nhiêu đây đủ để đi tiếp nhưng cô ta kiên quyết nói rằng đôi bông tai này là đồ nhái thôi, bán lại càng mất giá, chỉ đủ để đi tới đây.” Người tài xế nói.
“Cô ấy đã xuống chỗ nào?” Hàn Phong hỏi.
“Ở ngã tư giao giữa đường Phú Quý và đường Bạch Vân. Từ đó đi tới ga xe điện nếu đi bộ cũng mất hai chục phút.”
Hàn Phong nói với tài xế “Cảm ơn ông, mong rằng ông sẽ quên chuyện này đi. Việc này chưa từng xảy ra, chưa hề có gì hết, hiểu chứ?”
Người tài xế sợ sệt gật đầu và lên xe rời đi.
Vừa nãy, khi đang tiếp đối tác, người giúp việc đã khẽ báo với anh rằng người làm vườn chứng kiến Trình Tiểu Băng bỏ trốn. Hàn Phong ngạc nhiên về chuyện đó nhưng cũng không lấy làm lạ. Anh biết với tính cách của Trình Tiểu Băng thì cô dám làm tất cả mọi chuyện, có điều anh không nghĩ cô lại muốn trốn khỏi Biệt Thự Hoàng Hôn.
Ở đây an toàn, tiện nghi, việc gì cô lại phải bỏ trốn. Mặc dù anh đã nói dối vài điều và làm cô khó chịu nhưng cô đã bỏ qua rồi, anh tin rằng cô không phải kiểu người chỉ nói suông. Vậy thì chỉ còn một khả năng, đó là cô không tin tưởng anh, cô nghĩ rằng nếu vẫn còn ở lại, mọi thông tin cô có đều sẽ bị kiểm soát.
May mắn là người làm vườn đã kịp nhìn và ghi nhớ bảng số của chiếc taxi nên họ nhanh chóng tìm ra người tài xế.
“Sếp. Có vẻ Trình Tiểu Băng đã chuyển sang đi xe điện, chúng ta theo dấu chứ?” Ngô Bá hỏi.
“Cô ấy không mang tiền, thế thì đi xe kiểu gì?” Hàn Phong đặt nghi vấn.
“Trình Tiểu Băng có còn món trang sức nào khác trên người không?” Ngô Bá hỏi.
Hàn Phong lắc đầu, chiếc bông tai đó là do anh mua tặng cô làm qua bù đắp việc đã lừa cô khi mới tỉnh dậy, ngoài ra thì Trình Tiểu Băng không còn món đồ nào khác. Anh cũng đã cho người trong nhà kiểm tra lại xem có mất gì không nhưng kết quả là không có. Như vậy thì Trình Tiểu Băng không hề có tiền mặt.
“Có lẽ cô ấy cũng quên tính tới việc này, nhưng có nhiều cách để giải quyết mà, chỉ cần tìm được một số tiền nhỏ để đi tàu thôi.” Ngô Bá nêu suy nghĩ.
“Không thể, không hợp lí. Tuy mới quen biết không lâu, nhưng tôi tin Tiểu Băng là người cẩn trọng, không thể có chuyện không tính tới việc cơ bản đó.” Hàn Phong đáp “Nơi nguy hiểm nhất, cũng chính là nơi an toàn nhất.”
Tại nhà của Tống An Đa, Trình Tiểu Băng và anh ta tiếp tục tâm sự với nhau cho đến tối. Cô muốn lấy lại tiếp đoạn kí ức bốn năm còn thiếu của mình nên liên tục gợi nhắc về chuyện cũ. Còn Tống An Đa, dường như anh đang không muốn nhắc tới.
“Anh không muốn em nhớ lại sao?” Trình Tiểu Băng hỏi thẳng.
“Làm gì có chuyện đó, chỉ là anh thấy tình huống này khá lạ lẫm, anh hoang mang và không biết phải nên làm gì.” Tống An Đa đáp.
Trình Tiểu Băng hiểu ý anh muốn nói gì, cô cũng không làm anh khó xử nữa. Tống An Đa lấy trong túi ra một điếu thuốc, đưa lên môi và bật lửa.
Nhìn thấy ngọn lửa, Trình Tiểu Băng giật mình nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Tống An Đa châm xong điếu thuốc, anh cất bật lửa đi và nói “Anh quên mất, em vừa thoát khỏi một vụ cháy nên chắc vẫn còn ám ảnh về lửa.”
“Vâng.” Trình Tiểu Băng thừa nhận, ban đầu cô còn nghĩ mình sẽ hoảng hốt, la hét nhưng ám ảnh nhẹ hơn cô nghĩ nhiều. Quả là mình có tinh thần thép, cô nghĩ.
Cũng đã muộn, họ quyết định lên phòng đi ngủ. Phòng của họ ở tầng hai, bước vào phòng, nhìn lên chiếc giường của họ, bỗng cô nhớ tới việc Hàn Phong bảo Tống An Đa đã đưa Lý Ninh tới đây.
“Chết tiệt, anh gieo vào đầu tôi mấy cái suy nghĩ này.” Cô thầm nói, muốn tống suy nghĩ đó ra khỏi đầu.
“Em nói gì vậy?” Tống An Đa lo lắng hỏi.
“Không có gì.” Trình Tiểu Băng đáp. Cô nhìn thấy cửa sổ đang để mở, bỗng cô lo rằng sáng hôm sau, mặt trời sẽ chiếu vào phòng và cô sẽ tan thành tro bụi.
“Chúng ta lên giường ngủ thôi. Những ngày nay ngủ một mình khiến anh thấy lạnh lẽo vô cùng, đêm nay lại được cảm nhận hơi ấm của em rồi.” Tống An Đa nói.
“Không, em muốn ngủ riêng.” Trình Tiểu Băng lùi khỏi phòng, lúc này cô cũng không có hơi ấm mà cho anh ta.
“Sao vậy? Tự nhiên sao lại thế? Hay em... nhớ ra gì à?” Tống An Đa bỗng biến sắc.
Nhớ ra gì cơ? Trình Tiểu Băng tự hỏi, việc gì mà nếu cô nhớ ra thì không muốn ngủ cùng anh ta nữa. Rồi cô nhớ lại chuyện mà Hàn Phong đã nói. “Em nhớ rồi, là chuyện về Lý Ninh.”
“Anh đã giải thích rồi mà. Đó chỉ là hiểu lầm thôi, em cũng đã nói sẽ tin anh cơ mà.” Tống An Đa phân minh.
Vậy ra điều Hàn Phong nói không phải là bịa đặt. Nhưng cũng không chắc, có thể anh ta cũng biết tin đồn này nên mới đặt ra câu chuyện giữa Tống An Đa và Lý Ninh. Cô nên tin ai đây?
Nhưng trước mắt, cứ lấy đây làm cái cớ để sang phòng khác. Cô lạnh lùng nói “Em sẽ nói về việc này sau, tạm thời đêm nay chúng ta sẽ ngủ riêng.”
Nói rồi cô nhanh chóng sang căn phòng bên cạnh, cô nhớ được rằng phòng này luôn luôn sẵn sàng để đón tiếp khách đến chơi, chỉ cần lau dọn qua một chút là được. Nếu không phiền về một chút bụi thì có thể vào ở ngay.
Tống An Đa muốn giải thích thêm nhưng cô đã đóng cửa lại. Trình Tiểu Băng bắt đầu nghĩ có sai lầm không khi chọn tin tưởng anh ta. Cuối cùng cô vẫn thấy rằng dù có thể anh ta thiếu chung thủy, nhưng chắc chắn là người tốt.
Bước đến bên cửa sổ, cô kéo rèm lại để che ánh nắng mặt trời sẽ chiếu vào lúc bình mình. Không rõ vì sao, cô lại thử hé rèm ra nhìn xuống phía dưới. Tại đó, Hàn Phong đang đứng ngước lên nhìn cô.
Trình Tiểu Băng giật mình, buông tay khỏi rèm khiến nó rũ xuống. Cô lại vén nó lên lần nữa, dưới đường vằng tanh không một bóng người.
“Chẳng lẽ là ảo giác sao?” Trình Tiểu Băng tự nói với chính mình.