Trình Tiểu Băng cuối cùng cũng kết luận được, mọi chuyện là một màn kịch của Hàn Phong. Anh ta đã cho giám đốc Hướng ra tay để đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân. Tuy có nhiều điều chưa giải thích được, nhưng cô có thể kết luận như thế. Việc mất trí nhớ của cô cũng có thể không phải tình cờ, Trương Thần có lẽ đã thêm gì đó vào túi truyền dịch của cô. Sau này, do có nhiều thứ không thể giấu cô nữa nên anh mới chịu tiết lộ một phần sự thật.
Nghĩ đến đây, Trình Tiểu Băng giận run cả người. Cô lập tức ra khỏi phòng và đến trước mặt Tống An Đa “Cho em ít tiền, tối nay em sẽ ra ngoài khách sạn, tối mai em sẽ về.”
Vẻ mặt anh ta đầy vẻ ngơ ngác không hiểu gì “Em lại sao vậy? Không phải anh đã giải thích rồi sao, anh và Lý Ninh có gì đâu? Việc gì em phải tức giận đến vậy.”
“Không phải chuyện đó.” Trình Tiểu Băng nói, cô tự nhủ việc đó để sau “Anh chỉ việc tin em thôi, em có việc cần phải ra ngoài xử lý.”
“Việc gì mà phải ra ngoài khách sạn ở mới xử lý được chứ? Đừng nói để trả thù anh mà em đi tìm một gã nào đó để ăn nem đấy nhé.” Tống An Đa nói.
“Đừng có ăn nói linh tinh, em biết em vẫn còn nhiều tiền ở nhà lắm, giờ em bảo anh đưa lại cho em đấy. Đừng có nghĩ em là con người kiểu đấy.” Trình Tiểu Băng nói lớn, cô không có ý định tranh luận phiền phức lúc này.
Tống An Đa bực bội đi lấy tiền đưa cho cô, Trình Tiểu Băng liền ra ngoài đi tới khách sạn gần đó. Cô đặt một phòng và lên đó.
Trình Tiểu Băng lấy ra chiếc điện thoại mà cô đã được Hàn Phong mua cho. Cô vẫn mang theo nó khi bỏ trốn nhưng đã tháo sim và tắt nguồn điện thoại, cô muốn tháo cả pin nhưng nó thiết kế nguyên khối nên đành chịu.
Mở nguồn và gắn sim vào, cô tìm lại số máy của Hàn Phong. Anh bắt máy ngay khi cô gọi, nhanh đến mức khiến cô giật mình. Trình Tiểu Băng cảm giác cứ như Hàn Phong đã biết trước là cô sẽ gọi vậy.
“Chào em, anh không ngờ là em lại bỏ trốn đấy. Và bây giờ, sao em lại gọi anh nhỉ?” Giọng Hàn Phong vang lên từ điện thoại.
“Mong anh hiểu cho, em cần phải ra ngoài để tìm nguồn tin khác. Em đâu thể chỉ nghe lời nói một phía từ anh.” Trình Tiểu Băng giải thích.
“Anh hiểu và không có gì lạ khi em hành động như vậy. Quả thật một người như anh đâu có đáng tin.”
“Vậy là anh bỏ qua cho em việc đó?”
“Không, anh không cần bỏ qua, vì anh không hề giận em và cũng không có tư cách đó. Thế Tống An Đa đã nói gì? Anh ta có tìm ra được thông tin gì không?” Hàn Phong hỏi.
Vậy đúng là lúc đó Hàn Phong đã đứng dưới nhà của Tống An Đa. Dù cô đã đánh lạc hướng bằng cách nói với tài xế taxi rằng mình sẽ ra ga tàu điện nhưng xem ra không thành công. Biết vậy cô đã tới ga tàu và đi bộ ngược về rồi. Nhưng cũng có thể Hàn Phong vẫn sẽ phát hiện kế hoạch của cô.
“Có.” Trình Tiểu Băng đáp, cô nghe thấy Hàn Phong ồ lên một cách kinh ngạc, cô nói tiếp “Ngày mai em muốn anh tới để trao đổi.”
“Tới nhà của bọn em đấy à?”
Trình Tiểu Băng nói ra địa chỉ phòng khách sạn. Cô hẹn “Ngày mai lúc tám giờ sáng.”
Hàn Phong có chút nghi ngại khi nghe vậy “Buổi sáng ư?”
“Đúng vậy. Em cần gặp vào lúc đó, anh không thể tới được ư? Em nhớ mỗi sáng anh vẫn đến công ty được cơ mà.” Trình Tiểu Băng nói.
“Dĩ nhiên là được. Vậy hẹn gặp em ngày mai.” Hàn Phong đáp rồi đợi cô cúp máy.
Trình Tiểu Băng cất điện thoại đi và bước tới cửa sổ. Sở dĩ cô chọn thời điểm hẹn là vì lúc đó mặt trời sẽ chiếu thẳng qua cửa sổ này. Cô chỉ cần dụ anh ngồi bên mép giường và mở rèm cửa là có thể giết anh.
Tất nhiên trước đó cô phải hỏi rõ mọi chuyện.
Hôm sau, tiếng gõ cửa vang lên vào tám giờ đúng. Trình Tiểu Băng mở cửa ra cho Hàn Phong bước vào. Cô chỉ vào mép giường và nói “Anh ngồi đây, chúng ta sẽ nói chuyện.”
Hàn Phong nhìn về chiếc cửa sổ, anh nói “Tiểu Băng, em định giết anh à?”
Cô giật mình, nghĩ lại thì kế hoạch của mình quá lộ liễu. Hàn Phong nhẹ nhàng nói “Không cần sợ hãi, cũng không cần lo lắng. Em có thể nói anh nghe vì sao em lại có ý định này không?”
Trình Tiểu Băng biết là mình đã không còn nắm thế chủ động nữa, cô nhìn vào mắt anh, thể hiện mình không dưới cơ “Tống An Đa đã điều tra được một số việc.”
“Hôm qua nghe vậy anh cũng rất ngạc nhiên, anh ta quả là có năng lực điều tra hơn anh đấy.” Hàn Phong nói “Thế Tống An Đa đã bảo là anh gây ra vụ cháy đó à?”
“Không, nhưng anh ấy đã nói một chiếc xe Mercedes đã lái vào khu vực đó, chiếc xe đó của giám đốc Hướng. Là giám đốc công ty con của tập đoàn Hoàng Hôn, nói cách khác là tay chân của anh đấy, Hàn Phong.” Trình Tiểu Băng bắt đầu chất vấn.