“Tống An Đa đã nói thế à?” Hàn Phong hỏi.
“Phải.” Trình Tiểu Băng đáp.
“Tại sao em lại nghĩ giám đốc Hướng muốn giết em?”
“Bởi vì anh đã ra lệnh. Anh muốn làm màn kịch anh hùng cứu mỹ nhân, chẳng phải thế sao?”
“Không, sao anh có thể làm đau em được. Mà để nói thẳng thì, chỉ có kẻ ngốc mới thực hiện một kế hoạch kiểu đó.” Hàn Phong đáp.
“Kẻ ngốc? Anh nói em là kẻ ngốc sao?”
Hàn Phong mỉm cười nói “Ngốc nghếch không phải là một cái tội.”
Cô khó chịu khi bị nói như vậy “Giải thích xem, tại sao kế hoạch đó lại ngốc, nó hoàn hảo thế mà.”
“Anh xin lỗi trước, vì phải gợi lại cho em những kí ức không hay. Nhưng em nhớ lúc đó xem, không phải là em lúc đó thập tử nhất sinh sao? Làm sao anh lại mạo hiểm như vậy được, nếu muốn anh hùng cứu mỹ nhân thì phải xông vào lúc em chưa bị cháy chứ. Hay tồi tệ lắm cũng chỉ là cháy một phần.”
“Có lẽ đó là tai nạn, anh đã tính sai thời gian.” Trình Tiểu Băng nhớ ra mình từng thoáng nghĩ tới điều này nhưng sự hấp tấp đã làm cô bỏ qua nó.
“Cứ cho là vậy. Nhưng một điều nữa mà em không biết, giám đốc Hướng lúc đó đang ở khách sạn Vạn Hoa.” Hàn Phong nói “Nếu em cần, anh có thể đưa ra bằng chứng.”
Tới đây thì cô cứng họng, không biết nói gì. Vậy chẳng lẽ chiếc Mercedes đó không phải là của giám đốc Hướng. Có thể ông ta cho ai đó mượn, nhưng nếu vậy thì cô sẽ không lên xe của người đó. Thế thì người kia là ai, chẳng lẽ Tống An Đa đã để sót ai đó. Có điều, xem ra cô đã nghi oan cho Hàn Phong.
Nghĩ tới việc cô định dùng ánh sáng mặt trời để giết anh, cô thấy hối hận vô cùng. Hàn Phong đoán được cảm xúc đó, anh an ủi “Ai trong tình cảnh của em cũng trở nên đa nghi thôi. Nhưng em vẫn còn tỉnh táo và xác nhận lại mọi chuyện, thế là tốt rồi.”
“Anh không giận sao? Em định giết anh đấy.” Trình Tiểu Băng nói.
Hàn Phong lắc đầu “Không. Người em muốn giết là kẻ đã hại em, và ngàn vạn lần đó không phải anh.”
Trình Tiểu Băng thấy vui vì anh không giận cô, cô đã quen với việc được tha thứ và chiều chuộng, nếu anh giận cô thì Trình Tiểu Băng không tưởng tượng được cảm giác đó sẽ thế nào. Cô bỗng thắc mắc một điều “Hàn Phong, lúc đó tại sao anh lại có mặt tại nhà kho đó?”
“Thật ra thì anh đi thăm mộ em trai.” Hàn Phong nói.
“Mộ ư?” Trình Tiểu Băng ngạc nhiên, cô không biết ở đó lại có một ngôi mộ.
“Đó chỉ là cách nói ví von thôi. Đấy chỉ là nơi mà em anh đã qua đời. Nó cùng các bạn con người đã rủ nhau vào một căn nhà bỏ hoang ở đó để tổ chức một buổi nhậu. Và lúc tất cả đều đã say, mọi người kéo ra ngoài nhảy múa hát hò.” Hàn Phong kể.
“Chẳng lẽ... họ đã ngủ quên ngoài đó.” Trình Tiểu Băng có thể đoán được chuyện tiếp theo.
Hàn Phong buồn bã gật đầu “Các bạn của em ấy bảo rằng sáng ra không thấy nó đâu nữa. Họ nghĩ rằng em ấy đã đi lạc mất, nhưng anh biết sự thật, nó đã tan biến dưới ánh mặt trời.”
“Thật khủng khiếp, em xin lỗi đã nhắc lại việc này.”
“Không sao, sống chết là chuyện thường tình. Ma cà rồng là giống loài bị ánh sáng ruồng bỏ, không có được quyền lợi cơ bản là bước đi dưới mặt trời. Nếu có thể, anh rất muốn biến em lại thành người.” Hàn Phong nói.
Trình Tiểu Băng liền lắc đầu nói “Không sao. Em thấy rất ổn khi làm ma cà rồng.”
“Có vẻ đó không phải lời dối lòng, thật tốt.”
“Thế bây giờ anh có bắt em trở về Biệt Thự Hoàng Hôn chứ?”
“Không, vốn dĩ anh giữ em ở lại để tránh có người biết em còn sống. Nay Tống An Đa đã biết rồi thì em muốn ở lại với anh ta là lựa chọn của em, anh không can thiệp. Nhưng nếu cần giúp đỡ bất cứ thứ gì, em có thể gọi cho anh.” Hàn Phong nói rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.
Trình Tiểu Băng giơ tay định bảo anh khoan ra về, nhưng lại nghĩ sao cô phải giữ anh ở lại.
Cô không có một chiếc xe chống ánh nắng như của Hàn Phong nên chỉ còn cách ở lại đến khi ánh mặt trời cuối cùng biến mất. Cô nghĩ vẩn vơ về Tống An Đa và Hàn Phong.
“Khoan đã, phải tỉnh táo lại. Dù gì thì mình cũng là vợ của Tống An Đa mà, không thể nghĩ về người khác.” Cô trấn tỉnh bản thân. Dường như có kí ức nào đó của cô hiện về, dường như cô và Tống An Đa đang tranh cãi. Là về Lý Ninh chăng? Hay đó chỉ là ảo tưởng của cô?
Nhìn đồng hồ, đã bảy giờ tối. Bây giờ có lẽ không còn ánh nắng nữa, cô trả phòng và đi bộ về ngôi nhà của mình.
Từ xa, cô thấy một chiếc BMW đậu trước nhà, đứng cạnh nó là Tống An Đa. Anh nhìn thấy cô liền vui vẻ nói “Anh chờ em mãi, có một nơi mà anh nghĩ nên đưa em tới.”
“Em cần tới ư? Tại sao?” Trình Tiểu Băng thắc mắc, không biết mình có bỏ lỡ gì không.
“Đúng vậy, nó có liên quan đến vụ án này.” Vẻ mặt của Tống An Đa vô cùng nghiêm trọng.