Trên xe, Tống An Đa hỏi Trình Tiểu Băng “Tối qua đến giờ em đã đi đâu vậy?”
“Em có nghi ngờ một người, nhưng có lẽ em sai rồi.” Trình Tiểu Băng đáp.
“Người đó không thể cho anh biết à?” Tống An Đa tỏ vẻ nghi ngờ.
“Chuyện hơi rắc rối, bây giờ không tiện cho lắm. Sau này em sẽ giải thích rõ hơn.” Trình Tiểu Băng nói, cô khá lo lắng về việc làm sao giải thích tất cả chuyện này. Riêng việc cô là ma cà rồng đã khó nói rồi, còn các chuyện Biệt Thự Hoàng Hôn rồi Hàn Phong không biết phải nói từ đâu.
Tống An Đa không hài lòng với câu trả lời này nhưng anh ta biết không ép được cô nên cũng không nói về vấn đề này nữa.
Trình Tiểu Băng đặt câu hỏi “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Khu đất bỏ hoang.” Tống An Đa đáp.
“Là nơi có căn nhà kho đó à?” Trình Tiểu Băng có chút hồi hộp khi sắp phải trở lại nơi đó.
Tống An Đa gật đầu, khuôn mặt anh ta như đang nghĩ ngợi gì đó. Chiếc xe đi vào trong khu vực đó, dừng lại trước một tòa nhà, có vẻ là cao nhất tại đây với ba lầu.
“Không phải chúng ta đến ngôi nhà kho à?” Trình Tiểu Băng ngạc nhiên hỏi.
“Nơi đó cháy sạch rồi, không còn lại gì đâu. Anh có phát hiện mới tại đây.” Tống An Đa trả lời “Em chưa cần biết đó là gì, khi tận mắt thấy em sẽ hiểu.”
Trình Tiểu Băng bước ra khỏi xe. Cô nhìn thấy ngôi nhà kho cháy đen cách đây một đoạn đường khá xa. Chiếc gương cô từng soi vẫn còn ở đó. Cô thoáng rùng mình khi nhớ lại vụ cháy.
Em trai của Hàn Phong cũng đã qua đời ở gần đây, cô không biết chính xác là ở đâu, nhưng cô cảm nhận như có linh hồn cậu ta lởn vởn đâu đây.
“Em đang nhìn gì thế? À, là ngôi nhà kho đó à? Chuyện đó chắc kinh khủng lắm, em suýt chết cháy mà.” Tống An Đa nhìn theo hướng mắt cô.
Sự thật đúng là cô suýt chết, còn cháy thì cô đã cháy rồi. Trình Tiểu Băng nói “Không nên nhớ tới việc đó nữa, chúng ta mau đi xem cái chứng cứ anh mới phát hiện thôi.”
Cả hai bước vào trong tòa nhà, nơi đây cũ kĩ đến mức khó chịu. Tất nhiên không có thang máy, cô cùng Tống An Đa đi bằng thang bộ.
Trên đường đi, cô nói với anh ta “Có vẻ giám đốc Hướng không phải thủ phạm.”
Tống An Đa thoáng giật mình “Tại sao? Rõ ràng ông ta hội đủ yếu tố của thủ phạm mà.”
“Giám đốc Hướng có chứng cứ ngoại phạm, em đã xác nhận rồi.” Trình Tiểu Băng đáp. Thực tế thì cô vẫn chưa xác nhận, điều đó vẫn chỉ là lời Hàn Phong nói, tuy nhiên cô không nghĩ anh sẽ nói dối điều này. Để xác nhận việc đó thì cũng đơn giản.
“Là người em gặp ở khách sạn đã nói với em à? Anh không nghĩ là em có thể tự điều tra được.” Tống An Đa hỏi.
“Đúng vậy.”
“Hai người còn nói gì nữa?”
“Đại loại cũng chỉ có thế thôi.”
“Nếu vậy thì chỉ cần gặp ở quán nước là được rồi nhỉ?”
Trình Tiểu Băng hiểu là Tống An Đa đang nghi ngờ gì, và đó cũng là suy nghĩ hợp lý. Nếu không phải là vì yếu tố ma cà rồng thì cũng không có những chuyện phiền phức này rồi. Cô nghĩ sớm muộn gì cũng phải nói ra sự thật, nhưng không phải lúc này.
Thấy cô im lặng, Tống An Đa cũng không dò hỏi thêm. Anh ta tiếp tục dẫn đường lên trên sân thượng.
Ở trên đây, gió thổi qua làm tung bay mái tóc cô. Trình Tiểu Băng vuốt lại tóc rồi quan sát, nơi đây chỉ là một sân thượng trống không, chỉ có bụi và bụi.
“Ở đây thì có cái gì được chứ?” Cô tự nói với mình cũng như đặt câu hỏi cho Tống An Đa.
Anh ta chỉ về phía trước “Vấn đề không phải nằm ở tầng thượng, mà là thứ có thể thấy được từ đây.”
Cô nhìn anh ta vẻ khó hiểu, Tống An Đa chỉ hất đầu về phía đó ý bảo cứ tận mắt thấy sẽ hiểu.
Bước đi trên sân thượng đầy bụi và gió, Trình Tiểu Băng đứng cạnh lan can nhìn xuống. Ở đó không có gì, cô lại phóng tầm mắt về phía xa, cũng không thấy gì đặc biệt.
“Em không thấy cái gì cả? Anh đang muốn nói gì?” Cô hỏi, sự kiên nhẫn của cô đã sắp hết.
Tống An Đa đến bên cô, chỉ xuống phía dưới bảo “Em nhìn kĩ đi, sát trên bức tường, chỗ tầng hai đấy.”
Trình Tiểu Băng nhìn theo ngón tay anh, ép sát người vào để nhìn được vị trí đó. Cô tự hỏi thể sao không quan sát từ dưới sẽ dễ hơn.
Cơn gió thổi vào lưng cô, dù là ma cà rồng thì vẫn thấy lạnh. Bỗng có thứ gì đó chạm vào lưng cô, không phải cơn gió, là một bàn tay. Trình Tiểu Băng mất cân bằng và ngã về phía trước, lọt qua lan can.
Theo phản xạ, cô đưa tay để cầu cứu Tống An Đa nhưng rồi nhanh chóng nhận ra chính anh ta là người đã đẩy cô xuống. So với gương mặt trong kí ức ba năm trước của cô, thì Tống An Đa bây giờ toát lên vẻ độc ác và nham hiểm.
Thì ra là vậy, từ lúc gặp lại đến giờ, cô đã luôn có cảm giác gì đó không ổn, cô đã nghĩ rằng do mình bị tác động từ Hàn Phong và câu chuyện về Lý Ninh nên sinh ra ác cảm với anh ta. Nhưng không, cảm giác này là do tiềm thức của cô đang gào thét rằng: “Tống An Đa chính là thủ phạm đã muốn giết chết cô.”