Biệt Thự Ma Cà Rồng

Chương 23: Khi Mặt Trời Ló Dạng




Cú va chạm khiến đầu óc của cô quay cuồng, mặc dù vết thương lập tức hồi phục nhưng cơn đau vẫn còn lưu lại trong tâm trí.
“Chỉ là cảm giác thôi, chỉ là cảm giác thôi.” Cô nghĩ trong đầu nhưng vẫn không thuyết phục được não bộ của mình. Cơ thể cô dù không bị thương nhưng vẫn không cử động nổi.
Nghiêng nhẹ đầu sang nhìn dưới mặt đất, máu bắn ra tung tóe, kèm theo vài mảnh màu trắng, cô thầm nghĩ chắc là một phần não. Đối với người bình thường thì não không có khả năng tự hồi phục nhưng ma cà rồng có lẽ sẽ khác. Cô lại sắp có thêm nỗi ám ảnh về độ cao sau nỗi ám ảnh về lửa chăng?
Trên sân thượng, Tống An Đa nhìn xuống và thấy Trình Tiểu Băng đang nằm trên mặt đất với một đống máu. Anh ta yên tâm rằng lần này cô đã chết chắc. Liệu sau một tuần lễ mất tích, nữ doanh nhân thành đạt Trình Tiểu Băng được phát hiện té chết ở đây thì người ta có tìm ra được manh mối rằng chính anh ta đã làm không? Tống An Đa vô cùng lo lắng. Anh ta đã định tìm cách xử lý thật gọn gàng nhưng những hành động kỳ lạ của Trình Tiểu Băng khiến Tống An Đa cảm thấy mình không còn thời gian, ký ức của cô có thể trở về bất cứ lúc nào. Vậy nên kế hoạch giết người này được lập ra vội vàng.
Tại đây không ai lui tới, phải nhân lúc này thu dọn hiện trường. Đầu tiên là phải giấu cái xác của Trình Tiểu Băng đi, anh ta sẽ dùng chiếc BMW đi mượn này để chở cô tới một chỗ có đất mềm và chôn xuống. Chiếc Mercedes đã bị cô nhớ lại nên anh ta không dám dùng nó để chở cô tới đây.
Bước nhanh xuống cầu thang, Tống An Đa lập ra từng bước phải thực hiện để xóa sạch mọi dấu vết. Anh ta còn tưởng tượng về viễn cảnh sau này. Chỉ vài năm thôi, Trình Tiểu Băng sẽ được tuyên bố là đã chết do mất tích, Tống An Đa sẽ chính thức nắm toàn bộ tài sản. Khi đó, anh ta có thể đưa công ty trở thành đầu mối giao dịch phi pháp lớn nhất thành phố. Rồi Tống An Đa sẽ lấy một người vợ mới, Lý Ninh chăng? Không, lúc đó địa vị của anh ta đã khác và không thể đi lấy một thư ký quèn.
Bước ra khỏi tòa nhà, anh ta sải bước tới chỗ Trình Tiểu Băng, kêu lên một tiếng kinh hoàng khi thấy cô đang lồm cồm ngồi dậy. Rõ ràng dưới đất có rất nhiều máu nhưng toàn thân cô lại chẳng có vết thương nào.
“Mày… mày là loại quái vật gì thế? Đốt không chết, té lầu cũng không chết.” Tống An Đa la toáng lên, hắn không kiểm soát được tinh thần nữa.
Trình Tiểu Băng biết là mình nên chạy trốn nhưng đầu óc cô vẫn còn choáng váng nên đứng vẫn chưa vững. Tống An Đa nhìn xung quanh, thấy được một cây xà beng nằm gần đó. Anh ta nắm lấy nó và xông tới tấn công.
Những cú vụt liên tiếp giáng xuống, nhưng các vết thương liên tục lành lại. Tống An Đa càng lúc càng sợ hãi hơn và lại ra tay mạnh hơn. Tuy cô không thể chết những vẫn có thể cảm nhận dau đớn, lúc này Trình Tiểu Băng mới thấy là bất tử quả là cũng không quá hay ho.
Tuy rằng ý chí của cô rất mạnh, nhưng cũng đã đến lúc não bộ cô không chịu được sự đau đớn nữa, cô bắt đầu mất dần ý thức.
Khung cảnh cuối cùng cô thấy là Tống An Đa vẫn đang điên cuồng tấn công. Đằng sau lưng anh ta có một bóng người đang tiến tới.
Cô tỉnh dậy, đối diện với một trần nhà trông rất quen thuộc. Đây là Biệt Thự Hoàng Hôn. Trình Tiểu Băng bật người dậy, cảm giác như vừa trải qua một cơn ác mộng. Phải chăng việc chạy trốn chưa từng xảy ra.
Bên cạnh giường, Hàn Phong đang chăm chú nhìn cô, anh mỉm cười nói “Cuối cùng em cũng tỉnh rồi.”
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Trình Tiểu Băng hỏi.
“Em lại không nhớ gì sao? Thế cũng tốt, dù sao cũng chỉ toàn chuyện không vui.” Hàn Phong nói.
Trình Tiểu Băng vội lắc đầu “Em nhớ, có điều là em vẫn chưa tin được, hóa ra Tống An Đa lại là người đứng sau mọi chuyện.”
“Anh đã nghe hắn thuật lại mọi chuyện rồi, quả đúng là một kẻ không thể tha thứ.” Hàn Phong nói. “Trợ lý của anh là Ngô Bá đã điều tra ra rằng hắn cũng sở hữa một chiếc Mercedes, nếu kí ức của em không sai và giám đốc Hướng vô tội thì hắn là nghi phạm cuối cùng. Anh lập tức tới nhà em nhưng không có ai cả. Linh cảm mách bảo anh rằng có thể Tống An Đa lại đưa em tới khu bỏ hoang để ra tay lần nữa.”
“Anh ta ra sao rồi?” Cô thắc mắc, trước khi bất tỉnh cô đã thấy một người từ đằng sau tiếp cận Tống An Đa.
“Em không cần lo về hắn nữa.” Hàn Phong đứng lên, bước tới mở rèm cửa sổ, nhìn ra ngoài khoảng sân với ánh nắng rực rỡ “Khi mặt trời ló dạng, bóng tối sẽ tan biến.”
Cô bước đến bên cạnh anh, cùng nhìn về phía ánh nắng. Trình Tiểu Băng hiểu ý anh, mặc dù với các tội danh cố ý giết người và kinh doanh bất hợp pháp thì dư sức để Tống An Đa ở tù cả đời, thậm chí là tử hình. Nhưng nếu làm vậy thì việc cô là ma cà rồng cũng sẽ bại lộ, cách duy nhất là loại bỏ anh ta, và cách sạch sẽ nhất là biến anh ta thành ma cà rồng và để ánh nắng thiêu rụi.
Mặc dù đã có tình nghĩa với nhau nhiều năm, nhưng không thể phủ nhận là kết cục này là do Tống An Đa tự chuốc lấy, cô không thể thông cảm được cho anh ta. Một lúc sau, Hàn Phong nói “Sẽ có chút rắc rối để em quay trở lại sau thời gian mất tích, cả về sự biến mất của Tống An Đa nữa. Anh đã nhờ Ngô Bá sắp xếp một câu chuyện thật hợp lý rồi.”
Trình Tiểu Băng chỉ biết nói lời cảm ơn. Sau đó, anh lại cẩn thận chỉ bảo và dặn dò cô cách sống của một ma cà rồng. Khi đã yên tâm rằng cô có thể lo cho cuộc sống mới của mình, Hàn Phong tiễn cô ra cửa.
Lúc này, hoàng hôn đang buông xuống, Hàn Phong nói “Hoàng hôn là lúc người ta về nhà của mình.”
Trình Tiểu Băng đứng lại đợi tia nắng cuối cùng vụt tắt. Cô đã đề nghị để cô tự đi bộ về nên phải đợi trời tối hẳn.
“Tiểu Băng, em có thể xem như cuộc đời em chỉ có hai thứ thay đổi, một là em là một ma cà rồng, hai là không còn Tống An Đa nũa. Anh đã tự ý đưa em tới đây, và em có thể quên nơi này. Nhưng nếu em muốn trở lại, thì cánh cổng này luôn luôn mở rộng.” Hàn Phong nói với cô lời cuối trước khi tia sáng cuối cùng biến mất khỏi bầu trời.
Cô gật đầu và cất bước đi. Được một lúc, cô quay đầu lại nhìn Biệt Thự Hoàng Hôn, có nên trở lại hay không, cô nghĩ mình đã có câu trả lời.
…-HẾT-…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.