Biệt Thự Ma Cà Rồng

Chương 3: Thân Phận




Tối đến, không cần đợi nhấn chuông, thức ăn tối đã đến đúng lúc cô cảm thấy thèm ăn. Từ chính xác đúng là thèm ăn, vì cô không thực sự thấy đói.
“Chào em, như đã hứa, tối nay anh sẽ kể cho em nghe về cuộc sống của em trước lúc mất trí.” Hàn Phong nói khi ngồi vào bàn ăn cạnh giường cô. “Nhưng trước mắt cứ tận hưởng bữa ăn này đã.”
Trình Tiểu Băng cũng không còn quá ngóng chờ câu chuyện nữa, thật kì lạ rằng khi sắp được biết mọi thứ thì sự sốt ruột lại biến mất, cô sẵn lòng kiên nhẫn đợi thêm một lúc nữa.
Lần này không còn quá đói bụng, cô muốn ăn uống một cách thật thanh lịch, nhưng rồi nhận ra mình không biết cách. Tất cả những gì cô có thể làm chỉ là cố gắng ăn chậm và từ tốn.
“Em sao thế? Lúc trưa còn ăn uống ngon miệng lắm mà? Thức ăn không hợp à? Hay là không khỏe chỗ nào?” Hàn Phong nhìn cô lo lắng.
Trình Tiểu Băng thấy hơi buồn cười, vậy ra dáng vẻ mà cô cho là thanh lịch lại giống như một người đang bệnh sao?
“Lúc trước em thế nào nhỉ? Như lúc trưa hay giống bây giờ?” Cô thắc mắc.
“Lúc trước thế nào không quan trọng, hiện tại em cứ thoải mái là được.” Hàn Phong nói.
Dùng bữa xong, người giúp việc lại dọn dẹp bàn ăn. Hàn Phong giữ lại chiếc ghế để ngồi lại nói chuyện với cô.
“Ngày mai có lẽ là em có thể xuống phòng ăn được rồi, phiền mọi người đem tới tận giường như vậy, thật là ngại quá.” Trình Tiểu Băng nói.
“Đâu có gì phải ngại, nhưng nếu em muốn dùng bữa tại phòng ăn thì được, sáng mai anh sẽ đưa em tới đó thưởng thức bữa sáng.”
“Bây giờ anh có thể kể em nghe về em được chứ?”
“Tất nhiên rồi.” Hàn Phong đáp và bắt đầu kể “Mười hai tháng ba vào hai mươi lăm năm trước, một bé gái xinh đẹp tuyệt vời ra đời. Nhin vào đứa bé ấy, hẳn ai cũng nghĩ sau này cô ấy cũng trở thành một mĩ nhân hiền dịu, giỏi giang. Ba mẹ cô bé đặt tên cho con là Trình Tiểu Băng.”
“Anh đâu cần thêm mấy lời nịnh nọt vào.” Trình Tiểu Băng hơi đỏ mặt.
“Đó là sự thật thôi, em muốn nghe anh kể sự thật mà. Tiếp nhé, ba của em là một kĩ sư xây dựng còn mẹ em là một y tá, cả hai đều yêu thương con hết mực.”
Nghe đến đây, trong lòng cô cảm thấy ấm áp, dường như cảm nhận được tuổi thơ đang sống lại dưới dạng cảm giác, mặc dù cô vẫn không có chút kí ức nào.
“Vào năm em mười tuổi, ba em đã không may qua đời do tai nạn nghề nghiệp, khi kiểm tra việc vận hành một cỗ máy mà anh cũng không biết gọi nó là gì, tên kĩ sư giám sát vô trách nhiệm đã bỏ sót một lỗi nhỏ. Tuy nhiên, chỉ cần con bướm đập cánh ở Brazil cũng có gây ra một cơn lốc xoáy ở Texas, lỗi nhỏ đó khiến toàn bộ cỗ máy trục trặc, nhiều người bị thương và mất mạng trong vụ hỏng hóc đó. Trong đó có ba của em.” Hàn Phong kể lại.
“Thế còn tên kĩ sư giám sát đó.” Trong lòng cô xuất hiện sự thương xót đối với người ba mà cô không nhớ mặt hay tên và nỗi hận thù đối với kẻ gây tội.
“Hắn đã gặt quả mà bản thân gieo xuống, trong vụ tai nạn đó, hắn chết rồi, sau bảy ngày đau đớn. Ba em thì tốt hơn, ông đã chết ngay sau khi gặp mặt gia đình lần cuối.”
“Còn mẹ em?”
“Bà ấy cũng không may qua đời do tai nạn giao thông. Lúc đó trời tối như mực, đèn đường lại bị hỏng. Mẹ em lúc băng qua đường bị một chiếc ô tô đâm phải, chiếc xe đó cũng bị hỏng đèn nhưng vẫn liều mạng chạy ngoài đường. Tất nhiên, hắn bị ngồi tù, nhưng việc đó cũng không thay đổi được việc mẹ em đã ra đi mãi mãi.”
Trình Tiểu Băng cúi thấp đầu xuống, đôi mắt đượm buồn. Vậy là cô đã biết được về thân phận của mình, nhưng như vậy có được tính là tìm lại quá khứ hay không? Những câu chuyện dù có cảm giác thân quen nhưng đó vẫn không phải là kí ức của cô mà chỉ là thông tin vừa được nhồi nhét vào. Và hơn nữa, những con người trong quá khứ cũng đã không còn, vậy có thứ gì liên kết cô của hiện tại và quá khứ nữa.
“Vậy... em không còn người thân nào à?” Trình Tiểu Băng hỏi, cô mong đợi anh sẽ nói ra một cái tên nào đó.
Nhưng không, Hàn Phong đáp “Anh rất tiếc, nhưng đúng là vậy. Nhưng đừng buồn, đừng khóc, em vẫn còn có anh mà. Dù em có nhớ hay không, thì anh vẫn sẽ làm mọi thứ để em mỉm cười.”
“Cảm ơn anh.” Trình Tiểu Băng cảm thấy trong lòng khá ấm áp. “Anh kể cho em nghe nhiều hơn về bản thân em được chứ?”
“Tất nhiên, để kể về sự đáng yêu và tài giỏi của em, thì quả là kể bao lâu cũng không đủ.” Hàn Phong mỉm cười đáp.
“Anh đừng nịnh nữa.” Cô cười nói “Kể lại những cột mốc quan trọng thôi, giống như kể về ba mẹ em ấy.”
Hàn Phong gật đầu, anh uống một ngụm nước rồi bắt đầu kể “Sau đây là câu chuyện về một thiên thần khả ái nhất mà anh từng biết.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.