“Em từ nhỏ đã bộc lộ khả năng hơn người, từ tiểu học đến lúc tốt nghiệp trung học phổ thông luôn đứng đầu trong lớp, ngoài ra còn tham gia nhiều câu lạc bộ, tính tình lại thân thiện nên được rất nhiều người yêu quý và hâm mộ.” Hàn Phong nói.
Trình Tiểu Băng tiếp nhận thông tin, cô không biết chúng có phải sự thật không hay Hàn Phong lại chen thêm sự tâng bốc vào. Cô không ghét việc đó nhưng nó làm cô có chút phân vân và hoang mang.
“Em chỉ mất ba năm để hoàn thành chương trình đại học và sau đó lập một công ty. Thời gian đó, em vừa quản lý công ty vừa học thạc sĩ, và hai năm sau thì hoàn thành chương trình, công ty cũng phát triển rất nhanh.”
“Thế thời gian qua công ty em thế nào rồi?”
Trước câu hỏi đó, Hàn Phong có chút lưỡng lự, anh nói “Lúc về đây, em bảo rằng không thích đấu đá thương trường nữa nên đã bán công ty cho người khác quản lý rồi.”
Câu trả lời đó khiến Trình Tiểu Băng thấy không hài lòng, nếu hiện tại cô có một công ty thì còn lâu mới có chuyện từ bỏ nó. Có lẽ lúc đó còn có vấn đề khác khiến cô phải làm vậy chăng. Dù là do đâu, nếu đó là quyết định của cô trong quá khứ thì Trình Tiểu Băng ở hiện tại cũng sẽ tôn trọng điều đó.
“Còn bạn bè em thì sao? Em có thể gặp họ không?” Trình Tiểu Băng đặt thêm câu hỏi.
“Thật ra thì bạn của em đa phần đều đã đi nước ngoài, hiện tại khó lòng mà gặp được.” Hàn Phong đáp, cô trông anh có vẻ như đang nói dối.
Phải chăng thực tế là cô không có bạn? Cái được mọi người yêu quý chỉ là anh thêm vào? Trình Tiểu Băng không rõ vì sao anh phải lừa cô, nhưng cô tin tưởng rằng Hàn Phong không có ý xấu.
“Em còn muốn biết gì về mình nữa không?”
“Không, tạm thời như vậy là đủ rồi. Khi có lại được trí nhớ thì mọi câu hỏi đều sẽ có câu trả lời thôi.” Trình Tiểu Băng đáp, sau đó cô nhớ ra một câu hỏi quan trọng “Rốt cuộc thì em đã gặp phải chuyện gì?”
“Về việc đó à? Chỉ là tai nạn nhỏ thôi, em bị ngã và chấn động tới não. Tuy nhiên không có tổn thương gì ghê gớm, có điều ký ức của em thì bị mất.” Hàn Phong đáp.
Trình Tiểu Băng lại suy ngẫm về việc này, cuối cùng cô nói “Em muốn đi ngủ.”
Mặc dù cô vẫn chưa buồn ngủ nhưng cô muốn nằm xuống nhắm mắt lại và tiêu hóa tất cả thông tin được nghe. Hàn Phong đứng dậy và nói “Vậy anh không làm phiền em ngon giấc. Bác sĩ Trương có kê một toa thuốc, em nhớ dùng trước khi ngủ nhé.”
Hàn Phong lấy trong túi áo ra một túi zip đựng thuốc đặt lên tủ đầu giường và đi khỏi phòng.
Những viên thuốc này rất lạ, cô chưa thấy qua bao giờ, hoặc có thể là cô đã quên mất nó, đây chỉ là cảm giác của kẻ mất trí.
Không nghĩ ngợi nhiều nữa, cô đưa thuốc vào miệng và tu một ngụm nước nuốt tất cả vào bụng. Sau đó cô liền nằm xuống giường nhắm chặt mắt.
Cả ngày nay cô vẫn chưa tắm rửa, chính xác thì phải là mấy ngày rồi, cô cũng chưa vệ sinh cá nhân trước khi đi ngủ. Trình Tiểu Băng tự nhủ sẽ chỉ đặc cách cho bản thân lười biếng hôm nay thôi.
Tổng kết lại những thông tin có được, cô đã nắm được cơ bản về các mối quan hệ của cô. Gia đình thì không còn ai, bạn bè thì đều ở nơi xa, vậy ra cô là một kẻ lạc lõng giữa thế gian này. Người thân duy nhất của cô là người chồng Hàn Phong.
Có điều cô vẫn không cảm thấy sự thân quen, Trình Tiểu Băng không rõ nếu gặp được các bạn thì cô có không cảm nhận được gì giống vậy không?
Những câu trả lời lại dẫn đến những câu hỏi khác, cô bắt đầu thấy đau đầu trở lại. Trình Tiểu Băng biết ngày mai mình sẽ phải hỏi Hàn Phong những câu hỏi nào.
Thứ nhất, công ty của cô hiện tại ra sao. Cô đã hỏi câu này nhưng anh không trả lời đúng trọng tâm, ngày mai cô cần phải hỏi rõ hơn.
Thứ hai, tai nạn của cô chính xác diễn ra thế nào. Hàn Phong cũng không nói rõ việc này, chỉ bảo là chấn động não. Nhưng Trình Tiểu Băng không thấy vết thương nào trên đầu mình cả.
Và cuối cùng là việc quan trọng nhất, họ đã gặp nhau như thế nào? Đây không chỉ là một cột mốc quan trọng trong cuộc đời cô, lúc tìm được một nửa của cuộc dời mình mà còn là một sự kiện để cô tìm lại cảm xúc của mình với đối phương.
Cô tưởng tượng ra vô số kịch bản, không khác gì các bộ phim tình cảm về khoảnh khắc đó, dù là tình huống nào, cô cho rằng việc hai người yêu nhau và sớm đi đến kết hôn cũng là việc dễ hiểu. Bản thân cô bây giờ cũng dần có tình cảm với anh, một người rất chu đáo trong việc chăm sóc, nhưng để gọi đó là tình yêu thì cô không chắc được.
Một suy nghĩ khá kì quặc trong đầu cô đó chính là phải chăng ban đầu cô cũng không yêu Hàn Phong mà lấy anh vì tiền.
Cô xua đi suy nghĩ đó. Không lâu sau thì Trình Tiểu Băng chìm vào giấc ngủ.