Đầu bếp lại thể hiện trình độ điêu luyện chinh phục vị giác của Trình Tiểu Băng, cô không có bất kì lời nào để phàn nàn.
Sau bữa ăn, họ chưa rời đi vội mà ở lại nói chuyện. Cô bắt đầu hỏi những câu đã chuẩn bị sẵn từ hôm qua “Hàn Phong, anh có thể kể cho em về công ty em được chứ? Sau khi chuyển nhượng thì nó như thế nào? Chủ mới có tốt không?”
“Tốt, trả lời cho cả hai câu đấy.” Hàn Phong đáp ngắn gọn.
Trình Tiểu Băng nghĩ rằng sẽ không có câu trả lời nào cụ thể hơn nên chuyển sang câu hỏi kế tiếp “Anh và bác sĩ Trương bảo em bị mất trí nhớ do một vụ tai nạn, có thể kể cho em nghe cụ thể hơn không?”
“Lúc nãy anh đã kể em nghe rằng chúng ta cãi nhau đúng không? Khi lên tới đỉnh điểm, em đã tức giận chạy đi, không may trượt ngã và đập đầu xuống đất. Chuyện là thế.” Hàn Phong kể lại.
“Thế sao trên đầu em lại không có vết thương?” Trình Tiểu Băng sờ tay lên đầu, tỏ vẻ nghi hoặc.
“Đúng là vết thương bên ngoài không có gì đáng kể, trong thời gian em bất tỉnh thì cũng đã lành rồi. Vậy nên cũng khá ngạc nhiên khi em lại bị mất trí nhớ.” Hàn Phong nói.
Cô tạm hài lòng với cách giải thích này. Và câu hỏi cuối cùng, cũng là câu hỏi quan trọng nhất “Hàn Phong, chúng ta đã gặp nhau như thế nào vậy?”
“Lần đầu gặp nhau ấy à?” Hàn Phong nhắm mắt lại và bắt đầu hồi tưởng “Anh còn nhớ lúc đó xung quanh là ánh sáng rực rỡ, và anh đã gặp một thiên thần với đôi mắt tuyệt đẹp.”
Trình Tiểu Băng đã soi gương lúc sáng, quả đúng là cô có đôi mắt đẹp, cô không phủ nhận điều đó.
“Vậy ra anh yêu em vì đôi mắt à?” Cô hỏi.
“Không, đó chỉ là đặc điểm ấn tượng thôi. Cái cuốn hút chính là con người em, tinh thần sắt thép của em.” Hàn Phong đáp.
“Tinh thần sắt thép ư?” Trình Tiểu Băng chưa rõ ý nghĩa của câu nói này.
“Em không cần để ý đâu, việc này em tự nhớ ra sẽ ý nghĩa hơn. Còn nếu em không nhớ cũng không sao, chỉ cần biết anh yêu em là được.” Hàn Phong nói.
Cả ba câu hỏi của cô đều được trả lời một cách lấp lửng, Trình Tiểu Băng dần hiểu ra là Hàn Phong không muốn nhắc về quá khứ. Liệu có phải anh đang cảm thấy lúc này tốt hơn không? Rốt cuộc thì trước đây đã xảy ra chuyện cãi vã gì, có phải là cô không nên nhớ lại không?
Hàn Phong đứng dậy, anh nói “Bây giờ anh phải đến công ty để làm việc, em cứ thong thả đi dạo trong biệt thự. Bây giờ thì em chưa ra ngoài được đâu.”
“Tại sao?”
“Vì vết thương của em, bác sĩ Trương luôn túc trực tại đây nên có thể kiểm tra và xử lý bất cứ tình huống nào xảy ra, em đi ra ngoài thì nguy hiểm lắm.” Hàn Phong giải thích.
“Em bị thương nặng thế ư?” Cô lo lắng.
“Chỉ là đề phòng thôi, đừng lo âu, đừng sợ hãi. Hãy cứ tận hưởng, và thật vô tư.” Hàn Phong nói, anh chào cô rồi rời khỏi phòng ăn.
Cô cũng theo sau và tách khỏi anh ở cửa phòng. Hiện tại, cô không biết mình nên làm gì nên chỉ đi quanh quẩn, đã lâu rồi cô không vận động.
Những người làm vẫn cứ nhìn cô với ánh mắt kì lạ khiến cô bắt đầu thấy khó chịu, muốn hét lên rằng “Tôi có phải cái gì kì lạ đâu, chỉ là một cô gái mất trí thôi mà.”
Cuối cùng không nhịn được nữa, cô tới hỏi một chàng giúp việc trẻ “Có việc gì mà mọi người cứ nhìn tôi vậy?”
Cậu ta lộ rõ vẻ lo lắng, ấp úng nói “Xin lỗi bà chủ, chỉ là do bà chủ quá xinh đẹp và quý phái khiến người ta phải đưa mắt nhìn ạ. Tôi biết là phận người làm không có tư cách nhìn ngó nhưng... nhưng.”
Trình Tiểu Băng nhíu mày, cô tự hỏi có phải máu nịnh nọt truyền đi trong ngôi biệt thự này không. Cô không làm khó cậu ta nữa và rời đi, dường như việc này đã đánh động đến cả những người khác, mọi người giúp việc đều ra sức tỏ ra tự nhiên và không dòm ngó khi thấy cô.
Đến tận trưa, cô mới tham quan hết ngôi biệt thự này, đây quả là một cơ ngơi khó tin, cô vẫn không tiếp nhận được thông tin rằng đây là nhà của mình.
Về kiến trúc thì Trình Tiểu Băng không có chút chuyên môn nào, nói thẳng ra là dân gà mờ. Tuy vậy cô vẫn có thể tự tin tuyên bố rằng Biệt Thự Hoàng Hôn là một tuyệt tác.
Nếu có một điểm trừ nào đó thì có lẽ là giống với phòng thiên thần, không một tia nắng nào lọt vào được nơi này.
“Biệt Thự Hoàng Hôn, khi nắng tắt thì người ta trở về nhà, liệu đây có phải là ý nghĩa gì đó được ẩn giấu không nhỉ?” Trình Tiểu Băng suy đoán.
Đi bộ từ sáng đến giờ nên cô cũng bắt đầu đói bụng, bây giờ không cần gọi chuông nữa, cô có thể đến tận nhà ăn để yêu cầu được phục vụ. Cô mỉm cười khi thoát được cuộc sống bệnh nhân liệt giường.
Trên đường đến phòng ăn, Trình Tiểu Băng nhìn ra cửa sổ, ngắm nhìn những tia nắng bị giữ lại ngoài sân, tự hỏi nếu cứ thế này thì liệu da cô có trắng bệch ra như Hàn Phong không?