Hàn Phong trở về nhà khi mặt trời vừa lặn, anh vui vẻ nói “Người ta trở về vào lúc hoàng hôn.”
Trình Tiểu Băng vẫn còn đang đọc dang dở quyển tiểu thuyết dày, cô ngước lên nhìn anh khi nghe giọng nói.
“Mừng anh về nhà, anh có thể nói chuyện với em một lúc không.” Trình Tiểu Băng gấp cuốn tiểu thuyết lại đặt lên bàn.
“Tất nhiên là được.” Hàn Phong ngồi ghế đối diện cô.
“Điện thoại của em ở đâu? Em có thể lấy lại nó không?” Trình Tiểu Băng vào thẳng vấn đề.
Hàn Phong tỏ vẻ ngạc nhiên “Điện thoại? Em không dùng đến nó lâu rồi.”
Cô nhướng mày tỏ vẻ không tin, Hàn Phong giải thích thêm “Như anh đã nói, người thân của em không còn nữa nên cũng không cần liên lạc thường xuyên. Bạn bè của em thì có thể liên lạc qua số máy cố định của biệt thự. Em thích đọc sách thì chúng ta có thư viện, em muốn nghe nhạc thì có máy phát nhạc, tin tức trên đời thì em không cần quan tâm, lối sống ẩn dật và cổ điển.”
“Vậy nên em không cần tới điện thoại?” Trình Tiểu Băng xác nhận lại.
“Phải, lúc trước em có dùng để liên lạc với cấp dưới và đối tác, nhưng từ lúc dọn đến đây thì không cần nữa. Em đã vứt nó đi, thế đấy.”
“Bây giờ em muốn có một cái.” Cô đề nghị, dù cô không cần dùng đến nhưng trong lòng cô đang bắt đầu có những mối nghi ngờ.
Hàn Phong im lặng một lúc, Trình Tiểu Băng tiếp tục gây sức ép “Có lẽ là lúc trước em không dùng tới nhưng bây giờ thì em muốn có nó. Chẳng lẽ việc đơn giản như vậy anh cũng không làm được cho em à?”
“Tất nhiên là được, em sẽ có những gì em muốn.” Hàn Phong đáp, nhưng có thể thấy trong ánh mắt anh hiện lên sự lo lắng.
Trình Tiểu Băng không biết nói gì nữa, cảm thấy tình huống có chút khó xử, cô lẳng lặng cầm cuốn tiểu thuyết tiếp tục đọc.
Buổi tối họ cũng không nói chuyện nhiều, Trình Tiểu Băng càng cảm thấy quả đúng là Hàn Phong có việc đang giấu mình.
Tổng kết lại những gì cô quan sát được hai ngày nay thì Trình Tiểu Băng có đầy đủ lý luận để ngờ rằng mình đang trong tình trạng bị giam lỏng.
Điểm rõ ràng nhất đó chính là Hàn Phong đã dặn dò không được rời khỏi đây. Mặc dù nói là vì cô nhưng đó không khác gì một sự ép buộc để cô không rời khỏi Biệt Thự Hoàng Hôn.
Thứ hai là việc cô không còn người thân và bạn bè nào cả. Mặc dù không thể khằng định là Hàn Phong nói dối nhưng đây cũng là một yếu tố để cắt đứt liên hệ giữa cô và bên ngoài.
Và cuối cùng là điện thoại, thứ công cụ tiện lợi có thể đưa một người trong nhà tương tác với thế giới bên ngoài thông qua không gian ảo. Việc cô đòi hỏi một chiếc đã đe dọa đến việc giam giữ cô lại nơi đây.
Thái độ lạ lùng của những người làm cũng được giải thích bằng cách này.
Tuy nhiên, Trình Tiểu Băng không thấy ác ý trong mắt Hàn Phong, cả Trương Thần cũng có vẻ như thật tâm giúp đỡ cô. Trình Tiểu Băng đã đưa ra vài dự đoán về nguyên nhân khiến họ muốn giữ cô lại.
Dự đoán ban đầu là do đợt cãi vã kia, phải chăng họ sợ cô sẽ nhớ lại rồi lẳng lặng bỏ đi. Nhưng như vậy thì không cần thiết phải cắt đứt liên hệ giữa cô với bên ngoài. Vậy thì chỉ còn một cách giải thích rằng họ đang nói dối cô và việc cô liên lạc với người ngoài có thể khiến cô phát hiện ra sự thật.
Và câu hỏi đặt ra là họ đã nói dối điều gì? Việc cô gặp tai nạn mất trí thì không có gì phải nghi ngờ. Thân phận của cô cũng không cần nói dối làm gì, trừ khi cô là tội phạm truy nã cần được giấu kín. Trình Tiểu Băng tạm gác khả năng đó sang một bên.
Điều đáng nghi ngờ nhất là quan hệ vợ chồng giữa cô và Hàn Phong. Có rất nhiều thứ đã chỉ ra lúc trước cô không hề sống cùng anh, và tất nhiên, nếu cô hỏi chuyện một ai khác ở ngoài thì việc này sẽ lộ ra. Thái độ của người làm lại càng dễ giải thích hơn khi họ thấy một người lạ trong biệt thự.
Chẳng lẽ Hàn Phong tìm thấy một cô gái bị tai nạn và đưa về nhà chữa trị, sau khi phát hiện cô mất trí thì nhận bừa làm vợ. Nhưng cũng có vài điều khó hiểu, thông thường khi thấy người bị tai nạn phải đưa tới bệnh viện chứ sao lại đưa về nhà. Cho dù Trương Thần có giỏi đến đâu cũng không bằng bệnh viện với trang thiết bị đầy đủ.
Anh và cô cùng nhau đi đến dãy phòng, trước phòng dơi, Trình Tiểu Băng khẽ hỏi “Hàn Phong, tối nay em chuyển sang đây nhé.”
“Tại sao?” Hàn Phong nhìn cô.
“Không phải chúng ta là vợ chồng sao? Chỉ là chuyển sang phòng cũ thôi mà.” Trình Tiểu Băng đáp.
“Em chưa sẵn sàng, không cần gượng ép đâu.” Hàn Phong nói.
Trình Tiểu Băng ngạc nhiên khi anh từ chối, nếu mục đích của anh là lừa cô làm vợ thì đáng lẽ phải vui vẻ nhận lời mới phải, không lẽ anh thật sự muốn chinh phục cô đường đường chính chính.
Tới trước phòng thiên thần, anh mở cửa cho cô vào phòng và nói “Hôm nay em không cần uống thuốc đâu. Và ngày mai, em sẽ có điện thoại của mình.”