Biết Vị Ký

Chương 135: Trên đường




Tháng bảy, ánh mặt trời như đổ lửa chiếu trên mặt đất, trên sơn đạo có bốn chiếc xe ngựa đang phóng như bay. Tám con ngựa vó tung cao, thở phì phò, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. . .
“Hai ngày trước khi ta xuất kinh sức khỏe vẫn tốt mà, sao đột nhiên lại bệnh tình nguy kịch chứ?' trung niên mập mạp ngồi trong chiếc xe ngựa thứ hai lấy tay lau mồ hôi, oán giận nói. Người này chính là Viên Tri Bách, có điều lúc này dung mạo của hắn âm trầm hơn, hoàn tòan khác với khi ở sơn trang. Cũng do dáng người mập mạp không thể thay đổi cho nên lúc ở sơn trang hắn không thể gặp người lạ
Viên Thiên Dã vẻ mặt cũng âm trầm ngồi bên cạnh hắn, đưa tay vén màn trúc che nắng nhìn ra bên ngoài nói 'thời tiết quá nóng bức, lão gia tử nằm trên giường lâu ngày, thân mình chắc chắn sẽ càng không khỏe hơn” lại an ủi” cha, ngài đừng nóng vội, một canh giờ nữa là tới kinh thành rồi, đã có Viên Nhất ở trong cung lại có tục mệnh đan, sẽ không việc gì đâu”
Viên Tri Bách gật gật đầu, thở dài một hơi, không thèm nhắc lại.
Lát sau, hắn như nhớ ra việc gì, trừng mắt nhìn Viên Thiên Dã” sắp tới inh thành, ngươi mau đem dược đến xe ngựa phía sau cho Lâm Tiểu Trúc uống đi. Ta biết ngươi thích nha đầu kia nhưng quy củ chính là quy củ, chỉ cần người đi theo cạnh người, dù là ai cũng phải uống thuốc” lại phân phó Viên Toàn đang ngồi ngoài đánh xe” Viên Toàn, lát nữa ngươi đi theo nhìn, miễn cho tiểu tử này trước mắt đáp ứng, dỗ lão nhân ta vui, sau lưng lại làm ngược lại”
“Cha” Viên Thiên Dã vẻ mặt bất đắc dĩ, người cũng không nhúc nhích” ta cũng nói với ngươi rồi, Lâm Tiểu Trúc ăn mềm chứ không ăn cứng. Nếu không ép nàng uống thuốc, nàng có thể một lòng với chúng ta nhưng khi ép nàng uống thuốc rồi, nàng nghĩ thế nào thì rất khó nói. Dù sao cũng đã đến kinh thành, ở nhà đều có người dòm chừng, ra ngoài lại luôn đi theo ta, sẽ không có việc gì đâu”
“Nói bậy!” Viên Tri Bách vỗ vào thành xe, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép” nàng đến phủ, là đầu bếp của ngươi, ngươi ăn gì đều do nàng làm. Ngươi còn muốn người ta lợi dụng thời cơ mượn tay nàng để hạ độc ngươi sao? Nếu nàng như ngươi nói, uống thuốc liền có dị tâm, chi bằng giết đi cho xong chuyện, cần gì phí nhiều tiền, nhiều tinh lực để bồi dưỡng người như vậy? nếu ngươi muốn nữ nhân, cha tìm cho ngươi, muốn dạng nào cũng được. Nếu mê luyến nha đầu kia tới mức an nguy bản thân cũng không lo, ta nhất định không thể bỏ mặc ngươi được. Dương nhi, ngươi phải nhớ kỹ, tính mạng của ngươi không chỉ của một mình ngươi mà còn liên quan tới cha mẹ. Ngươi vì một nữ tử mà đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm, ngươi muốn ta và mẫu thân ngươi lo lắng sao? Ngươi đặt ta và mẫu thân ngươi ở chỗ nào? hay cha mẹ ở trong lòng ngươi còn không bằng một nữ tử?”
Lời này rất nặng, hơn nữa tâm tư cũng bị phụ thân nói thẳng ra, trên mặt Viên Thiên Dã liền lộ ra biểu tình khó xử và khổ sở, hai tay nắm chặt chiến phiến, kiên nhẫn giải thích 'cha, ngài không biết, Hiên Viên Thánh Thượng từng tới Thanh Khê trấn ở một tháng, Lâm Tiểu Trúc đã được hắn nhận làm đồ đệ còn dạy cho trù nghệ”
“Đồ đệ?” Viên Tri Bách hừ lạnh một tiếng, cắt ngang lời Viên Thiên Dã” dù là đồ đệ của Thánh Thượng cũng không có gì hiếm lạ. Vị lão gia tử kia mấy năm nay chu du nhiều nước, thu đồ đệ không có năm người cũng có mười người. Luật cũng đã quy định hắn không thể mang bọn họ đi cũng không thể thay đổi địa vị của bọn họ. Cho nên dù là đồ đệ của lão gia tử cũng phải làm nô bộc của chúng ta. Chúng ta nể mặt hắn, không xử tử cũng không làm khó nàng, như thế lão gia tử cũng không thể trách được chúng ta”
“Nhưng theo Viên Nhị hồi báo, tình cảm của nàng và lão gia tử không giống các đồ đệ khác. Những đồ nhi khác, lão gia tử thương bọn họ tình cảnh thê thảm đáng thương, tâm thuật lại chính nên mới hỗ trợ, dạy cho bọn họ một nghề để kiếm sống. Nhưng lần này, lão gia tử đến Thanh Khê trấn không xu dính túi lại chỉ có một mình, là Lâm Tiểu Trúc đưa hắn về, còn dùng tiền của mình để thu xếp chỗ ăn chỗ ngủ cho hắn, tận tâm chiếu cố hắn. Nghe Viên Nhị nói, lão gia tử quả thật đối đãi với Lâm Tiểu Trúc như là cháy gái, để cho nàng dập đầu bái sư, thái độ hoàn toàn khác những lần trước. Nếu hắn biết chúng ta ép Lâm Tiểu Trúc uống thuốc, tuy hắn không thể công khai trừng trị chúng ta nhưng cơ sở ngầm mà Thánh Thượng xếp đặt ở các quốc gia cũng không phải ăn không ngồi rồi, có gì mà hắn không biết. Chỉ cần hé lộ chuyện thượng vị, công sức chúng ta bố trí nhiều năm đều sẽ uổng phí. Chỉ cần không phát động chiến tranh, chỉ cần Đoan vương không thi hành biện pháp chính trị bạo ngược, ai làm hoàng thượng, đối với lão gia tử không sao cả”
“Nói vậy sao lúc trước ngươi không để Lâm Tiểu Trúc đi? cho nàng một số tiền để nàng sống những ngày thoải mái chẳng phải rất tốt sao? Lão gia tử cao hứng, có lẽ còn giúp chúng ta đoạt vị nha' Viên Tri Bách càng nghĩ càng giận” Dương nhi ơi Dương nhi, có phải vì ngươi thích nàng nên không muốn để nàng tự do không? Vì một nữ tử, ngươi, ngươi. . . nói xem”
Viên Thiên Dã vốn vân đạm khinh vân bị phụ thân nói trúng tâm tư, mặt đỏ bừng, đau đầu nhức óc tiếp tục thuyết phục” thực ra nguyên nhân lớn nhất không để nàng đi là sợ nàng không an toàn. Ngươi cũng thấy đó, nha đầu kia bộ dáng không tệ lắm, nếu để nàng đi, nhân thủ chúng ta lại không đủ, sẽ có lúc không trông chừng được. Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lão gia tử đâu cần biết là nguyên nhân gì, nhất định sẽ quy trách nhiệm cho chúng ta. Hơn nữa, nàng luôn ở trong sơn trang, biết chuyện của chúng ta, nếu ra ngoài bất cẩn để lộ tin chẳng phải sẽ gây phiền toái cho chúng ta sao? Cho nên, ta càng nghĩ càng thấy nên để nàng ở bên cạnh mới tốt, đây cũng là nguyên nhân quan trọng ta để nàng trở thành một đầu bếp”
Tính tình con mình thế nào, Viên Tri Bách sao lại không biết. Chỉ cần hắn muốn thì nhất định sẽ làm được. Cái gì mà an toàn, chỉ là kiếm cớ. Hắn đã muốn đem Lâm Tiểu Trúc theo bên người, có nói gì cũng phí lời.
Nhi tử lúc nhỏ đã gặp nạn lưu lạc bên ngoài, vất vả lắm mới thích một cô nương, hơn nữa nói cũng có đạo lý, mình còn ngăn cản, chẳng phải là chia rẻ uyên ương sao?
Viên Tri Bách thở dài, vỗ vỗ vai Viên Thiên Dã nói” tùy ngươi thôi. Dù sao ta cũng không quản được ngươi, tự ngươi cẩn thận một chút. Cha chỉ mong ngươi một chuyện đừng để tình cảm làm mờ lý trí. Ta thấy hiện tại Lâm Tiểu Trúc còn chưa có thích ngươi, ngươi cần phải thêm chút sức lực. Chỉ cần nàng thích ngươi, một khi đã khăng khăng một mực thì cái gì cũng không sợ. Đến thời điểm tất yếu, ngươi cũng nên dùng sức mạnh. Nữ nhân chỉ thích nam nhân cường thế, chỉ cần ngươi có được nàng, nàng sẽ không hai lòng với ngươi”
“Dùng sức mạnh thì có tác dụng gì” Viên Thiên Dã quay đầu, cố che giấu khuôn mặt ửng đỏ của mình
Viên Tri Bách vừa bực vừa buồn cười, nhìn đứa con tâm cao khí ngạo của mình, đang tính nói tiếp thì bên ngoài vang lên thanh âm của Viên Toàn 'gia, phía trước là Thập lý đình, chúng ta nên tách khỏi công tử, nếu không sẽ dễ làm người ta hoài nghi”
“Ta sẽ đến xe sau ngồi” Viên Thiên Dã ước gì ngay lập tức biến mất để khỏi nghe phụ thân lải nhải.
Thế nhưng trước khi xuống xe, hắn lại là người lải nhải” cha, trở về ngài nên ăn ít thịt thôi, nếu có muốn ăn thì nên cho hồng khúc phấn vào. Dược ta đưa cho ngài cũng đừng quên đưa cho nương uống. Hai người các ngươi phải chú ý sức khỏe bản thân. Lần này ta sẽ không nhanh chóng rời khỏi kinh thành, có việc gì bảo Viên Toàn tìm ta”
“Biết rồi, nói mãi, ngươi còn dài dòng hơn cả nương ngươi” Viên Tri Bách tuy không kiên nhẫn nhưng gương mặt lại lộ ra biểu tình hưởng thụ. Nhi tử hiếu thuận nên mới nhiều lời, nếu là người thì hắn đã không thèm nói nửa lời.
Trở lại xe sau, Viên Thiên Dã sai Viên Cửu dừng xe dưới một gốc cổ thụ, đợi cho xe của Viên Tri Bách đi thật xa mới lấy trong lòng ra một bình thuốc đặt dưới mũi Lâm Tiểu Trúc, cho nàng ngửi
“Uh, ta đang ở đâu vậy?' một lát sau Lâm Tiểu Trúc từ từ tỉnh lại, chớp chớp mắt hỏi, quay đầu nhìn thấy Viên Thiên Dã đang lẳng lặng nhìn mình, giật mình bật dậy, đầu đụng vào thành xe. Nàng không để ý, kêu lớn 'ngươi là ai?” thân thể nhanh chóng lùi về một góc.
Viên Thiên Dã cũng không giải thích, nhìn nàng luống cuống mới chậm rãi nói” Lâm Tiểu Trúc, có phải ngươi giấu năm lượng vàng và hai mươi lượng bạc ở đai lưng không?”
Lâm Tiểu Trúc vội lấy tay ôm bụng, sờ đai lưng thấy tiền vẫn còn mới an tâm, nghi ngờ nhìn Viên Thiên Dã từ trên xuống dưới” sao ngươi biết? ngươi là ai?”
Thấy nàng như con thú nhỏ, mở to hai mắt, liên tiếp lùi lại như chuẩn bị chạy trốn, Viên Thiên Dã bật cười thành tiếng” ngươi nói xem ta là ai?”
Người trước mắt tuy xa lạ nhưng thái độ rất hiền lành. Lúc này đang ở trong xe ngựa, bên ngoài là cây xanh che trời, theo đuôi xe còn nhìn thấy sơn đạo. Lâm Tiểu Trúc nhìn lướt qua cảnh vật chung quanh, nhớ lại lúc chạng vạng, mình đang tính đi tắm cùng Chu Ngọc Xuân thì Viên Thập đến gọi, bảo theo hắn đến chỗ Viên Thiên Dã, sau đó thì choáng váng hôn mê.
Nhớ tới, Lâm Tiểu Trúc tâm niệm vừa động, cẩn thận đánh giá nam tử trước mắt. Nam tử này khoảng hai mươi tuổi, chiều cao tương đồng với Viên Thiên Dã, trên người mặc áo dài xanh đen, làn da màu lúa mạch, hai mắt to sáng, ánh mắt sâu như đáy hồ, mũi cao, môi dày, cằm ngay ngắn. Tướng mạo tuy không anh tuấn như Viên Thiên Dã nhưng lại làm người ta có hảo cảm. Đôi mắt sâu như hồ nước tựa tiếu phi tiếu cười cười, còn biết trong đai lưng nàng có tiền. Đáp án quá rõ ràng.
“Đoán trúng có được thưởng không?” nàng chớp chớp mắt hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.