Biết Vị Ký

Chương 17: Giao dịch




Lâm Tiểu Trúc không thèm nhắc lại, lấy từ trong lòng ra một bọc nhỏ, đổ ra một ít gia vị vừa đủ, bỏ vào chỗ thịt nàng đã làm xong rồi khuấy đều. Vẻ mặt chuyên chú, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng không tự giác chu lên, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ con của nàng, thật đáng yêu.
Thấy cháo đã ninh vừa đúng lúc, nàng liền lưu loát bỏ thịt vào, dùng muôi lá trúc vớt bọt. Đợi cháo sôi hai lần mới dời lửa, xoay mặt nhoẻn miệng cười với Viên Thiên Dã, để lộ hai khỏa răng khểnh đáng yêu “tốt lắm, có thể ăn” rồi cầm bát đã rửa sạch múc một chén đưa cho Viên Thiên Dã.
“Rất thơm.” Viên Thiên Dã bị cảm xúc của nàng cuốn hút, còn chưa ăn đã cảm thấy bát cháo này thơm ngon dị thường.Múc một muỗng đưa lên miệng, nước cháo dùng xương để hầm nên ngọt thấm tận chân răng, thịt gà săn chắc tươi mới, gạo nhuyễn vừa độ, độ mặn nhạt cũng vừa đủ, hơn nữa lại có bỏ thêm gia vị nên mùi thơm ngát, cực kỳ ngon miệng, dù hắn trước giờ rất kén ăn cũng không chê được. Hôm nay hắn rất đói bụng, giữa trưa chỉ ăn có một cái bánh, toàn dựa vào tinh khí đan để chống đỡ giờ có được bát cháo gà rừng thơm ngon ngày đương nhiên là vùi đầu ăn lấy ăn để, nháy mắt đã bát cháo đã thấy đáy.
Nhìn Viên Thiên Dã ăn ngon miệng, trong lòng Lâm Tiểu Trúc cũng rất cao hứng. Người thích nấu nương lại có người thưởng thức đồ ăn của mình thì không có gì vui bằng. Kiếp trước nàng cũng không phải là đầu bếp cũng không có nhiều tiền để ăn hết món ngon trong thiên hạ, đành phải tự mình ra tay để thỏa mãnh sở thích. Xuyên qua nơi này, cả ngày chỉ mong làm sao được ăn no, tay nghề nấu nướng cũng tăng lên nhưng dù sao cũng không phải chuyên nghiệp vì vậy cũng có chút lo lắng. Đến giờ mới yên lòng.
Hơn nữa, lãnh đạo cao cấp thưởng thức tay nghề của mình, ăn rất cao hứng, sau này chắc sẽ có hảo cảm với mình, tiền đồ sẽ sáng lạn hơn, ít nhất là sẽ không bị bán sang tay. Đây là chuyện tốt nha. Cho nên thấy cái bát trong tay Viên Thiên Dã trống không, nàng liền chân chó mà múc thêm cho hắn.
Viên Thiên Dã được ăn ngon, tâm tình cũng tốt hơn, thấy Lâm Tiểu Trúc miệng hàm chứa ý cười, hai mắt trong sáng nhìn mình ăn cháo, mãn nhãn khoái hoạt, hoàn toàn không có bộ dáng thèm ăn như mấy đứa nhỏ bên kia, ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại nói ‘ngươi nấu cháo cũng nên nếm thử đi, hương vị quả rất được”
Nói không tham là giả nhưng Lâm Tiểu Trúc kiếp trước tốt xấu gì cũng sống gần hai mươi năm, ăn qua không ít đồ ngon cho nên cũng biết kiềm chế. Nghe Viên Thiên Dã nói vậy lập tức lắc đầu cười nói “không cần, ta mới ăn bánh rồi, đa tạ công tử”
Nói chơi sao. Nơi này có quá nhiều thuộc hạ của hắn, xem ra rất tận tâm và trung thành với hắn, đều cùng hắn vào sinh ra tử. Bọn họ còn chưa ăn, nàng sao có thể chứ. Dùng hai trăm năm mươi văn tiền để mua một nô bộc không biết phân tôn ti trật tự, còn dám cùng ăn cháo của chủ tử, dù nàng không hiểu chuyện cũng thấy nó không ổn.
Viên Thiên Dã nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc và không đồng ý của Viên Lâm, cũng biết mình vừa rồi đã luống cuống, nghe nàng cự tuyệt thì tâm tình cũng được thả lỏng, gật đầu một cái rồi lại vùi đầu ăn cháo.
Nhiệm vụ hoàn thành lại phải trơ mắt nhìn người khác ăn cháo thật không dễ chịu gì, hơn nữa còn phải tìm Viên Ngũ tính toán chuyện đồng tiền cho nên Lâm Tiểu Trúc nói “nếu công tử không còn chuyện gì khác, Tiểu Trúc xin phép trở về”
Viên Thiên Dã gật đầu “đi đi” nhìn nàng không chút do dự quay người, nhịn không được mà nhắc nhở một câu ‘cất tiền cho kỹ, đừng để bị người ta lấy trộm”
Hắn không nói thì thôi, vừa nói đã làm cho lửa giận trong lòng Lâm Tiểu Trúc lại bùng phát. Nàng không nhiều lời, đảo đảo trong mắt rồi xoay người đi đến bên Viên Thiên Dã, lấy túi tiền trong lòng ra, khẩn thiết nói “Tiểu Trúc thế đơn lực bạc, không có năng lực bảo quản số tiền này. Nếu đánh mất số tiền bán mình cũng là cô phụ ý tốt công tử đã nhắc nhở. Công tử thiện tâm, xin hãy giao cho Viên Ngũ đại thúc giữ giùm Tiểu Trúc đợi khi thu xếp xong sẽ giao lại cho Tiểu Trúc”
Viên Thiên Dã nhướng mi, khóe miệng cong lên “ta không đáp ứng thì sao?”
Lâm Tiểu Trúc biểu tình thản nhiên nói: “Công tử không đồng ý, Tiểu Trúc tự nhiên không thể nói gì, chỉ là sẽ đi tìm Viên Ngũ đại thúc mà cấu xin hắn thôi. Số tiền này là do Viên Ngũ đại thúc làm rớt, khiến Tiểu Trúc lâm vào tình cảnh nguy hiểm, nói thế nào thì hắn cũng phải có trách nhiệm, dù hắn nghe lệnh công tử mà không giự giúp thì vẫn phải có lòng quan tâm. Có sự quan tâm của Viên Ngũ đại thúc, kẻ trộm cũng sẽ kiêng dè vài phần, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Đợi khi tới nơi, Tiểu Trúc sẽ tự tìm cách cất giữ cho tốt” nói xong còn quỳ gối hành lễ rồi xoay người muốn đi.
“Chậm đã.” Viên Thiên Dã không chút nghi ngờ bản lãnh của nàng, nàng tuyệt đối có thể ở trước mặt mọi người mà ép Viên Ngũ đảm bảo cho nàng.
“Công tử còn có chuyện gì?” Lâm Tiểu Trúc dừng chân, xoay người lại.
Viên Thiên Dã đưa mắt nhìn mọi người một cái. Từ lúc hắn cùng Lâm Tiểu Trúc nói chuyện, đám thuộc hạ biết tính hắn nên đã bắt đầu tán gẫu cũng đứng lên vô tình cố ý ngăn cản tầm mắt của mấy đứa nhỏ kia, cam đoan cho hắn một không gian tư mật. Cho nên đối thoại giữa hắn và Lâm Tiểu Trúc chỉ có vài người thân cận bên cạnh, những người khác không thể nghe thấy.
“Ngươi không cần đi tìm Viên Ngũ .” Viên Thiên Dã có chút buồn bực. Tuy từ đầu hắn tính làm như vậy, nhưng chủ động làm là một chuyện, bị uy hiếp lại là chuyện khác “ta sẽ để Viên Cửu âm thầm đi bên cạnh ngươi, sẽ không ngươi gặp nguy hiệm. Hơn nữa khi tới chỗ, dù ngươi có bị trộm tiền hay không, ta cũng sẽ cho ngươi một trăm văn tiền, xem như vì ngươi đã vất vả, ngươi thấy thế nào?”
“Thật sự?” Lâm Tiểu Trúc mừng rỡ. Có tiền, nàng sao phải e ngại “nhiều nhu vậy, tạ công tử”
Thấy Lâm Tiểu Trúc hai mắt tỏa sáng, tươi cười như hoa nở, Viên Thiên dã độ nhiên thấy có chút buồn bực ‘đến nơi sẽ có người lo ăn ở cho ngươi, căn bản không cần xài tiền, ngươi giữ tiền cũng chẳng để làm gì”
“Có tiền vẫn tốt hơn chứ” Lâm Tiểu Trúc lúc này tâm tình rất tốt, cười hì hì rồi rời đi
Thấy Lâm Tiểu Trúc chẳng những được công tử thưởng thức mà trong người còn có túi tiền to, đám nhỏ đang bàn tán liền im lặng, phức tạp nhìn nàng
“Lâm Tiểu Trúc, vừa rồi công tử nói gì với ngươi vậy? hắn thích ăn cháo ngươi nấu sao?” Ngô Thái Vân chạy tới tươi cười hỏi, nhưng Lâm Tiểu Trúc lại nhìn ra sự ghen tỵ trong mắt nàng
“Không nói cái gì, chỉ bảo ta làm việc. Hắn cũng không nói có thích cháo đó không nên ta cũng không biết thế nào” Lâm Tiểu Trúc tuy không muốn để ý tới nàng nhưng cũng không muốn tự nhiên có thêm một kẻ địch. Hơn nữa chẳng qua chỉ là hiếu kỳ, không nói thì bọn họ cũng sẽ không có gì để hỏi nữa, thế thì sẽ không bị quấy rầy. Leo núi cả ngày, vừa rồi còn phải nấu cháo, nàng thực sự rất mệt mỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.