Biết Vị Ký

Chương 206: Hồi phủ




Viên Thập nói một hơi, Lâm Tiểu Trúc chỉ nghe được một câu 'công tử không được phong thưởng ?”
Mấy ngày qua tuy có nhờ người trong phủ Thẩm Tử Dực đi hỏi thăm tình huống nhưng cũng chỉ biết phe Viên Thiên Dã thắng, đại ca hắn đã ngồi lên ngôi vị hoàng đế, còn về chuyện phong thưởng thế nào, nàng không để ý. Có điều đối với tình cảnh của Viên Thiên Dã, Lâm Tiểu Trúc có chút lo lắng. Tuy nàng không hiểu vì sao hắn không lên làm hoàng đế nhưng theo nàng thấy, mọi việc đều do Viên Thiên Dã bày mưu tính kế nhiều năm, nhân lực ẩn núp trong các phủ nhiều năm cũng do hắn tỉ mỉ bồi dưỡng ra, hắn cũng nắm trong tay thủ lĩnh quân đội và triều thần, như vậy Bắc Yến muốn ai làm hoàng đế, muốn phong thưởng cho ai cái gì đều không phải do hắn định đoạt sao ? Chỉ cần hắn muốn có thể làm một vương gia quyền cao chức trọng, vinh hoa phú quý, sau đó sẽ cùng một tiểu thư quý tộc nghị thân rồi thê thiếp thành đàn, có quyền thế có phú ý lại không phải lo việc triều chính vất vả.
Nhưng sao giờ mọi chuyện lại không phải vậy ? Viên Thiên Dã không hề được phong thưởng, thân phận cũng không được khôi phục, còn bị phụ, huynh chèn ép. Nghe sao cũng không thật. Viên Thiên Dã một tay đoạt quyền, năng lực rất mạnh, chẳng lẽ ở trước mặt cha, anh lại trở thành tiểu bạch thỏ ôn nhu, yếu mềm ?
Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của nàng, Viên Thập tức giận hỏi” ai thèm lừa ngươi”
“Nhưng vì sao ?' Lâm Tiểu Trúc nhíu mày
“Cái gì vì sao? Ta chỉ hỏi ngươi, ngày hôm qua vì sao không cùng công tử trở về? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Viên Thập lại không kiên nhẫn. Hắn đến chất vấn nàng, sao ngược lại thành nàng chất vấn hắn ? nha đầu này, rốt cuộc nghĩ gì chứ ? tiểu nha đầu khác, đều quan tâm công tử có thích mình hay không, còn Lâm Tiểu Trúc lại nghĩ tới cục diện chính trị. Xem ra trong lòng nàng thật sự không có công tử. Nếu không đêm qua công tử đã không nổi giận đùng đùng bỏ đi, nàng sẽ không ở nơi này ung dung tự tại như không có chuyện gì xảy ra.
Nghĩ đến đây, hắn cũng có chút nản lòng thoái chí, không muốn bảo Lâm Tiểu Trúc trở về nữa. Nữ tử trên đời này muốn gả cho công tử xếp hàng dài trước cửa, nếu công tử khôi phục thân vận, nữ tử trong nước, thậm chí là cả bốn nước đều tùy ý hắn lựa chọn. Công tử lại chẳng để ý tới nữ nhân nào, chỉ coi trọng Lâm Tiểu Trúc này.
Nghĩ vậy, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc, phất tay áo nói” tùy ngươi, ta đi đây” nói xong xoay người rời đi
“Ai, Viên Thập đại ca, ngươi đợi ta với. Ta đi thu dọn một lát rồi cùng ngươi hồi phủ” Lâm Tiểu Trúc vội nói. Mặc kệ thế nào, Viên Thiên Dã cũng coi như có đại ân với nàng. Hiện tại hắn thê thảm như vậy, nàng không thể mặc kệ không quan tâm, nếu không thì quá vô tình vô nghĩa rồi.
Viên Thập xoay người nhìn Lâm Tiểu Trúc, tuy vẫn mất hứng nhưng cũng dừng bước.
Lúc này mới là sáng sớm, Thẩm Tử Dực sẽ không tới đây lúc này. Ở đây lâu như vậy, lại được hắn chiếu cố nhiều, Lâm Tiểu Trúc cảm thấy nên nói lời từ biệt trước khi ra đi nhưng Viên Thập lại không kiên nhẫn chờ nàng. Nếu bây giờ không cùng hắn trở về, lát nữa chỉ mình nàng hồi phủ chẳng phải mất mặt lắm sao. Nghĩ nghĩ, Lâm Tiểu Trúc liền một bức thư cho Thẩm Tử Dực, giao cho Ngọc Bích nói” sớm như vậy không tiện quấy rầy hoàng tử nhà ngươi nhưng Viên phủ có việc gấp, phái người đến đón ta về, ta về Viên phủ trước, ngày nào rảnh, ta sẽ đến cảm tạ Dực công tử”
Tuy Ngọc Bích cũng như Trang ma ma, rất tò mò thân phận của Lâm Tiểu Trúc nhưng thấy hoàng tử nhà mình luôn tôn trọng, thậm chí là cung kính với nàng nên Lâm Tiểu Trúc phải đi, nàng làm hạ nhân cũng không tiện ngăn cản, nhận thư nói” cô nương yên tâm, ta sẽ tự tay đưa thư cho Ngũ hoàng tử”
Mấy ngày qua Lâm Tiểu Trúc ở chung với Ngọc Bích và Tử Bội rất tốt, lưu luyến nói vài câu rồi theo Trang ma ma ra ngoài.
Viên Thập thấy Lâm Tiểu Trúc rất nhanh đi ra ngoài, sắc mặt tốt hơn nhiều, cùng nàng lên xe ngựa hồi Viên phủ
“Viên Thập đại ca, vì sao công tử muốn bọn họ đối đãi với mình như vậy ?” vấn đề này Lâm Tiểu Trúc nghĩ mãi không hiểu. Tuy nàng không tham gia đại sự gì nhưng ở chung ba năm, nàng vẫn hiểu được Viên Thiên Dã chút ít. Hắn là người phúc hắn nhất, chỉ có hắn tính kế người ta làm gì có chuyện người ta tính kế hắn, cho dù đối mặt phụ thân và huynh trưởng, hắn cũng sẽ không đắn do, người có thể làm đại sự sao dễ dàng nương tay.
“Vấn đề này phải hỏi là vì sao bọn hắn lại đối đãi với công tử như thế” Viên Thập lúc này không giận Lâm Tiểu Trúc nữa. Theo hắn thấy, công tử nhìn trúng Lâm Tiểu Trúc là phúc tám đời nhà nàng, nàng không trân trọng, chỉ có thể nói nàng không có phúc khí. Dù thế nào, công tử sẽ được phong vương. Một vương gia không có khả năng cưới một nha đầu làm thê tử. Lâm Tiểu Trúc ở bên cạnh công tử, cùng lắm chỉ là một thị thiếp. Nàng không muốn thì thôi đi. Công tử, có lẽ vì bị Thái thượng hoàng và Hoàng thượng làm thương tâm, lại bị một nha đầu cự tuyệt, mất hết thể diện trước mặt Dực công tử cho nên trong lòng mới buồn bực, mượn rượu giải sầu.
“Nga.” Chuyện này Lâm Tiểu Trúc hiểu được. Viên Thiên Dã không để ý tới địa vị, thân phận mà là thân tình. Hắn lưu lạc bên ngoài nhiều năm, tuy cha mẹ cũng quan tâm hắn nhưng hắn vẫn muốn đoàn tụ gia đình, cảm nhận tình thân. Lúc này, phong thưởng chỉ là một phép thử của hắn, muốn biết trong lòng cha và huynh trưởng hắn, tình thân quan trọng hay quyền thế quan trọng hơn. Rốt cuộc kết quả lại làm hắn thương tâm thất vọng, quyền lợi luôn mạnh hơn tình thân.
Nàng thở dài một hơi.
Loại này thống khổ, chỉ có thể yên lặng thừa nhận, yên lặng phai nhạt, không có ai có thể giúp được hắn. Uống rượu phát tiết một chút, cũng có thể lý giải .
Xe ngựa dừng trước một ngõ nhỏ, Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu nói” công tử sẽ ở trong này không lâu lắm đâu” . Dù thế nào, Viên Thiên Dã vẫn còn nắm thực quyền, Viên Tri Bách làm vậy chẳng qua muốn kéo hắn một cái, trấn áp khí diễm của hắn thôi. Lập phủ phong vương chỉ là chuyện sớm muộn, chỉ xem Viên Thiên Dã giao ra bao nhiêu quyền lợi để đổi lấy bao nhiêu lợi ích.
Viên Thập nhìn ngõ nhỏ, không phản bác lời của Lâm Tiểu Trúc.
Vào phủ, Viên Thập nói” đi gặp công tử trước đi”
“Được” đã biết tình cảnh Viên Thiên Dã lúc này, Lâm Tiểu Trúc bình tĩnh hơn nhiều. Khi biết hắn rơi vào thảm trạng, nàng từng có áy náy, từng vì hắn mà đau lòng, thậm chí còn nghĩ sẽ an ủi hắn. Nhưng bây giờ, nàng phát hiện hắn vẫn là công tử cao cao tại thượng, có thể khuynh đảo triều dã, năng lực bễ nghễ thiên hạ không phải là người mà nha đầu hèn mọn như nàng có tư cách đồng tình. Tuy nàng có khối ngọc bài kia nhưng cũng do lão gia tử đồng tình nhất thời, ngoại trừ nó, nàng có gì đâu. Không có năng lực cùng hắn sóng vai, không có địa vị và thân phận, cho dù trong lòng hắn có nàng, trong lòng hắn có tình thì đã sao ? Cho dù hắn lúc này nhất thời kích tình mà cưới nàng làm thê tử, nàng chẳng qua chỉ là hoa dại bám vào hắn mà thôi. Chỉ cần hắn không thích, một khi hắn chán ghét là sẽ nhổ bỏ, ném xuống rồi dẫm nát dưới chân.
Rời khỏi hắn, dựa vào năng lực của mình kiếm tiền, sau đó tìm một nam tử bình dân cùng chung chí hướng hảo hảo mà sống. Đây mới là con đường nàng nên đi.
Đi cùng Viên Thập nên không cần thông báo, hai người trực tiếp đi vào sân, đi được một lát, Lâm Tiểu Trúc liền dừng bước, kéo Viên Thập chỉ vào phía trước hỏi” kia là cái gì ?'
Viên Thập sớm thấy được, kinh ngạc vì thấy công tử thức dậy sớm như thế, thuận miệng đáp” là công tử đang luyện kiếm”
“Trời ạ, công tử võ công thật sự là quá lợi hại .” Lâm Tiểu Trúc trố mắt.
Nếu Viên Thập không nói, nàng còn không biết Viên Thiên Dã công phu lợi hại như vậy. Nàng căn bản không thấy rõ người trong viện kia di chuyển như thế nào, càng đừng nói đến thấy rõ ràng chiêu thức. Đáng sợ nhất là người khác múa kiếm sẽ phát ra thanh âm hoặc tiếng tay chân xê dịch, nhưng Viên Thiên Dã lại yên lặng không tiếng động. Có thể thấy được tốc độ của hắn nhanh đến mức nào, khinh công thần tốc ra sao. Nếu dùng kiếm giết người, đối phương còn chưa thấy rõ mình thì đã đi đời nhà ma rồi.
Nghĩ đến đây, Lâm Tiểu Trúc nhướng mi, thở dài một hơi. Nếu là kẻ địch của Viên Thiên Dã thực không đơn giản. Dù nàng không phải là kẻ địch của hắn nhưng cũng thường xuyên chống đối mà ba năm qua lại được sống tốt, toàn nhờ Viên Thiên Dã nhân phẩm tốt, không so đo với nàng nếu là người có tính tình bạo ngược, nàng chết một lần cũng không đủ.
Cũng không biết Viên Thiên Dã đã luyện xong hay là nghe thanh âm bọn họ nói chuyện mà lúc này đã thu kiếm, đứng ở trong viện.
Viên Thập vội vàng tiến lên, nhận lấy kiếm trong tay Viên Thiên Dã đặt lên bàn, đưa cho hắn ly trà, hành động lưu loát như mây trôi nước chảy, xem ra là đã làm mỗi ngày.
Lâm Tiểu Trúc vẫn đứng ở chỗ cũ, nhìn Viên Thiên dã, cắn cắn môi, không có tiến lên nói chuyện. Chuyện ngày hôm qua vẫn ở trước mắt, lúc này có chút xấu hổ, không biết Viên Thiên Dã sẽ đối xử với nàng thế nào
“Công tử, Lâm Tiểu Trúc đã trở lại.” Viên Thập nhẹ giọng bẩm.
Viên Thiên Dã ngước mắt, nhìn thoáng qua Lâm Tiểu Trúc. Lâm Tiểu Trúc thấy thế đành phải tiến lên nói 'công tử”
“Uh, đi làm điểm tâm đi.” Trong mắt hay trên mặt Viên Thiên Dã đều không có biểu tình gì, không buồn không vui, vẻ mặt lạnh nhạt.
Lâm Tiểu Trúc sửng sốt một chút, không ngờ Viên Thiên Dã lại có thái độ này, giống như nàng sáng sớm đến thỉnh an, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nàng vội đáp” dạ” rồi thi lễ, lui ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.