Biết Vị Ký

Chương 208: Xung đột




Đang nói chuyện, dưới lầu vang lên thanh âm cãi nhau, tiểu nhị như bắt được phao cứu sinh, vội nói” các vị khách quan xin chờ một lát, ta xuống lầu xem xảy ra chuyện gì” , nói xong ba chân bốn cẳng chạy đi
Viên Thành thấy bộ dáng của hắn biết lời Lâm Tiểu Trúc nói là thật, trong lòng nghĩ mà sợ. Nếu mọi việc là thật, cá kia có độc mà hắn lại đề nghị công tử đến đây ăn,suýt chút nữa là hại công tử rồi.
Hắn há mồm, muốn giải thích lại nghe tiếng ồn ào dưới lầu, trong đó còn có một thanh âm cực kỳ kiêu ngạo” các ngươi có biết công tử nhà ta là ai không ? gian tốt nhất cũng dám để cho người khác, tửu lâu các ngươi không muốn làm ăn nữa sao ?” ngay sau đó là cửa bị mở ra, có vài người bộ dáng như gã sai vặt xông vào.
“Các ngươi là ai, muốn làm gì ? đi ra ngoài mau” Viên Lâm vội chắn trước cửa, quát lớn
Chưởng quầy cũng tiến lên, chắp tay nói với mấy gã sai vặt” các vị, nhã gian đã có người từ sáng sớm đến đặt trước rồi, giờ các vị đến, tiểu điếm thực sự không nhận được, chờ một lát, tiểu điếm sắp xếp gian phòng khách rồi mới các vị đến đó được không ?”
Một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm bào màu lam đi vào, tay cầm quạt, đảo mắt nhìn quanh, thấy đám người Viên Thiên Dã, không kiên nhẫn chỉ quạt vào chưởng quầy lớn tiếng nói” Lưu công tử muốn gian này, ngươi không nghe rõ sao ? mau bảo mấy người trong phòng này đi ra ngoài, gia sẽ không so đo”
Viên Thành thấy Viên Thiên Dã nhíu mày liền kề sát hắn bẩm báo” hẳn không phải là đứa nhỏ của vị phải đi kinh lý ấy” rồi lại nhìn hai nam tử đang đi vào sau nói tiếp” nam tử mặc trường bào màu đỏ tía là tứ công tử của tân thừa tướng Lưu Khả Tùy, đi bên hắn là đứa nhỏ của Hà Gian Vu, cháu ngoại trai của Lưu Khả Tùy”
Lưu tứ công tử nhìn lướt qua gian phòng, thấy Viên Thiên Dã có vẻ sợ run liền quay đầu nói với nam tử mặc cẩm bào màu lam” Ngụy Võ, nói chuyện nhỏ giọng một chút. Tuy cha ngươi là Tri phủ, quyền lớn nhất một phương nhưng đến kinh thành cũng chẳng là cái đinh gì. Kinh thành quý nhân nhiều, va chạm trúng các vị ấy, ngươi không xong đâu”
“Dạ, dạ, Tứ công tử dạy phải. Nhưng theo ta thấy, trong kinh thành này có đại quan nào lớn hơn Lưu thừa tướng chứ ? Tiểu Vũ nói chuyện như vậy cũng chỉ là mượn oai của công tử mà thôi” . Ngụy Võ cung kính cúi người nịnh hót rồi quay sang chưởng quầy lớn giọng nói” ngươi mở to mắt ra mà nhì đi, đây là công tử nhà Lưu thừa tướng, Lưu công tử chịu đến tửu lâu nhà ngươi ăn cơm là cho ngươi mặt mũi rồi, còn không mau hầu hạ cho tốt, mau dọp dẹp gian phòng này đi”
Lưu tứ công tử lại liếc mắt nhìn Viên Thiên Dã đầy đắc ý.
Tửu lâu này mở hơn một tháng, tuy đằng sau có chút bối cảnh nhưng so với quyền lực của thừa tướng thì thua xa. Chưởng quầy lập tức thay đổi sắc mặt, không dám làm khó Tứ công tử nhà thừa thướng, quay đầu chắp tay nói với Viên Thiên Dã” thật xin lỗi, các vị có thể rời đi được không ? chi phi hôm nay của các vị, lão phu sẽ lo hết, coi như lão phu bồi tội xin lỗi các vị”
Viên Lâm đứng cạnh chưởng quầy, nghe vậy mắt nhíu lại, mặt lộ sát khí, lạnh băng liếc Lưu công tử một cái” nhã gian này chúng ta đã đặt rồi, các vị xin cứ tự nhiên, đừng ở đây quấy rầy chúng ta ăn cơm” . Nói xong vỗ bàn hướng ra ngoài hét lên” tiểu nhị, đồ ăn của chúng ta sao tới giờ còn chưa mang lên ?”
“Thật to gan,dám không để Lưu công tử vào mắt” Ngụy Võ thấy Lưu công tử không phản đối lới mình liền vung tay lên” A Phúc, A Quý, lên cho ta”
“Dạ” hai gã sai vặt bên cạnh hắn lập tức vén áo xông lên.
Xét địa vị, gia thế của công tử, cho dù là Hoàng thượng hay Thái thượng hoàng cũng phải nhìn sắc mặt công tử mà làm việc mới đúng, không ngờ lại lưu lạc đến mức ngay cả a miêu, a cẩu nào đó cũng dám khi dễ. Thật buồn cười.
Viên Lâm tức giận, thấy gã sai vặt của Ngụy Võ còn muốn động thủ liền vung tay lên, ném hắn ra ngoài cửa sổ. Nhìn hắn bộ dáng khôn khéo, giống y như một tiên sinh phòng thu chi nhưng công phu thuộc hàng thượng đỉnh ở Bắc Yến quốc, mấy gã sai vặt kia sao có thể địch lại, bị ném như bao tải, nằm rạp trên đất, không biết là chết hay hôn mê.
“Ngươi. . . Ngươi. . .” Ngụy Võ nhìn thấy thân thủ của Viên Lâm, hoảng hốt chỉ tay vào hắn, muốn nói mấy câu hù dọa nhưng chỉ lắp bắp được mấy từ.
“Viên Thiên Dã, ngươi dung túng hạ nhân đánh chết người,có ý đồ gì hả ?” Lưu tứ công tử lại gan dạ hơn, thấy hạ nhân Viên gia không nói hai lời đã động thủ, còn ra tay ngoan độc liền vỗ bàn hét lớn.
Viên Thiên Dã lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, không lên tiếng.
Viên Lâm đi theo Viên Thiên Dã nhiều năm, không cần công tử lên tiếng đã tiếng lên tát Lưu tứ công tử một cái thật vang dội còn trợn mắt nói” một tên hoàn khố như ngươi dám gọi tục danh công tử nhà ta sao ? Lưu Khả Tùy dạy dỗ nhi tử như vậy à ? Cút, về nhà bảo lão cha ngươi đến nhận lỗi với công tử mau”
Một bên mặt Lưu tứ công tử lập tức sưng phù lên, răng cũng bị rụng mất mấy cái. Hắn phun ra một ngụm máu, chỉ vào Viên Thiên Dã nói” Viên Thiên Dã, ngươi chẳng qua chỉ là một lang trung, trước kia dựa vào việc chữa trị cho tiên hoàng mà mọi người mới cho ngươi chút mặt mũi, ngươi đừng tưởng ngươi ngon lành lắm. Ta nói cho ngươi biết, chuyện hôm nay ta không để yên đâu” . Quay sang nói với biểu đệ đang bị dọa đến đầu váng mắt hoa nói” đi, báo quan”
Biểu đệ của hắn lập tức co giò chạy đi.
Viên Lâm nghe nói báo quan, sắc mặt vẫn không thay đổi nói với chưởng quầy” mau mang thức ăn của chúng ta lên đây” nói xong, đi đến bên bàn ngồi xuống.
“Dạ, dạ »chưởng quầy không ngờ lang trung này dám đắc tội công tử của thừa tướng, chẳng những không bỏ chạy mà còn nhàn nhã ngồi đây ăn cơm. Nhưng nghĩ lại hắn dám làm như vậy chắc là có chỗ dựa, mà mình không thể mắc tội bên nào cho nên lập tức sai người mang đồ ăn lên.
Thấy Viên Thiên Dã vẫn ngồi yên, từ đầu đến cuối không nói một lời, biểu tình thản nhiên, ngay cả nhìn mình một cái cũng không có, giống như không xem mình vào mắt, thậm chí nghe nói báo quan vẫn ngồi chờ ăn cơm. Lưu tứ công tử vừa buồn bực vừa cảm thấy bồn chồn, suy nghĩ lại một lượt quan hệ của Viên Thiên Dã trong kinh thành, cảm thấy an tâm hơn. Núi dựa lớn nhất của Viên Thiên Dã chính là tiên hoàng và Đoan vương. Bây giờ hai người đó đều đã chết, cho dù hắn có giúp vài vị công hầu chữa bệnh thì mình cũng không sợ, cha mình là thừa tướng, đám công hầu kia cũng phải nể mặt vài phần, huống chi việc này là do bọn hắn động thủ trước, mình mới là người bị hại.
Biểu đệ Lưu tứ công tử làm việc rất nhanh nhẹn, chưởng quầy còn chưa mang thức ăn lên, hắn và quan sai đã đến, chỉ vào đám người Viên Thiên Dã nói” là bọn họ, không chỉ đánh chết hạ nhân chúng ta còn dám ra tay với công tử nhà Lưu thừa tướng”
Đám quan sai làm việc cũng rất năng nổ, quay đầu hỏi” người chết ở đâu ?”
Ngụy Võ chỉ tay ra ngoài” ở đằng kia” nói tới đây thì trợn mắt, hai hạ nhân vừa rồi còn nằm trên đất như lợn chết lúc này này đã mở mắt ngồi dậy
“Tuy người không chết nhưng bị hắn đánh trọng thương đến bất tỉnh là sự thật, hơn nữa, ngươi nhìn mặt biểu ca ta đi” Ngụy Võ cũng nhanh trí, vội chuyển sang đề tài khác, chỉ vào mặt Lưu tứ công tử nói
“Ân.” Quan sai gật đầu, tay nắm chuôi đao đi đến trước bàn nói” các vị, theo chúng ta đi mộ chuyến, đến phủ nha mà phân trần”
“Không có gì để nói cả, chúng ta đang ở đây ăn cơm, bọn họ xông vào, ỷ có lão cha có quyền liền hoành hành ngang ngược, muốn chúng ta nhường chỗ. Chúng ta không chịu, bọn họ liền động thủ, tiếc là khí lực hơi yếu, bị chúng ta chiếm thượng phong, chỉ có vậy thôi” Viên Lâm vẫn ngồi yên mà nói.
Viên Thiên Dã bình tỉnh uống trà, mí mắt cũng không nâng lên.
Sợ Lâm Tiểu Trúc bị thương, Viên Thiên Dã đã sớm kéo nàng đến sau lưng hắn. Lúc này nàng nhìn tình hình trong phòng, thầm nghĩ Viên Thiên Dã làm vậy là có dụng ý.
Quan sai kia lăn lộn nhiều năm, cũng biết được các vị quan to chức lớn, nhìn thấy đám người Viên Thiên Dã lạ mặt, nghĩ là bọn họ không hiểu chuyện, trong lòng không có cố kỵ gì, lấy xích sắt ra nói” bây giờ không phải là lúc phân rõ phải trái, có gì đến nha môn mà nói” . Nói xong muốn tròng xích sắt lên cổ Viên Thiên Dã. Chỉ liếc mắt một cái, hắn đã nhận ra vị công tử tướng mạo anh tuấn mặc áo dài tơ lụa màu lúc này chính là người cầm đầu.
“Dám động thủ với công tử nhà ta sao ? ngươi đúng là chán sống rồi” Viên Thành giận dữ, không đứng lên, thân thể cũng không động nhưng cánh tay lại như dài ra, nắm lấy quan sai kia, ném ra ngoài cửa.
“Ngươi. . . Ngươi cũng dám đánh quan sai? Ngươi muốn phản sao ?” một tên quan sai tức giận la lên, rút đao lên thắt lưng nhắm vào Viên Thành bổ xuống. Nhưng đâu có dễ vậy, Viên Thành cầm một ly trà ném trúng huyệt vị của hắn, người nọ lập tức ngã nhào, hôn mê bất tỉnh.
“Ngươi, các ngươi. . . muốn tạo phản sao ? »lúc này Lưu tứ công tử mới biết sợ, ngoài mặt mạnh miệng nói nhưng bước chân đã thối lui
“Làm càn, đắc tội công tử nhà ta, ngươi còn muốn chạy?” Viên Lâm phóng một chiếc đũa lướt qua đầu Lưu tứ công tử, làm đứt vài sợi tóc của hắn rồi đảo mắt nói” trong phòng này, ai dám chạy sẽ không bị đứt tóc đơn giản vậy đâu”
Lưu tứ công tử chân mềm như bún, suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Hắn cũng được xem là bá vương ở kinh thành, luôn khi dễ bá tánh bình dân hoặc công tử nhà quan nhỏ. Khi gặp chuyện cùng lắm là đánh lộn với nhay thôi, chưa từng gặp qua người tàn nhẫn như Viên Lâm, Viên Thành, động chút là lấy mạng người như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.