Biết Vị Ký

Chương 6: Cho ngươi chút tiện nghi




Lâm Tiểu Trúc thấy bọn họ rời đi thì khẩn trương hẳn lên, vất vả lắm mới có người bên ngoài tới, có thể nói đây là cơ hội duy nhất để nàng rời khỏi nơi này, chạy vội tới, lớn tiếng nói “các ngươi muốn chọn người thế nào? Không thử sao biết ta không phải là người các ngươi muốn chọn chứ?’
Thanh âm thanh thúy của nàng vang lên rõ ràng trong tiếng ồn ào huyên náo của mọi người, làm cho chung quanh nhất thời yên tĩnh lại. Thiếu niên và lão nhân râu dê cũng quay lại nhìn nàng.
Lâm Tiểu Trúc nghênh đón ánh mắt của bọn họ, nhìn thẳng vào thiếu niên kia “có lẽ ta sẽ là người các ngươi muốn tìm, sao không cho ta thử một lần chứ?”
Lời vừa nói xong, lão nhân râu dê đã sửng sốt, ngẩng đầu cẩn thận đánh giá nàng. Chỉ thấy tiểu cô nương này chừng mười một, mười hai tuổi, dáng người nhỏ xíu, gầy ốm tong teo, lông mi dài cong, đôi con ngươi đen láy rất có thần, bộ dáng linh động đáng yêu. Có điều những cái này cũng không có gì đặc biệt, trong số người bọn họ chọn không thiếu nữ hài tử bộ dáng đẹp hơn nàng. Tuy nhiên tiểu cô nương này tự nhiên hào phóng, tự tin, thong dong, nho nhã lễ độ nhưng cũng rấy tự chủ, điều này rất khó thấy ở những sơn dân hiếm khi có dịp tiếp xúc với người bên ngoài.
Dù vậy điều quan trọng nhất là chỉ có hai người ngồi trước bàn, hắn là người lớn tuổi lại mặt y phục hoa lệ, ai nhìn mà chẳng nghĩ hắn là chủ nhân, ngay cả đám thôn dân cũng nghĩ vậy. Thế nhưng tiểu cô nương này dừng ánh mắt trên người công tử, nếu nói tiểu cô nương ái mộ công tử trẻ tuổi tuấn tú thì trong đôi con ngươi trong suốt cùa nàng lại không có một tia tạp chất, thật không giống.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi ho nhẹ một tiếng, muốn tiểu cô nương phải nhìn mình nào ngờ vẫn không thành công, bất đắc dĩ nói “ngươi nhìn hắn làm gì? Mọi chuyện ở đây do ta quyết định” nói xong lại như sợ thiếu niên kia trách tội, liền liếc mắt nhìn hắn một cái.
Thiếu niên không nhìn hắn, ánh mắt lại gắt gao nhìn Lâm Tiểu Trúc chằm chằm, muốn xem thử tiểu cô nương bị nhìn như vậy có lộ ra sợ hãi gì không. Không ngờ dù hắn nhìn thế nào, tiểu cô nương cũng không có biểu tình gì. Lâm Tiểu Trúc mở to đôi mắt trong suốt, lẳng lặng nhìn lại, không hề tránh né ánh mắt của hắn, trong mắt toát lên ve kiên định.
Lâm Tiểu Trúc thoáng nhìn lão nhân râu dê, miệng giương lên lộ ra hai cái răng khểnh, hai mắt sang như trăng rằm dời từ người thiếu niên sang hắn “nếu hắn không trách tội ngươi thì liền do ngươi quyết định” nói xong còn chậm rãi đi tới trước mặt lão nhân râu dê “vậy xin hỏi vị bá bá này, ta có thể được chọn không?”
Những lời này làm khóe miệng thiếu niên lộ ra vẻ tươi cười khó phát hiện, lão nhân râu dê buồn bực, nghiêm mặt nói với Lâm Tiểu Trúc ‘vươn tay ra, ta muốn xem mạch tượng của ngươi”
Lâm Tiểu Trúc đang muốn vươn tay ra thì bên cạnh đã có một cái tay khác ngăn nàng lại “không được bán” chính là Hạ Xuân Yến
Liễu thẩm tức giận, chán ghét nhìn Hạ Xuân Yến, lại thấy Tần thị không ngăn cản nữ nhi của mình liền nói ‘Tiểu Trúc cũng không phải nô bộc nhà ngươi, bán hay không là do nàng tự mình làm chủ, các ngươi dựa vào gì mà nói không được?”
“Hừ, dựa vào cái gì, chỉ bằng nàng ở nhà chúng ta ăn uống suốt hai năm’ Tần thị tiến lên, trừng mắt với Lâm Tiểu Trúc “mau về nhà làm việc đi”
Lâm Tiểu Trúc đã hạ quyết tâm đi theo những người này, cũng biết đây là cơ hội duy nhất nên nàng phải nắm bắt, vì vậy không để ý tới Tần thị, giãy khỏi Hạ Xuân Yến đi đến trước mặt lão nhân râu dê “ta có thể làm chủ cho bản thân, lão bá cứ xem đi”
“Đi, về nhà đi!” Tần thị dùng sức túm lấy Lâm Tiểu Trúc, nếu không phải ở trước mặt mọi người, nàng đã cho một cái tát rồi.
Lâm Tiểu Trúc không có phòng bị nên lảo đảo một chút, nhưng lúc này không phải lúc tranh hơn thua, vì thế nàng dùng sức thoát khỏi Tần thị rồi lại vươn tay ra lần nữa “ta không có bán mình cho nhà họ, dù ta ở nhà nàng hai năm nhưng tất cả công việc trong nhà đều do ta làm, nên ta không nợ bọn họ gì cả’ cuối cùng còn bổ sung một câu “các bá bá thúc thúc trong thôn có thể làm chứng cho ta”
Lão nhân râu dê thấy mọi người đều nhìn nàng bằng ánh mắt đồng tình, biết là nàng nói thật liền lập tức vươn tay bắt mạch cho nàng.
Tần thị thấy thế, thẹn quá thành giận, đang muốn kéo Lâm Tiểu Trúc lại liền bị một bà bà do Hoa thẩm đưa tới ngăn lại “vợ Đại Trụ à, nếu Tiểu Trúc được chọn thì ngươi cũng được thơm lây nha, nhà này trả tiền cũng không ít, ngươi nghĩ lại đi, nếu ngươi bán nàng vào Hạ gia trì, tuy hiếm khi gặp nhau nhưng sau này nàng sẽ sống rất khó khăn, Đại Trụ nhà ngươi nể tình em gái mà mang tiền cho nàng thì tính thế nào?cứ để cho nàng thử đi. Ngươi không nghe người thôn bên nói sao, nghe nói được ăn no mặc ấm lại có tiền gởi về nha, sau này nếu nàng phú quý, với tính cách của Tiểu Trúc, nàng nhất định nhớ ơn nuôi dưỡng của cậu mình. Sống thì phải nhìn xa một chút nha”
Nghe vậy, Tần thị đơ người, chớp chớp mắt rồi rụt tay lại, mỉm cười nói với lão bà “Tứ bà nói đúng, nghe theo lời Tứ bà vậy”
Khi hai người nói chuyện thì lão nhân râu dê cũng đã xem mạch cho Lâm Tiểu Trúc xong, chỉ thấy hắn rút tay lại, vuốt vuốt chòm râu dê rồi lắc lắc đầu.
“A!” mọi người cùng phát ra tiếng than tiếc hận
“Ai, toàn thôn cũng chỉ có con của Hạ Chính được tuyển, không biết bọn họ chọn lựa gì nữa?’ có người thở dài nói
Một cái tiểu tử tiếp lời nói: “Nghe nói, là muốn chọn tư chất tốt” dùng khủy tay huých huých lão nhân bên cạnh hỏi “thúc thúc, tư chất là gì?”
“Thúc thúc mà hiểu tư chất là gì thì đã được chọn để trải qua những ngày lành rồi” lão hán đưa tay xoa đầu hắn, hài hước trả lời làm mọi người cũng bật cười.
Tư chất? Lâm Tiểu Trúc nhướng mi, đây là cơ hội duy nhất để nàng rời núi nên nàng sẽ không dễ dàng từ bỏ, nhìn chằm chằm lão nhân râu dê hỏi “bá bá, vì sao không được?’ thanh âm thanh thúy hàm chứa sự khẩn cầu và chờ mong, đáng yêu như vậy có mấy ai cự tuyệt được.
Quả nhiên lão nhân râu dê nhìn nàng, không đành lòng liền giải thích ‘ngươi trời sin thể hàn, không thích hợp để luyện công”
Lâm Tiểu Trúc trong lòng chợt lạnh.
Làm cho nàng tâm lạnh không phải vì không được chọn mà là đáp án của lão nhân râu dê. Ở thời đại vũ khí lạn thì có một thân võ công là có thể sống tốt, không cần nhìn bất luận ánh mắt kẻ nào cũng không cần phụ thuộc vào bất kỳ ai để sống. Nàng còn tính cùng những người này đi ra ngoài, luyện được bản lĩnh rồi thì tìm cách thoát ly khỏi bọn họ, ẩn cư nơi phố phường làm giàu, sống những ngày tháng nhàn nhã, nào ngờ người tính không bằng trời tính, nháy mắt mọi toan tính của nàng đều phá sản.
Tần thị vừa được Tứ bà thuyết phục xong, nghe mấy lời của lão nhân râu dê liền hét toáng lên “lão gia, ngươi mua nàng đi. Tiểu Trúc nhà ta rất có khả năng, cái gì cũng làm được, người lại đặc biệt thông minh. Đúng rồi, trù nghệ của nàng rất tốt, ngươi cũng biết chỗ chúng ta chẳng có gì ngon nhưng chỉ một gốc rau xanh, Tiểu Trúc cũng có thể làm ra món ăn thơm ngon. Lão gia, ngươi mua nàng đi” nói xong vẫn thấy lão nhân râu dê không bị lay chuyển liền bồi thêm một câu “nếu không ta cho ngươi chút tiện nghi?’
Ai nấy đều đơ như cây cơ.
Tiện nghị? Nàng tưởng mình gà mái sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.