Editor: K.N
Beta: Hoa Bạch Quang
Tứ hoàng tử không nghĩ rằng mình sẽ gặp lại tiểu cô nương lần trước đã khiến bản thân chú ý ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tiểu cô nương hoảng hốt xông thẳng vào, có vẻ cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn.
Tiểu cô nương giống như đang gặp phải chút phiền phức.
Tứ hoàng tử không tin rằng tiểu cô nương ngồi xe ngựa có diện mạo trưởng thành khí chất linh động như vậy sẽ là người bước ra từ viện câu lan này, chưa kể đến người kia bị kéo phía sau tiểu cô nương.
Nữ nhi của Ninh tướng quân, Ninh Thanh Hoan.
Tuy Tứ hoàng tử và nàng không thường gặp nhau, nhưng khuôn mặt này vẫn luôn ghi nhớ trong đầu.
Ninh Thanh Hoan nhìn thấy người trong phòng liền cảm thấy an tâm, bọn họ là người quen.
Vận khí của Tiểu Uyển nhi thật cao, tùy tiện xông vào một phòng cũng có thể gặp được một người có thân phận không bình thường.
"Các ngươi là ai?"
Nữ tử đang đánh đàn dừng động tác, cau mày nhìn Ninh Thanh Hoan và Quân Tử Thư mới xâm nhập.
"Thân hãm cầm tù, chi bằng ca ca giúp đỡ trước được không?"
Ninh Thanh Hoan không biết Tứ hoàng tử có đang giấu thân phận hay không nên xưng hô hơi hàm hồ, sửa sang lại xiêm y của mình rồi cúi chào.
"Đó là điều đương nhiên, chuyện gì đã xảy ra?"
Tứ hoàng tử nhìn tú bà đang ở phía sau, không hề để ý hỏi, ánh mắt lại có chút sắc bén.
Tú bà kia cũng là một nhân vật khôn khéo, nhìn thấy trường hợp này sao lại không thể dự đoán tình huống gì sẽ xảy ra tiếp theo.
"Đây là hai nha đầu vừa được ta dùng bạc mua về, nếu ngài thích thì cứ việc mang đi, chỉ là lượng bạc này..."
Tú bà nở nụ cười phong tình vạn chủng, thể hiện ý tứ không chịu lỗ vốn vô cùng rõ ràng.
Nếu thật sự chỉ là hai nha đầu bộ dạng xinh đẹp có thân phận bình thường, Tứ hoàng tử có thể sẽ mua để tích chút nhân đức cho ngày, thế nhưng hai người trước mặt kia, trong đó một người có thân phận gì hắn vẫn chưa rõ, người còn lại... Nói ra thân phận thì tú bà này không bồi cho nổi.
"Ngươi có biết các nàng là ai không? Cho dù các nàng có đặt ngân lượng trên tay ngươi, ngươi cũng không dám nhận lấy. Nếu đêm nay các nàng không xông đến phòng của ta thì ngày các nàng được tìm thấy cũng là ngày mà nơi đây bị san bằng."
Khi Tứ hoàng tử nói xong lời cuối cùng, trực tiếp bật cười.
"Hiểu lầm, hiểu lầm, đều là hiểu lầm. Hai vị tiểu thư, mời ngồi."
Tú bà thấy gió chiều nào liền theo chiều nấy, nàng ta biết vị thiếu gia trong phòng này là một vị khách quý nhưng thân phận cụ thể không rõ ràng lắm, chỉ biết là một đại nhân vật.
Đại nhân vật đã nói hai vị tiểu thư này không thể đụng vào, tú bà còn chưa muốn tìm chết.
"Không cần ngồi, hai vị cô nương vẫn nên nhanh chóng theo ta rời đi, tránh cho người trong nhà lo lắng tìm kiếm khắp nơi. Mụ mụ, có thể dẫn đường qua hậu viện không?"
Tứ hoàng tử đặt chén rượu xuống rồi đứng lên, nhìn tú bà.
Tú bà liên tục gật đầu, dẫn người đi.
Ninh Thanh Hoan và Quân Tử Thư đi theo sau Tứ hoàng tử xuyên qua khung cảnh náo nhiệt ồn ào, tránh đi bất kỳ sự chú ý nào, từ cửa sau của hậu viện lặng lẽ ra ngoài.
"Ân tình hôm nay, ta Ninh Thanh Hoan sẽ nhớ kỹ, ngày khác Tứ hoàng tử có việc nhỏ mà ta có thể trợ giúp thì cứ việc nói. Nhưng nói trước, bổn tiểu thư sẽ không làm những việc bội bạc đâu."
"Không dám, chẳng qua chỉ là cái nhấc tay dễ dàng mà thôi. Hiện tại sắc trời đã không còn sớm, ta đưa hai vị cô nương một đoạn đường để tránh lại gặp phải nguy hiểm."
"Được, đa tạ."
Ninh Thanh Hoan cũng không ngần ngại mà khước từ, tiếp nhận lấy việc này.
Quân Tử Thư đang ở một bên cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình, tạo cơ hội cho Ninh Thanh Hoan và Tứ hoàng tử.
Tiểu Hoa Tiên, tôi cảm thấy phong ba lần này tôi đã làm rất tốt.
[Đúng vậy! Không những kéo gần mối quan hệ giữa cô và mục tiêu nhiệm vụ, còn giúp mục tiêu nhiệm vụ gặp mặt với Tứ hoàng tử!]
"Không biết vị cô nương này là?"
Tứ hoàng tử nhìn sang Quân Tử Thư vẫn luôn im lặng đi theo bên cạnh, trầm giọng hỏi.
Hả? Còn muốn hỏi chuyện của nàng?
"Uyển Nhi biểu muội của ta."
Ninh Thanh Hoan giới thiệu vô cùng đơn giản, nàng không quá bằng lòng nói kỹ càng hơn, dù sao Tứ hoàng tử cũng không phải người quen thuộc, nàng còn chẳng muốn đề cập đến chuyện của Quân Tử Thư với bằng hữu tốt thì làm sao có thể sẵn lòng kể cho Tứ hoàng tử biết.
"Thì ra là Uyển Nhi muội muội, ngươi cũng biết thân phận của ta, ta tên là Lương Dĩnh Thừa, ngươi có thể gọi ta là Dĩnh Thừa ca ca, hoặc là Tứ ca ca."
Tứ hoàng tử chớp mắt nhìn Quân Tử Thư, mặt mày lưu chuyển rất đa tình.
Trong lòng của Quân Tử Thư run lên, có dự cảm không tốt.
"Đa tạ Tứ ca ca đêm nay đã ra tay cứu giúp."
Quân Tử Thư vẫn đáp lời, mặt ngoài mỉm cười nhưng nội tâm đã sớm khóc không thành tiếng.
Tiên Tiên à, tại sao tôi lại có cảm giác tên Tứ hoàng tử này đối với tôi có chút hứng thú? Đây không phải là do ảo giác đúng không?
[Ký chủ, sau khi bình tĩnh phân tích, tôi cảm thấy sự hứng thú của Tứ hoàng tử đối với cô hình như nhiều hơn so với mục tiêu nhiệm vụ.]
Đừng hoảng hốt, bình tĩnh. Dù sao bây giờ chúng tôi vẫn còn nhỏ, tôi sẽ cố gắng chuyển hướng thành tình nghĩa anh em đơn thuần.
Ninh Thanh Hoan không vui, chuyện gì đang xảy ra với tất cả mọi người bây giờ vậy, hở tí là muội muội muội muội, bản thân không có muội muội sao?
Còn muốn gọi là Dĩnh Thừa ca ca, nếu không thì Tứ ca ca, phì phì phì! Hạ lưu! Ngả ngớn!
Quân Tử Thư không muốn tán gẫu thêm, vừa lúc Ninh Thanh Hoan cũng không muốn. Sau khi hai người nói lời từ biệt với Tứ hoàng tử thì vội vàng rời đi.
Tứ hoàng tử nở nụ cười, tiếp tục đi. Tình cờ ở một đoạn đường, trong ánh trăng chiếu rọi nhìn thấy một miếng ngọc bội.
Tứ hoàng tử nhặt lên, trên mặt ngọc bội có khắc một chữ "Ninh", mặt sau lại khắc một chữ "Uyển".
Không cần hỏi cũng biết chủ nhân của ngọc bội là ai, Tứ hoàng tử suy nghĩ trong chốc lát, bỏ ngọc bội vào trong vạt áo của mình.
Quân Tử Thư đang đi thì đột nhiên nhớ tới mảnh ngọc bội của bản thân bị quăng ở trên đường, ngọc bội là quà của Ninh Thanh Hoan đưa cho nàng, còn khắc tên riêng.
"Làm sao vậy?"
Ninh Thanh Hoan thấy Quân Tử Thư dừng lại, vẻ mặt khó hiểu.
"Lúc trước ta quăng ngọc bội ở trên đường để làm manh mối cầu cứu, thế nhưng bây giờ chúng ta đã thoát, hẳn là ngọc bội vẫn còn nằm tại chỗ cũ."
"Nếu không chúng ta trở về tìm thử xem?"
Tiểu Hoa Tiên, ngọc bội của tôi ở đâu?
[Đinh! Ngọc bội đã bị Tứ hoàng tử cầm đi rồi nha, hiện tại đang nằm bên trong y phục của hắn.]
Ểeeeeee... Luôn có cảm giác không được tốt lắm.
[Ký chủ, không có việc gì. Cho dù Tứ hoàng tử có tình ý với cô cũng không sao đâu, dù gì mục tiêu nhiệm vụ cũng không nhất định phải gả cho hắn.]
Nói cũng đúng.
Ninh Thanh Hoan lại không nhất định sẽ gả cho người của hoàng thất, chỉ sợ vị đang ngồi ở ngôi vị hoàng đế kia không yên mà thôi.
Loại chuyện tranh đấu hoàng quyền này nói đến cũng thật phiền, Quân Tử Thư muốn Ninh Thanh Hoan hạnh phúc mà không phải trở thành một quân cờ.
"Không cần, chỉ là một miếng ngọc bội mà thôi. Nếu ngày mai có người nhặt được, hiển nhiên họ sẽ tới cửa đòi thưởng. Bây giờ vòng lại chỗ đó, lỡ như lại gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ?
"Nói cũng đúng."
Ninh Thanh Hoan gật đầu, hai người đi tới gần vách tường của tướng quân phủ. Quân Tử Thư giẫm lên Ninh Thanh Hoan trước, sau đó leo lên cây cẩn thận nhảy xuống đất, Ninh Thanh Hoan theo ngay phía sau.
Hai người còn chưa tới sân viện của Ninh Thanh Hoan liền nhìn thấy tướng quân phu nhân với nha hoàn có liên quan cầm theo đèn lồng.
"Khụ khụ khụ, nương."
Khi Ninh Thanh Hoan nhìn thấy điều này thì biết rằng chuyện bản thân trốn ra khỏi phủ đã bị phát hiện. Dù sao nàng đi ra ngoài lâu như vậy, bị phát hiện cũng là việc nằm trong dự liệu.
"Ngươi còn biết trở về? Thực sự một chút ý tứ của nữ nhi cũng không có! Trước kia ngươi nghịch ngợm cũng được, bây giờ còn dám mang theo Uyển Nhi đi ra ngoài, ngươi cũng không biết suy nghĩ đến thân thể của nàng, lỡ như xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?"
Ninh phu nhân mang theo vẻ mặt giận dữ quở trách, cảm thấy rất đau đầu. Không có biện pháp, ai bảo nàng sinh ra khuê nữ tính nết như hầu tử lưu manh, náo loạn mỗi ngày, một chút cũng không yên ổn.
"Con sai rồi con sai rồi, nương, không phải con đã mang Uyển Nhi trở lại rồi sao?"
"Mợ, là do con không nên quấn quýt đòi tỳ tỷ đưa con ra ngoài chơi."
Quân Tử Thư học theo Ninh Thanh Hoan làm nũng, chỉ trong chốc lát Ninh phu nhân liền bớt giận.
"Không có lần sau. Mau chóng trở về rửa mặt chải đầu. Thanh Hoan, con bị cấm túc ở trong phòng ba ngày, chép phạt Nữ giới một lần, nghe rõ chưa?"
"Đã rõ, nương. Con và Uyển Nhi đi về trước."
Ninh Thanh Hoan gật đầu, kéo Quân Tử Thư đi về sân viện của mình.
"Hôm nay ta muốn tắm chung với Uyển Nhi."
Ninh Thanh Hoan vẫn luôn nắm tay của Quân Tử Thư không buông, Thược Dược nghe lệnh, đi ra cửa phân phó hạ nhân.
Quân Tử Thư không có ý kiến, nữ hài tử tắm rửa cùng nhau chứng tỏ mối quan hệ của cả hai rất tốt.
"Kỳ thật vừa rồi ngươi không cần nói với nương ta như vậy đâu."
Hơi ấm bốc lên, Ninh Thanh Hoan ngâm mình trong nước ấm, tay nâng một cánh hoa.
"Chơi cùng tỷ tỷ rất vui vẻ, mặc dù đêm nay hơi nguy, nhưng cũng may hữu kinh vô hiểm*. Tỷ tỷ, bây giờ nhìn lại không cảm thấy còn rất thú vị hay sao?"
*hữu kinh vô hiểm (有惊无险) nghĩa là tuy có kinh hãi nhưng không còn hiểm nguy.
Quân Tử Thư vén mái tóc dài của bản thân sang một bên, dùng tay xối nước ấm lên bả vai.
Đóa hoa bị đẩy ra, nàng vô tình nhìn thấy cảnh tượng dưới nước.
Cũng mười ba tuổi mà sao nàng vẫn là bộ ngực loli, của biểu tỷ thì đã bắt đầu hiện ra đường cong rồi đó.
Người với người quả nhiên khác nhau.
"Lúc đó làm ta sợ muốn chết, nếu có chuyện gì xảy ra thì ta thật có lỗi với ngươi."
Ninh Thanh Hoan đặt đầu lên người Quân Tử Thư, bàn tay dưới nước ôm lấy lưng nàng.
"Không sao đâu mà."
Quân Tử Thư xoa mái tóc dài của Ninh Thanh Hoan, giọng nói mang ý vị trấn an cảm xúc.
Ninh Thanh Hoan nhắm hai mắt lại, ôm chặt hơn một chút.
Nàng giống như bị bệnh, hoặc là nói, không lâu lúc trước đã bị kích thích rất lớn.
Âm thanh nói chuyện của biểu muội rõ ràng bên tai, nhưng dần dần chuyển thành một loại âm điệu khác, sau đó chồng lên một phần trong trí nhớ.
"Tỷ tỷ, đừng ngủ ở đây, lát nữa sẽ bị nhiễm phong hàn đó."
Quân Tử Thư thấy Ninh Thanh Hoan vẫn luôn dựa vào bản thân không hề nhúc nhích, còn tưởng rằng tiểu cô nương đã mệt đến ngủ quên.
Ninh Thanh Hoan bừng tỉnh khỏi ảo cảnh, dùng nước ấm rửa mặt một phen, lắc lắc cái đầu của mình
"Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy? Không thoải mái sao?"
"Không có việc gì, chỉ hơi buồn ngủ thôi."
Ninh Thanh Hoan cảm thấy nhất định là do bản thân quá mệt mỏi, ngủ một giấc tỉnh dậy hẳn là sẽ tốt hơn.
"Vậy chúng ta đứng lên đi, ta cũng hơi mệt rồi."
"Không bằng tối nay Tiểu Uyển Nhi ngủ chung với ta đi, giảm bớt thời gian trở về phòng của ngươi."
"Thôi được."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tắm chung ngủ chung, nói ngắn gọn là kết hôn, hihihi.
Hoa Hoa editor có đôi lời muốn nói:
Với số cmt ít ỏi ở chương trước thì tui sẽ giữ nguyên như ban đầu vậy. Chừng nào cmt bình luận về chuyện tui hỏi nhiều hơn 10 thì tui sẽ suy xét lại và quyết định theo số đông.