Chè nấu nhỏ lửa sôi riu riu trong bếp, Ninh Dũ hơi thất thần nên không để ý canh lửa, thấy nước chè gần cạn mới vội vàng tắt bếp.
Anh áp tay lên gò má nóng ran, vô thức nhớ lại chuyện tối qua.
Người anh yêu thầm mười năm, Lục Ứng Hoài có vẻ không giỏi biểu đạt kia tối qua đã ôm anh, tỏ tình với anh.
Yêu thương, mừng rỡ, cảm động và chua xót nhiều năm đan xen vào nhau.
Những cảm xúc phức tạp vừa hỗn loạn vừa mãnh liệt nhấn chìm Ninh Dũ, tựa như anh đang đứng trong mắt bão.
Lòng bàn tay khô ráo ấm áp của Lục Ứng Hoài nhẹ nhàng áp lên má anh, kề vào tai anh hỏi: "Ninh Dũ, cậu có thể ở bên tớ được không?"
Dù đã hồi tưởng vô số lần nhưng Ninh Dũ vẫn thấy xao xuyến bồi hồi trước câu nói kia.
Bàn tay trên má trượt xuống ngực, anh cảm nhận được nhịp tim dồn dập của mình, đập mạnh đến nỗi lồng ngực đau nhói, đây không phải là mơ.
Tối qua xác định quan hệ xong, Lục Ứng Hoài đưa anh về nhà, anh nằm trên giường, sau khi nỗi mừng rỡ qua đi thì lại lo được lo mất, đây là thật sao? Hay chỉ là một giấc mơ đẹp mà anh tự tưởng tượng ra thôi?
Ninh Dũ rất thích người này.
Suốt mười năm qua, Ninh Dũ đã vô số lần mơ thấy mình và Lục Ứng Hoài gặp lại, làm bạn rồi yêu nhau.
Nhưng mỗi lần tỉnh dậy, nỗi rung động và vui sướng trong mơ lại rút đi như thủy triều, thay vào đó là thất vọng và cô đơn vô tận.
Vì vậy dù lần này Lục Ứng Hoài thật sự đến bên anh, nắm tay anh thì vẫn lo lắng theo thói quen.
Có khi nào ngày mai tất cả sẽ vỡ tan như bong bóng không?
Tim Ninh Dũ thoáng chùng xuống.
Một khắc sau, điện thoại của anh reo lên.
Đưa Ninh Dũ về xong, Lục Ứng Hoài vừa tới nhà đã nóng lòng gọi điện ngay, thật ra cũng chẳng có chuyện gì, chỉ là từ lúc xa nhau, hắn cảm thấy nỗi nhớ nhung bắt đầu biến thành sợi chỉ quấn quanh tim mình, để càng lâu thì quấn càng chặt.
Người yêu phải luôn ở cạnh nhau mới đúng.
Nhưng Lục Ứng Hoài cũng không nói "nhớ cậu lắm".
Qua thiết bị điện tử, giọng hắn ôn hòa hơn bình thường, nói chuyện xưa và chuyện bây giờ.
Ninh Dũ lắng nghe, cảm giác thiếu an toàn trong lòng lập tức tan biến sạch, tựa như được bọc trong một viên kẹo dẻo ngọt ngào, nhẹ nhàng êm ái.
Đây không phải mơ, Lục Ứng Hoài chính là hiện thực mà anh biết chắc.
Anh nhắm mắt lại, tiếng trả lời thỉnh thoảng vang lên từ từ nhỏ dần, sắp sửa chìm vào mộng đẹp thì giọng Lục Ứng Hoài chợt xa chợt gần, giống như xa tận chân trời, lại giống như ở ngay bên cạnh.
"Ninh Dũ, ngủ rồi à?"
Lục Ứng Hoài sợ đánh thức người ở đầu dây bên kia nên nói thật nhỏ, nghĩ Ninh Dũ đã ngủ thiếp đi không nghe thấy, hắn mấp máy môi, vành tai ửng đỏ.
"...... Ninh Dũ, bạn trai, ngủ ngon."
"Tớ bắt đầu nhớ cậu rồi, mai gặp lại nhé."
Lục Ứng Hoài không hề biết rằng Ninh Dũ đã bật ghi âm cuộc gọi, hôm sau nghe đi nghe lại đoạn này mười mấy lần.
Chè hoa quế và trái cây khô sánh mịn được múc vào chén sứ trắng, tỏa ra hương hoa và mùi mật ong.
Ninh Dũ đi rót nước, khi quay lại thì thấy Lục Tiểu Hoài mặc đồ gấu con ngoan ngoãn ngồi cạnh bàn, cầm muỗng nhỏ nhìn anh, "Em với không tới, anh Tiểu Ninh bế em nha?"
Ninh Dũ cười cong mắt nhìn hắn, "Được rồi."
Anh ôm Tiểu Hoài ngồi trong lòng mình rồi nhìn hắn ăn từng muỗng chè như gấu con uống nước, đáng yêu muốn chết, Ninh Dũ nhịn không được hôn má Tiểu Hoài.
Từ khi chăm sóc Tiểu Hoài đến nay, Ninh Dũ đã hiểu được mọi ý muốn của em bé.
Lục Tiểu Hoài là cậu bé rất cao ngạo, muốn dắt tay sẽ nói mình đi chậm, muốn được bế sẽ nói mình với không tới, muốn ngủ trưa với anh sẽ nói mình gặp ác mộng.
Rất đáng yêu, cũng rất thông minh, đôi khi Ninh Dũ lại tự hỏi rốt cuộc đây có phải là em bé ba tuổi hay không.
Ăn chè xong, Lục Ứng Hoài vòng tay ôm cổ Ninh Dũ, đêm qua hắn chẳng ngủ được bao nhiêu, lúc tỉnh hay mơ đều nghĩ đến Ninh Dũ nên giờ thấy hơi buồn ngủ.
Hắn dụi dụi vào má Ninh Dũ, "Anh Tiểu Ninh, em muốn ngủ trưa."
"Ừ, vậy mình đi thôi."
Ninh Dũ bế em bé lên lầu, đặt hắn xuống giường, đắp kín chăn rồi dỗ dành, "Bé ngoan ngủ đi."
Lục Tiểu Hoài gật đầu rồi nắm chặt ngón tay Ninh Dũ.
Ninh Dũ cố ý nói, "Anh Tiểu Ninh xuống trước nhé."
Lục Tiểu Hoài gật đầu nhưng vẫn không chịu buông tay ra.
Ninh Dũ cười, "Vậy là em muốn ngủ chung với anh Tiểu Ninh đúng không?"
Lục Tiểu Hoài không nhúc nhích mà giả bộ ngủ say, tiếp tục nắm ngón tay Ninh Dũ.
Quả nhiên cuối cùng được toại nguyện ngủ chung với Ninh Dũ.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc bên cạnh, Lục tổng hết sức hài lòng nhưng vẫn tỏ ra thờ ơ.
Ngủ chung với bạn trai là điều hắn nên có mà.
Khi ngủ dậy đã sắp đến giờ cơm tối.
Ninh Dũ đang nấu cơm thì nhận được tin nhắn của Lục Ứng Hoài hẹn anh tối nay ra ngoài ăn, nhân tiện đi dạo ở trường trung học số 1.
Đây là buổi hẹn hò đầu tiên sau khi tỏ tình nên đương nhiên Ninh Dũ rất háo hức, cho Lục Tiểu Hoài ăn cơm sớm rồi đưa em bé lên giường ngủ.
Đồng hồ trên tường chỉ bảy giờ ba mươi bốn phút, còn nửa tiếng nữa mới đến tám giờ, Lục Ứng Hoài cũng không gấp mà kéo tay Ninh Dũ đòi lợi ích của bạn trai mà mình đáng được hưởng.
"Anh Tiểu Ninh."
Hắn lắc tay Ninh Dũ, "Nụ hôn chúc ngủ ngon hôm nay đâu ạ."
Ninh Dũ vuốt tóc mềm của em bé rồi cúi xuống hôn lên má hắn.
Lục Ứng Hoài háo hức chờ được hôn, nhưng một khắc sau, sâu trong người truyền đến một cảm giác quen thuộc.
Tim hắn giật thót, nhíu mày nhìn đồng hồ treo tường, bảy giờ ba mươi bảy phút.
Lần này biến đổi trước hạn gần nửa tiếng, khả năng duy nhất là thuốc đã sắp hết tác dụng.
Ninh Dũ thấy vẻ mặt kỳ lạ của em bé thì hơi khẩn trương, "Sao vậy Tiểu Hoài, không khỏe à?"
Lục Ứng Hoài lắc đầu, cởi quần áo trên người ra rồi mặc chiếc áo ngủ cỡ lớn để cạnh giường.
Quá trình thay đổi vừa bắt đầu, lúc này hắn chỉ khoảng năm sáu tuổi, nhưng không hiểu sao vẻ mặt quen thuộc lại mang đến cho Ninh Dũ cảm giác an toàn cực mạnh.
"Ninh Dũ, đừng sợ."
Hắn nắm chặt tay Ninh Dũ rồi lặp lại lần nữa, "Đừng sợ, tớ sẽ giải thích với cậu."
Thân hình trước mắt nhanh chóng biến thành thiếu niên, gương mặt quen thuộc khiến một đáp án vô cùng sống động dần hiện ra trong lòng Ninh Dũ.
Anh nín thở nhìn quá trình phát triển này.
Tay chân dài ra, khuôn mặt tuấn tú để lộ khí chất thiếu niên.
Đây là mười sáu tuổi, khi họ gặp nhau lần đầu.
Lục Ứng Hoài đưa tay vuốt má Ninh Dũ, vì ở cuối thời kỳ vỡ giọng nên giọng hắn trầm hơn.
"Lục Ứng Hoài mười sáu tuổi nói thật ra mình không thích ăn mì, nhưng ngày nào cũng muốn đi ăn với cậu."
Chiều cao tăng lên, dáng người gầy đi, gương mặt càng thêm góc cạnh.
Đây là mười tám tuổi, năm thứ hai rời xa Ninh Dũ.
Lúc đó Lục Ứng Hoài đón sinh nhật trong trường nội trú ở nơi đất khách quê người, khi ước nguyện, người đầu tiên hiện ra trong đầu hắn là Ninh Dũ.
"Lục Ứng Hoài mười tám tuổi nói điều ước sinh nhật của mình là được gặp cậu."
Thân hình đầy cơ bắp săn chắc, dáng vẻ thiếu niên biến mất.
Đây là hai mươi hai tuổi, tốt nghiệp đại học.
Lúc này Lục Ứng Hoài cứ tưởng mình sắp được về nước nên thường xuyên tưởng tượng ra cảnh gặp lại Ninh Dũ.
"Lục Ứng Hoài hai mươi hai tuổi nói mình rất nóng lòng gặp lại cậu."
Cuối cùng sự biến đổi dừng lại, người trước mắt chính là Lục Ứng Hoài mà Ninh Dũ gặp tối qua.
Hai bàn tay đan nhau chặt hơn, Ninh Dũ nhìn Lục Ứng Hoài nhẹ nhàng hôn đầu ngón tay mình, ánh mắt sâu thẳm.
"Giờ là Lục Ứng Hoài hai mươi sáu tuổi."
"Cậu ấy nói muốn hôn cậu."
Bờ môi mềm ngây ngô chạm nhau tựa như câu thần chú trong truyện cổ tích, mút vào, liếm láp, hơi thở quấn giao —— Mỗi một động tác đều thể hiện tình yêu lớn dần theo năm tháng.
Suốt quãng thời gian tối tăm kia, tình cảm này vẫn mặc sức lớn lên, đâm chồi nảy lộc, cuối cùng nở rộ vào thời khắc này.