Bình Tà Chi Dục Niệm

Chương 3: Muộn Du Bình anh không được mặc quần lót của tôi




Sau đó tôi như bị sét đánh, ngồi ngây ngốc trên giường!
Này này này là!!!
Có phải tôi còn đang nằm mơ hay không!
Ánh đèn ấm áp soi rọi đầu giường.
Tôi trợn mắt há mồm phát hiện bản thân đang nằm trên giường nhà mình.
Mà bên cạnh tôi, xuất hiện một người đàn ông!
Chăn được đắp đến ngực người nọ, hắn để vai trần ngủ say sưa!
Vấn đề là gương mặt của người đàn ông này!
Gương mặt của hắn chồng lên gương mặt người kia trong trí nhớ tôi!
Tôi liều mạng nhéo đùi một phát! "A đau đau! Đau thật sự!" Thật là đau tới nổi nước mắt của tôi cũng phải rớt ra.
Không phải mơ!
Cảm giác say rượu gì đó cũng đã không còn, đầu tôi đổ đầy mồ hôi, tiếp tục mở to mắt nhìn người đàn ông đang kia.
Đây là!
Muộn Du Bình!
Sao lại là anh!
Tôi không dám nghĩ anh sẽ dùng cách thức này xuất hiện trước mặt tôi.
Anh anh anh, anh ta không phải đang canh giữ Thanh Đồng Môn sao, vì cớ gì mới ba năm đã ra rồi, lại vì cớ gì mà xuất hiện trong chăn của tôi!
Tôi và anh quen biết nhiều năm như vậy, cho tới giờ anh còn chưa từng chui vào chăn tôi lần nào đâu!
Tôi run rẩy vỗ vỗ mặt Muộn Du Bình.
"Tiểu Ca, Tiểu Ca, dậy dậy!" Nói gì thì nói, trước hết phải để anh tỉnh lại, nói xem đã xảy ra chuyện gì, tôi và anh cũng tính là thân thiết, thế nhưng tại sao khi nằm chung chăn gối với anh lại khiến tôi khó nói ra không tự nhiên chỗ nào nhỉ.
Sau đó lông mi của Muộn Du Bình giật giật, từ từ mở mắt.
Việc đầu tiên anh làm sau khi mở mắt là mờ mịt nhìn xung quanh, sau đó cố định ánh mắt trên người tôi.
"Ngồ Tà." Anh yên lặng nhìn tôi hồi lâu, kế đó chống người dậy.
Anh mới vừa đứng lên, cái chăn đắp hờ trên người liền trượt xuống tới rún. Anh thật sự không mặc gì cả, cơ thể hơi gầy nhưng vẫn khỏe mạnh, ánh đèn nhu hòa chiếu lên hình xăm Kỳ Lân trên người anh.
Tôi tôi trơ mắt nghẹn họng.
Muộn Du Bình vươn tay sờ mặt tôi.
Tôi cảm thấy hồi hộp cực độ, cổ tay chỉ cần dùng lực đã có thể vặn ngã bánh tông ngàn năm nay lại dịu dàng vuốt ve gò má tôi, ngón giữa và ngón trỏ đặc biệt quét qua mặt tôi, có cảm giác hơi chai sạn.
Trái tim tôi đập nhanh cực kỳ, cổ họng khô khốc, nuốt một ngụm nước miếng.
"Tiểu Ca?" Tôi run giọng nói.
"Tôi, thật sự làm được...." Muộn Du Bình không trả lời, anh vẫn sờ mặt tôi, cuối cùng hai ngón tay đặc biệt kia dừng lại trên môi tôi.
"Ngô Tà, sao trước kia tôi không nhận ra, môi cậu rất đẹp." Muộn Du Bình nhìn gương mặt không cảm xúc của tôi, nói.
Nghe những lời này của anh, cái mặt già của tôi nhanh chóng trở nên vừa nóng vừa đỏ, sao Muộn Du Bình có thể nói như vậy, tôi thấy là mình điên rồi, chẳng lẽ phát điên rồi sẽ thấy ảo giác ư!
Mà cho dù điên hay không điên, nhưng người này tựa như thật sự sống sờ sờ đứng trước mặt tôi, sự thật chính là vậy, anh đang ở ngay trước mắt tôi.
Tôi đưa tay sờ lên cổ anh.
Ấm áp....còn hơi trơn mịn.
Muộn Du Bình bị tôi sờ vô thức rụt cổ, sau đó bình tĩnh nhìn tôi.
"Quả nhiên, là thật...." Tôi miễn cưỡng nở một nụ cười, vội vàng thu móng vuốt, tôi vậy mà nói lắp, lần này điên thật rồi, thật sự quá điên rồi!
"Ngô Tà...." Muộn Du Bình khẽ gọi, anh nhìn vào mắt tôi, ngón tay nhẹ nhàng ấn lên môi tôi.
Tôi bất giác lùi về sau.
Tay Muộn Du Bình vẫn đặt đối diện tôi, cách môi một cm.
Dường như tôi có thể cảm giác được độ nóng từ tay anh truyền đến.
Mà ngón tay của anh chắc chắn cũng cảm nhận được hô hấp dần dần thay đổi của tôi.
Cuối cùng anh thu tay về, đặt sang bên cạnh, giữ nguyên tư thế chống người nhìn tôi.
Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhìn Muộn Du Bình trước mắt, hỏi: "Tiểu Ca, sao anh lại ở đây. Không phải nói...mười năm à?"
Muộn Du Bình làm như không nghe thấy lời tôi nói, vẫn lẳng lặng nhìn tôi.
Một lát sau anh lại vươn tay tới.
Lần này tay anh đặt lên ngực tôi, ngón tay di chuyển xung quanh.
"Cậu là thật sao? Ngô Tà?" Ánh mắt anh dừng lại trước ngực tôi, miệng lẩm bẩm.
Xúc cảm truyền đến từ lồng ngực khiến tôi không khỏi run lên, cúi đầu nhìn xuống, tôi gần như muốn nhảy cẩng dậy.
"Tôi! Tôi tôi sao tôi cũng không mặc quần áo vậy!" Tôi cúi đầu nhìn lồng ngực mình, miệng lập tức ấp úng, rồi lại nhanh chóng kéo chăn lên, nhìn cơ thể dưới lớp chăn của mình.
Mẹ nó ơi.....
Nhìn mà đau mắt quá....
Tôi thầm than.
Tại sao cả người tôi đều không mặc gì....
Hơn nữa còn nhìn thấy thứ không nên thấy....
Tại sao anh cũng không mặc gì....
Tôi thấy được cái đó của anh....
Tôi rất muốn chọt mù hai mắt mình, tay tức khắc chỉ vào Muộn Du Bình hỏi: "Tại sao hai chúng ta lại ngủ chung một giường, lại còn không mặc gì!"
Muộn Du Bình chưa trả lời tôi, anh vén chăn đứng dậy, thoải mái để cơ thể trần truồng bước xuống giường, sau đó nhặt từ đất lên... cái quần lót tôi mặc ngày hôm qua, mặc vào, nói: "Tốt rồi, chúng ta không có khỏa thân nằm chung giường."
Tôi há hốc mồm.
Lát sau đến phiên tôi nhảy xuống giường, liều mạng kéo quần lót của anh.
"Sao anh mặc quần lót của tôi! Anh có biết là quần lót không thể mặc lung tung hay không! Quần lót của tôi còn chưa giặt đó! Không, cho dù đã giặt cũng không thể mặc lung tung! Anh mau cởi ra...."
Tôi nói được một nửa, liền ngậm miệng.
Mặt Muộn Du Bình không cảm xúc nhìn chiếc quần lót đã bị tôi kéo xuống tới đùi, nói: "Lần này cả hai chúng ta đều không mặc gì rồi."
Tôi bất thình lình bật người dậy, "rầm" một tiếng nhảy lên giường, bọc cả người lại thật kĩ, vừa chỉ tủ quần áo đối diện giường vừa hét to với Muộn Du Bình: "Ngăn trong thứ hai chỗ treo quần áo có quần lót! Còn còn nữa, anh tìm cái nào mới, nhớ là cái nào còn mạc tức là chưa xài!" Anh nhất định phải nhớ lấy cái còn mạc!"
Muộn Du Bình nghe vậy liền cởi quần lót còn treo trên đùi ném về phía tôi, quần lót "bịch" một tiếng bay tới cạnh tôi. Sau đó anh để mông trần đi tới trước tủ lục soát một lượt, lấy ra một cái quần lót, nói: "Cái này có mạc phải không?"
"Ừ." Tôi cầm quần lót anh ném tới trong tay, nhìn anh vô cùng tự nhiên xoay người hỏi mình, tôi không khỏi nghẹn họng, vừa thầm bảo bản thân không nên kích động: Tôi cần gì phải so đo với một người tàn phế cấp chín như anh...
Tôi đợi anh mặc quần lót xong, lại bảo anh tròng thêm một bộ quần áo vào, lúc này tôi mới cầm quần áo bị ném dưới giường lên mặc vào, vừa mặc vừa lẩm bẩm: Tối qua sau khi say tôi đã làm gì vậy trời, trước khi say rõ ràng có mặc quần áo mà. Chẳng lẽ Vương Minh cởi. Nếu là hắn vậy sao cả quần lót hắn cũng dám cởi. Tôi lại nghĩ không lẽ là Tiểu Ca làm? Nghĩ đến đây cả người tôi cứ như bị điện giật. Tôi ngẩng đầu nhìn gương mặt lạnh băng của Muộn Du Bình, nói thầm trong lòng: Không được nghĩ như vậy, không được nghĩ như vậy, cứ cho là sau khi say tự tôi cởi là được.
Rốt cuộc cả hai chúng tôi cũng đâu vô đấy, vất vả lắm tôi mới tìm lại được cảm giác hòa hợp với Tiểu Ca.
"Tiểu Ca, tôi không cho phép anh lãng tránh nữa đâu. Tại sao lúc này anh lại ở đây. Không phải nói anh phải ở Thiên Đồng Môn mười năm à? Còn nữa ở trong Thiên Đồng Môn anh đã gặp được thứ gì?" Tôi ngồi trên giường, cố gắng tỏ ra nghiêm túc, nhìn Muộn Du Bình, hỏi.
Hết chương 3.
Phổ cập thông tin cho mọi người, tiểu công của chúng ta có 3 cái tên
- Trương Khởi Linh, cái tên này cũng không hẳn là tên, chỉ là một chức danh trong gia tộc, nhưng cũng được nhắc ít nhiều trong tác phẩm nên mình vẫn giải thích.
- Muộn Du Bình, đây là cái tên Ngô Tà đặt cho tiểu công bởi cái tính lầm lầm lì lì của ảnh, là cái tên được sử dụng nhiều nhất trong tác phẩm này.
- Tiểu Ca, này đơn giản là một biệt danh thôi, cũng sẽ xuất hiện khá thường xuyên.
Bởi vì truyện này có hơi hướng tác phẩm gốc nên sau mỗi chương mình sẽ có chú thích cho người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.