Bình Tà Chi Dục Niệm

Chương 34: Dưa chuột lớn ông đây muốn giết mi




"Ngô Tà, Ngô Tà, cậu sao vậy?"
———
Vì tính phúc sau này của tôi, chỉ đành để Muộn Muộn chịu uất ức hy sinh một chút vậy.
Dù sao......dù sao hai chúng tôi ở bên nhau, cả hai đều là đàn ông, ở cùng người yêu sao có thể không XXX được. Vậy nên dù gì chúng tôi cũng phải làm tới bước này, nên.....nên tôi không làm vợ thì anh làm vợ. Mặc dù nội tâm của tôi và thân thể của anh đều không muốn làm vợ. Chỉ có điều, tôi tương đối may mắn, gặp được Dưa chuột lớn, cậu ta cho tôi thần dược. Thế nên ngay từ đầu trời cao đã định sẵn đứng về phía tôi rồi. Tôi chỉ còn cách thuận theo ý trời, làm một người chồng hết mực yêu thương anh!
Tôi chỉ mất một phút đã thuyết phục được trái tim mình.
Tiểu Muộn, sau này tôi nhất định sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với anh!
Cơm nước xong xuôi, tôi thừa dịp Muộn Du Bình đang rửa chén, nhanh chóng chớp lấy thời cơ rót hai ly sữa, còn để làm gì hả, dĩ nhiên là để bỏ mỗi ly một loại thuốc chứ còn làm gì nữa!
Chờ Muộn Du Bình rửa chén xong, lau tay sạch sẽ trở ra, tôi liền bưng hai ly sữa tới trước mặt anh, nói: "Nè, Tiểu Ca, uống sữa."
Muộn Du Bình có chút nghi ngờ nhìn tôi, hỏi: "Mới vừa ăn xong giờ lại uống sữa?"
".........tôi cảm thấy sữa này thơm lắm!" Tôi nói: "Tôi vất vả lấy sữa cho anh uống, giờ anh có uống hay không?"
Muộn Du Bình vừa nghe vậy liền lập tức cầm ly lên uống một hớp.
Lòng tôi mừng như điên!
Kế hoạch đã thành công hơn phân nửa!
Tôi cũng vội vàng bưng ly của mình lên uống một hớp!
Sau đó hai chúng tôi đứng tại chỗ, mắt to trừng mắt nhỏ.
Một lát sau Muộn Du Bình nói: "Thân thể cậu khỏe chưa? Có muốn tôi ôm đi tắm không?"
Tôi lắc đầu.
Lỡ trong lúc đang tắm thuốc phát huy tác dụng vậy chẳng lẽ chúng tôi phải XXX trong hoàn cảnh toàn xà phòng à?
Cơ mà sao thuốc còn chưa có tác dụng?
Tựa như nghe được nội tâm đang kêu gào của tôi, thuốc trong cơ thể rất nhanh đã có phản ứng.
Đầu tiên là cảm giác ấm áp nhè nhẹ tỏa ra từ đan điền, cảm giác ấm áp nhanh chóng trở nên giống đốm lửa nhỏ đụng phải xăng, hừng hừng bốc cháy trong cơ thể tôi, từ nhóm lửa ban đầu, một luồng khí nóng khó nhịn bắt đầu lan ra khắp cơ thể!! Thân thể tôi nóng rực, miệng lưỡi khô đắng, cảm giác như sắp bị thiêu chết!
Nóng quá nóng quá nóng quá nóng quá!!!
Tôi không kiềm được tự xé quần áo của mình, làn da trần tiếp xúc với không khí lạnh băng khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng vẫn không đủ!
Không đủ, cảm thấy không đủ nên tôi trực tiếp nằm xuống đất ngọ nguậy!
Nóng quá nóng quá, chỉ có mặt đất lạnh băng mới có thể giảm bớt cảm giác nóng như lửa đốt trên khắp cơ thể tôi. Nhưng tôi cọ tới cọ lui, mọi vị trí trên cơ thể liền thấy vô cùng nhạy cảm, da thịt cọ xát nền đất lại có thể khiến tôi có cảm giác như bị điện giật! Thoải mái muốn chết! Thoải mái đến nổi hồn cũng muốn bay đi luôn!
Ha! Ha! Muốn........! Ngứa quá!
Tôi cảm thấy ý thức dần dần mơ hồ, cơ thể đang không ngừng co quắp.
Lúc này tôi nghe thấy một giọng nói.
"Ngô Tà, Ngô Tà, cậu sao vậy?"
Tôi cảm giác cơ thể được người ôm vào lòng, cố gắng giương mắt nhìn, hóa ra là Muộn Du Bình! Anh đang ôm lấy tôi, mặt mày hết sức kinh ngạc.
Anh không bị làm sao cả?
Tôi bị ánh mắt tỉnh táo của Muộn Du Bình nhìn sợ hết hồn, đầu óc mềm nhão cũng tỉnh táo hơn.
Là tôi chính mắt nhìn anh uống sữa!
Chẳng lẽ do thể chất anh đặc biệt, bách độc bất xâm?
Má ơi! Đến cả trúng đạn cũng không khiến anh bị làm sao, nên rất có thể là vậy lắm! Chẳng lẽ sức mạnh của Chung Cực lại mạnh đến như vậy!
Má nó! Là vậy thật rồi, đây chẳng phải là trộm gà không thành còn mất luôn nắm gạo hay sao!
Hành động lúc nãy của tôi, sao giống hệt con chó bị XXX hôm qua vậy?
Chẳng lẽ thuốc này có vấn đề?
Nếu không sao tôi lại như uống nhầm thuốc dành cho thụ vậy, rõ ràng ông đây uống thuốc dành cho công, hẳn là giờ phải hùng hỗ dương cương mới đúng!
Đột nhiên tôi nghĩ đến một khả năng!
Không thể nào!
Thuốc này là sản phẩm ba không, chẳng lẽ hoa Cúc đen và dưa chuột lớn lừa mình? Có khi nào cậu ta để lộn hay không? Chẳng lẽ lại để thuốc dành cho thụ thành thuốc dành cho công!
ĐM cậu Dưa chuột lớn!
Hiện tại ông đây rất muốn bắt Dưa chuột lớn về phơi thây cậu ta!
Tôi giận đến phổi muốn nổ tung!
Tôi càng kích động thì đầu óc càng rối loạn! Sau đó thân thể sẽ ngày càng nóng!
Tôi đưa tay ôm cổ Muộn Du Bình!
Tôi dùng hết sức chui vào lòng Muộn Du Bình, hai ba giây liền xé quần áo anh, sau đó tự tìm đường chết dùng thân thể chạm vào thân thể anh!
Tôi ngước nhìn môi anh, sau đó nhào tới gặm lấy!
Tôi dùng chút lý trí còn sót lại nói với bản thân, Ngô Tà, mi làm vậy là chơi đùa với lửa! Mau thôi mi sẽ bị ngọn lửa này thiêu đến tro cốt cũng không còn!
Nhưng vấn đề là thân thể tôi có chịu nghe lời tôi đâu!
Thật đúng là tạo nghiệp mà!
Quả nhiên Muộn Du Bình cũng có phản ứng, anh dùng hai tay ôm chặt lấy tôi, cùng tôi mỗi lưỡi triền miên!
Anh chỉ dùng chút sức đã đè tôi xuống đất!
Cứu mạng đi!.........
Nội tâm tôi gào thét nhất định phải dừng lại, nếu không tuyệt đối sẽ thấy cảnh hoa Cúc nở đầy đồi núi!
Nhưng tay tôi lại sờ loạn khắp người anh!
Hai chúng tôi dính chặt lấy nhau, tôi liếm da thịt anh, hơi lạnh từ cơ thể anh khiến lửa nóng trong tôi bớt đi nhiều, cảm giác cọ xát như điện giật một lần nữa làm tôi co quắp!
Còn có! Chân của anh! Nơi đó của tôi cũng bắt đầu ngứa, rất ngứa.........
Con mẹ nó thuốc dành cho thụ!
"Tôi, tôi muốn anh." Tôi thở hổn hển, nói vào tai Muộn Du Bình.
"Cái gì?" Muộn Du Bình dùng sức nhéo tôi, động tác vừa thô lỗ vừa dùng sức, bóp tôi rất đau, nhưng tôi lại mơ hồ cảm thấy sướng.
Tôi tự nhủ với lòng là anh nhịn sắp không nổi rồi, tôi không thể trêu chọc anh nữa.
Nhưng môi tôi lại tiếp tục phản bội tôi, nó cắn vành tai Muộn Du Bình, giọng nói khàn khàn: "Tôi muốn anh.......tôi muốn anh.........."
Xong đời!!
Một giây kế tiếp, tôi đã nhìn thấy ánh mắt hoá sói của anh!
(Cua đồng...bò...ngàng....mà muốn rơi nước mắt nghê ta ơi)
Ngày hôm sau, tôi tỉnh lại, trông thấy trước mắt là một mảng màu trắng.
Nơi này hình như là bệnh viện, sao tôi lại ở bệnh viện?
Tôi vừa muốn chồm người ngồi dậy liền cảm thấy toàn thân như muốn tách ra, đặc biệt là chỗ đằng sau kia, đau muốn chết tôi rồi!
Đầu óc lập tức hiện lên những gì xảy ra vào hôm, tôi và anh uống thuốc, anh không sao, mà tôi thì......
Tôi, tôi bị anh làm!
Tôi bị anh làm........cái ý nghĩa này cứ vòng vòng trong đầu tôi, giống như một cái chùy lớn đấm vào ngực tôi, cơ thể không chống đỡ nỗi liền bị cái chùy đó hạ gục.
"Tiểu Tam gia!" Lúc này tôi thấy cửa mở, Vương Minh vừa kêu tên tôi vừa chạy tới.
Đợi cậu ta đến nơi, tôi như nắm được cái phao cứu mạng, sống chết nắm tay cậu ta.
"Tiểu Tam gia.....cậu sao rồi?" Vương Minh bị động tác của tôi dọa sợ, có lẽ bị tôi nắm đau nên lớn tiếng kêu lên.
Tôi hoảng sợ nhìn cậu ta, nói: "Tôi và anh ấy, chỗ đó của tôi đau lắm, có phải tôi bị anh ấy........, rõ ràng hôm qua tôi uống thuốc dành cho công, sao có thể bị anh làm?!"
Vương Minh hình như cũng bị bộ dạng của tôi dọa giật mình, liền nói "Ngài với anh ấy.........làm."
Tôi nghe Vương Minh nói, trong lòng phát lạnh hơn phân nửa. Thật ra hôm qua đến giai đoạn sau, ý thức tôi đã mơ hồ không rõ, tôi hy vọng đó chỉ là ảo giác của mình! Hy vọng Muộn Du Bình làm tới nửa chừng sẽ không làm nữa!
Tôi cắn môi dưới, đau thương không thôi.
Công cuộc tranh làm chồng của tôi hoàn toàn thất bại, vậy chứng tỏ sau này chúng tôi ở bên nhau tôi chỉ có thể bị ành làm thôi phải không? Tôi là nam tử hán oai phong cơ mà!
"Tiểu Tam gia, tiểu Tam gia......" Đau thương trong tôi còn chưa lành, Vương Minh lại rầm rì bên tai.
Tôi ngẩng đầu quăng ánh mắt sắc như dao cho cậu ta, mẹ bà, cậu không thể im lặng để ông thương tiếc hoa cúc bị và tôn nghiêm đã bị chà đạp của tôi một chút sao?
Vương Minh bị tôi nhìn liền rụt cổ, nói: "Tiểu Tam gia, thuốc kia có vấn đề."
Tôi biết thuốc kia có vấn đề, nếu không có vấn đề sao tôi lại nằm ở đây?
Chờ....chờ đã, tại sao tôi lại ở chỗ này? Chẳng lẽ hoa cúc của tôi đã héo tàn tới nỗi phải nằm viện sao? Vậy ngày hôm qua bác sĩ và y tá đều nhìn thấy???!!!
Tôi nghĩ tới cảnh hoa cúc tàn tạ bị người ta nhìn thấy liền toát mồ hôi lạnh, sợ tới mức quên hết mọi thứ, mặt tràn đầy vẻ không thể tin, trợn mắt nhìn Vương Minh.
"Tiểu Tam gia.......cậu nhìn tôi làm gì........" Vương Minh đoán chừng cũng bị tôi trừng sợ, lắp ba lắp bắp nói: "Ngày hôm qua tôi đã muốn nói với ngài, là, là hai con chó kia XXX tới cuối cùng sùi cả bọt mép, vẫn còn liều mạng XXX, nhưng ngài cầm thuốc chạy đi nhanh quá, tôi cũng không biết ngài nghe thấy hay chưa............."
Miệng sùi bọt mép vẫn liều mạng XXX?
Chẳng lẽ tối qua tôi bị đưa đến bệnh viện trong tình trạng xấu xí như vậy?
Không đâu, không đâu, mặc dù tôi trúng thuốc, nhưng tôi nhớ Muộn Du Bình vẫn tỉnh táo mà, anh nhất định sẽ không để tôi xấu xí như vậy đâu!
Tôi vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại đồng thời nghe thấy Vương Minh nói: "Loại thuốc kia ngài mua ở đâu? Ngày mai tôi sẽ dẫn người đến đập tiệm nó! Ngài không biết, không biết là hôm qua Trương đại ca ôm ngài tới bệnh viện, lúc đó miệng ngài vừa sùi bọt mép, ngài còn rên rất lớn nữa. Còn cởi quần áo, đại Trương ca mặc vào cho ngài lại bị ngài cởi ra, mặc vào là ngài cởi ra. Ngài còn bám lấy quần áo đại Trương ca, sau đó ngài còn hôn đại Trương ca, đại Trương ca nhanh chân chạy, chạy đến hành lang ngài còn ôm cột không buông tay, còn cọ cọ lên cây cột..............."
Tôi...........
Tôi cảm thấy đầu mình nổ tung ngưng hoạt động, sau đó Vương Minh nói gì tôi đều không nghe thấy.......
Hoa Cúc đen và dưa chuột lớn, ông đây muốn giết mi!
Hết chương 34.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.