*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tôi tuyệt đối sẽ không tổn thương em. Tôi sẽ đợi khi nào em khỏe hơn.......Ngô Tà, em cũng đừng lừa gạt tôi nhé, hứa với tôi......nhé."
———
Ra khỏi mật thất, bước tới phòng khách, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu rọi vào phòng, khung cảnh quang đãng rõ ràng trước mắt so với khung cảnh tăm tối không thấy được ánh mặt trời bên dưới mật thất không khác gì hai thế giờ riêng biệt.
Tôi hít một hơi không khí tươi mát lành lạnh, đi tới chỗ giếng trời bên ngoài đại sảnh, tìm một thân cây cành lá xum xuê ngồi xuống, lấy ra một điếu thuốc châm lửa hút.
Muộn Du Bình đi tới theo tôi, đứng trước mặt nhìn tôi nói: "Em đang đau lòng vì tôi làm vậy với Chu Năng?"
Tôi phun một vòng khói lên mặt Muộn Du Bình, anh khẽ híp mắt, thần sắc vẫn không thay đổi.
"Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta phải giết người. Chu Năng đầu heo còn sống hay đã chết cũng đâu cần em phải thương cảm cho hắn." Tôi cười nói.
"Vậy em cảm thấy sau này đứa trẻ kia có đến tìm em trả thù hay không?" Muộn Du Bình lại hỏi.
"Nếu mẹ nó thật lòng yêu nó, sao có thể để nó đi tìm chết? Trên đời nào có nhiều Triệu thị cô nhi (1) tìm người báo thù như thế? Chỉ cần ăn no mặc đủ sống qua ngày, thì phần đông mọi người đều sẽ nghĩ thông thôi." Tôi rít một hơi, nói: "Huống chi anh cho rằng chị Nha sẽ để cho bọn họ có cơ hội báo thù sao? Với tính cách của chị, chắc chắn thế nào cũng sẽ phái người đi giám sát mẹ con bọn họ, chỉ cần bọn họ rục rịch muốn tìm em gây phiền phức, người phụ nữ đáng sợ như chị tuyệt đối sẽ ra tay xử đẹp bọn họ."
(1): đứa con mồ côi của nhà họ Triệu) là một vở tạp kịch thời nhà Nguyên, tác giả là Kỷ Quân Tường. Đây là một vở bi kịch viết về một sự kiện xảy ra thời Xuân Thu được ghi lại trong Sử ký Tư Mã Thiên, thiên Triệu thế gia. Vở kịch này có tên đầy đủ là Triệu thị cô nhi đại báo cừu.
"Chị Nha quả thật toàn tâm toàn ý với em."
Tôi nghe vậy liền bật cười, vứt bỏ tàn thuốc, đưa tay sờ mặt Muộn Du Bình, nói: "Giọng anh nghe sao mà chua thế? Chẳng lẽ anh ăn giấm với chị Nha?"
Muộn Du Bình cũng đưa tay sờ mặt tôi, nói: "Một mình tôi cũng có thể chăm sóc em chu đáo."
"Đồ ngốc!" Tôi bóp mặt anh: "Chị Nha người ta là tiểu tình nhân của chú Ba mà, chị ấy vì nể mặt mũi chú Ba nên mới hết lòng với em như vậy! Anh ở đây ghen cái gì?"
"Ngô Tà." Muộn Du Bình đột nhiên tiến tới ôm tôi vào lòng.
Tôi lẳng lặng cúi đầu dựa vào cổ anh, nhiệt độ cơ thể ấm áp cùng với động mạch cổ lên xuống, khiến tôi cảm thấy năm tháng trôi qua thật yên bình ấm áp.
"Ngô Tà. Nhiều ngày rồi chúng ta không.....làm." Lúc này Muộn Du Bình đột nhiên cắn lỗ tai tôi, nói: "Hôm nay, em nói yêu tôi, tôi rất vui vẻ. Tôi cũng rất yêu em. Hôm nay tôi đã nói muốn tự tay cởi bộ quần áo này ra khỏi người em. Ngô Tà, tối nay có thể không?"
Tôi chỉ nghe những lời nói đơn giản của anh, mà hoa cúc đã mơ hồ cảm thấy đau đau! Trước đây tôi thường nghe người ta nói, đàn ông và phụ nữ sau khi làm gì đó, thì sẽ còn N lần gì đó nữa. Dù sao làm một lần cũng là làm, chi bằng làm cho thật sướng. Vì vậy đàn ông nếu muốn làm tình theo lý hiển nhiên sẽ đi tìm những người phụ nữ kia, đàn bà nếu muốn làm cũng sẽ có suy nghĩ đi tìm những người đàn ông như vậy.
Tôi **!
Anh sẽ không cho rằng việc anh đè tôi là việc quang minh chính đại đó chứ!
Vấn đề là ông đây bị anh ép tới cúc hoa cũng tàn phế, vào bệnh viện còn bị bác sĩ y tá cười nhạo, đây là một bóng mà tâm lý đối với tôi đó! Ông đây phải giữ vững tôn nghiêm đàn ông của mình, hoa cúc của ông đây còn chưa bình phục hoàn toàn, ông đây không muốn nó phải tàn tạ một lần nữa.
Mà giờ đây anh cắn lỗ tai tôi, từng trận hơi thở nóng rực phả vào màng nhĩ, khiến da gà toàn thân tôi đều nổi hết cả lên, anh còn dùng sức cắn, ông đây cảm giác lỗ tai đều sắp bị anh cắn đứt rồi đó. Cảm giác vừa đau vừa sướng này khiến tôi nhận ra chắc anh lại bắt đầu nổi hứng.......
"Ê ê ê!" Tôi vội vàng đẩy anh ra: "Anh đang làm gì vậy? Ban ngày ban mặt anh gặm em bộ không sợ người ta nhìn thấy sao? Với cả tối nay không cho phép anh chạm vào em!"
Muộn Du Bình bị tôi đẩy ra, răng anh sượt vào lỗ tai khiến tai tôi đau nhói, tôi vội vàng sờ kiểm tra, máu, vậy mà chảy máu, anh là dã thú biến thân hay sao, tại sao lại yêu thích máu đến thế!
"Tại sao?" Mà lúc này Muộn Du Bình vẫn giữ nguyên tư thế, hỏi tôi.
Lòng tôi tức giận. Tại sao tại sao, không tại sao hết, chỉ vì an toàn của ông đây nên mới không cho anh chạm vào! Tôi há miệng muốn mắng anh một trận, lại bị ánh mắt kiềm nén của anh nhìn đến tôi ngậm miệng.
Nói nghe nè anh dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi làm gì!
Gương mặt trước mắt tôi vẫn đơ ra như khúc gỗ, nhưng trong mắt dường như có muôn vàng oan ức, nó trống vắng, còn mang theo sự thận trọng lấy lòng.
Tôi........
Tôi bị gì vậy trời! Sao chỉ nhìn vào mắt anh thôi đã khiến tôi cảm thấy nếu tôi dám từ chối anh thì bản thân chính là tội nhân thiên cổ là sao vậy!
"Tại sao, Ngô Tà.........lâu rồi chúng ta không làm. Tôi thật sự rất muốn....." Muộn Du Bình nhìn tôi, lẩm bẩm nói.
"Em.........việc này, do mông em đau, em còn chưa khỏe! Sau này hẵng nói, sau này rồi nói!" Tôi nói xong câu này, liền hận không thể tát mình một bạc tay, Ngô Tà, sao lập trường của mi có thể không kiên định như thế! Người ta chỉ nhìn mi có một cái mà mi đã mềm lòng đầu hàng? Sau này hẵng nói là cái quỷ gì, chẳng lẽ sau này mỗi ngày ông đây đều phải để anh đè?
Muộn Du Bình vừa nghe tôi nói như vậy, trong mắt ánh lên vẻ thất vọng không nói nên lời, ông đây nhìn bộ dáng thất vọng như chú chó bị vứt bỏ của anh, thiếu chút nữa đã đồng ý tối về cho anh làm, nhưng lý trí đã đi trước một bước chặn miệng tôi.
"Được rồi." Anh nhắm mắt lại, ôm tôi vào lòng nói: "Tôi tuyệt đối sẽ không tổn thương em. Tôi sẽ đợi khi nào em khỏe hơn.......Ngô Tà, em cũng đừng lừa gạt tôi nhé, hứa với tôi......nhé."
Em không lừa gạt anh........" tôi bị anh ôm rất chặt, nghe anh nói thế miệng không tự chủ được đáp lời. Nhưng trong lòng lại là biểu tình bò mộng.
Đậu mía, miệng tôi tuy nói đồng ý, nhưng đến lúc đó nên làm thế nào?
Chúng tôi ôm nhau một lúc rồi tách ra cùng đi vào nhà, mặc dù nói hai chúng tôi không sợ ánh mắt của người khác, nhưng dù gì cũng là ban ngày, hai người đàn ông lôi kéo dính nhau sẽ ảnh hưởng hình tượng của tôi.
Hơn nữa chị Nha còn chưa đưa sổ sách cho tôi xem, nếu tôi còn không đi tìm chị, một hồi chị tìm đến đây thấy chúng tôi ôm ấp như vậy, không phải sẽ nhảy thẳng lên trời hay sao!
Chúng tôi vào phòng, chị Nha dẫn người đứng trong phòng chờ tôi, tôi vừa vào vừa chào hỏi chị, đi tới an vị trên chiếc ghế gỗ khắc hình Bát Tiên Quá Hải (2), chị Nha đứng bên cạnh đưa sổ sách cho tôi xem.
(2): 8 vị tiên gồm đó: Thiết Quản Lý, Chung Ly Quyền, Tào Quốc Cữu, Lã Động Tân, Hà Tiên Cô, Lam Thái Hòa, Hàn Tương Tử, Trương Quả Lão
Tôi lật xem sổ sách một chút, cũng để Muộn Du Bình cùng xem.
Sau đó tôi nhìn chị Nha hỏi: "Chị Nha, chị nhìn ra cái gì?"
Chị Nha nói: "Tôi đã xem sơ qua, trong sổ sách này ít nhiều có nhắc tới nơi bọn họ lấy hàng là ở bến thuyền Thâm Quyến. Tôi đoán ông chủ sau lưng Tiếu Tuấn không phải là người ở chỗ chúng ta. Thâm Quyến và Hongkong cũng chỉ cách nhau một con sông, tôi cảm thấy rất có thể hắn ta ở Hongkong."
Tôi gật đầu: "Em cũng cảm thấy như vậy. Ở chỗ chúng ta, tất cả hàng hóa đến từ Đông Nam cơ bản đều phải qua tay em một lần. Ở phương Bắc có Giải gia và Hoắc gia. Tây Nam trước kia là địa bàn của Trần Bì A Tứ Tứ A Công, sai khi Tứ A Công chuyển đến núi Trường Bạch, địa bàn của ông ấy đã bị chia không ít, đám binh tôm tướng cá dưới trưởng mỗi người chiếm một khu. Trừ những thứ này ra, những thứ khác đều bị chia năm sẻ bảy. Em cũng đang không biết tại sao lại có người dám đối đầu với em, nếu chị nói đối phương ở Hongkong thì cũng có khả năng lắm."
"Phải, người ở đây không có gan lớn như vậy. Ngược lại bọn người bên Hongkong nhiều tiền, nhưng lại không có nhiều đấu như bên chúng ta, cho nên rục rịch, muốn vươn vòi bạch tuộc đến chỗ chúng ta cũng dễ hiểu." Chị Nha nói.
Biết được những chuyện này, trong lòng tôi càng thấy khó chịu. Mụ nội nó đất liền to lớn như vậy, bọn mày nơi nào không đến, hết lần này đến lần khác chọn trúng ông đây. Bộ trông ông đây rất yếu sao? Vừa nhìn liền biết rất dễ ức hiếp phải không? Có điều tôi thay đổi cách nghĩ một chút, trước kia đúng là tôi không quản thế sự, cho nên người ta chọn tôi để ra tay cũng có lý lắm........
Đại khái nhìn ra sắc mặt tôi không thoải mái, đoán được trong lòng tôi nghĩ gì, Muộn Du Bình buông sổ sách nói: "Địa bàn của chúng ta ở gần biển, đối phương chọn nơi gần để hạ thủ cũng phải thôi."
Tôi xua tay, bất kể tự trách bản thân không biết tiến thủ cũng được, trách đối phương chọn người gần để hạ thủ cũng được, người ta đều đã tìm tới cửa, tôi tự nhiên phải nghĩ cách đối phó.
"Bên phía Hongkong, em qua lại không nhiều lắm. Theo em biết, ông chủ của Long Ngũ ở bên đó hình như tên là Hồ Như Hải? Chị Nha đi điều tra dạo gần đây lão có động tĩnh gì hay không. Còn phải gấp rút thẩm vấn đám tiểu nhị của Tiếu Tuấn, xem xem có thể tra ra được chút gì không." Tôi nói.
"Vâng, tiểu Tam gia."
Tôi ngồi tại chỗ, tay gõ lên tay vịn ghế suy nghĩ một chút, lại gọi một cú điện thoại cho Giải Ngữ Hoa và Hoắc Tú Tú đang ở Bắc Kinh. Tôi nói chuyện mình gặp phải cho bọn họ nghe, sau đó nhắc nhở bọn họ, con khỉ lớn ở Hongkong đã vươn tay ra rồi, hai người nhất định phải phòng bị, thêm cả hàng hóa trên tay nhất định không được bán sang Hongkong. Sau khi cúp máy tôi lại lập tức gọi một cú cho đám đàn em của Tứ A Công, dặn bọn họ phải xem chừng hàng trong tay mình, nếu để ông đây nghe được bọn họ dám bán hàng cho đám người bên Hongkong thì chính là đang làm khó dễ tiểu Tam gia, hậu quả tự bọn họ gánh lấy!
Bên Hongkong bọn chúng không có đấu, vậy hàng hóa trước giờ đều có vào không có ra, ông đây chặn hàng của bọn mày, có ngon thì nhảy ra đánh ông đây đi! Con mụ nội mày con khỉ lớn!
Chị Nha thấy tôi làm như vậy, khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm túc hiếm thấy nở nụ cười, nói: "Tiểu Tam gia làm như vậy, nhất định là lấy mạng của Hồ Như Hải!"
Tôi cười với chị: "Nếu chị là Hồ Như Hải, gặp chuyện như vậy chị sẽ làm gì."
Chị Nha lạnh lùng cười đáp: "Nếu là tôi, tôi sẽ nghĩ cách đến lấy mạng cậu, chỉ khi cậu chết, tôi mới có thể làm ăn. Xem ra chúng ta nhất định phải chuẩn bị trước, phòng ngừa hắn lại tới sinh sự."
Tôi cười lắc đầu với chị Nha, chuyển hướng sang nói với Muộn Du Bình: "Tiểu Ca anh cảm thấy thế nào?"
Muộn Du Bình nói: "Tôi cảm thấy Hồ Như Hải sẽ không thể làm gì được em. Nếu như chuyện này là do hắn làm, cánh tay hắn phái tới chỗ chúng ta đã bị chúng ta bắt được. Nhưng chúng ta chặn đứt nguồn hàng của hắn, hắn sẽ biết chúng ta và Bắc Kinh lẫn những phe phái ở Tây Nam đều là một với nhau. Hắn chắc hẳn sẽ không có gan tới khiêu chiến toàn bộ giới đổ đấu. Tôi cảm thấy khả năng lớn hắn sẽ tìm một người trung gian, để trung gian đến tìm chúng ta hóa giải mâu thuẫn giữa hắn với chúng ta. Trước hết để chúng ta buông tay để hắn làm ăn rồi mới nói tiếp."
Tôi cười nói: "Vậy chúng ta sẽ chờ hắn tự tìm đến cửa."
Hết chương 42.
Bát Tiên Quá Hải
Lại là câu chuyện edit xong hôm qua nhưng do học nên hôm nay mới beta rồi đăng 😆