Bỏ Cha Giữ Con

Chương 11:




20
“Mẹ, mặt Trường An có đẹp không?”
Đôi mắt hoa đào màu hổ phách trong suốt tiến đến trước mặt ta, đứa trẻ như ngọc hồng nằm trên đùi gối ta, đối mắt sáng lấp lánh nhìn ta.
Gương mặt này có đường nét hơi lạ, nhưng ta vẫn nhận ra nó là Trường An của mình.
“Đẹp." Ta xoa xoa mái tóc mềm mại của nó: "Thẩm Cảnh Hành đâu?”
Trường An kéo tay ta đi ra ngoài: "Cha, Dung lão sư và Ngô lão sư đang câu cá bên hồ.”
Bên ngoài ánh tà dương đỏ như m..áu, mặt hồ sóng gợn lăn tăn hoà màu xanh cùng với bầu trời.
Một nam nhân khuôn mặt bình thường đang dựa vào thân cây thả câu, hai nam tử một xanh một đen cung kính đứng ở bên cạnh hắn.
Dung Khanh và Ngô Bân thấy ta, hành lễ: "Vương phi.”
Sắc mặt Thẩm Cảnh Hành khác thường buông cần câu trong tay xuống: “Nếu đã tỉnh, ngồi xuống câu cá cùng ta đi.”
Bây giờ là nửa tháng sau khi chúng ta rơi từ vách đá xuống hồ.
Nửa tháng trước vì tránh truy binh, chúng ta từ vách núi cưỡi ngựa nhảy xuống, rơi vào hồ nước, ngay lập tức được người của Thẩm Cảnh Hành bố trí vớt lên, đưa vào thôn trang nhỏ này.
Lúc ta tỉnh lại, nhìn thấy Trường An đang nằm trên đầu giường của ta, hai mắt nhìn ta như con thỏ nhỏ.
Ta còn vui sướng chưa kịp lấy lại tinh thần đã thấy hai bóng dáng quen thuộc đẩy cửa tiến vào, cung kính gọi ta là Vương phi.
Ta có chút mơ hồ.
Cho đến khi Dung Khanh rủ rỉ giải thích với ta, ta mới biết hắn và Ngô Bân đều là người của Thẩm Cảnh Hành.
Thái hậu phái hai người bọn họ tiếp cận Trường An, bắt nó làm con tin.
Hai người bọn họ lặng lẽ đưa Trường An tới nơi Thẩm Cảnh Hành bố trí, quay về báo cho Thái hậu tin tức giả, những đồng liêu khác thì giúp bọn họ che dấu tai mắt người khác.
Như vậy, bên người Thái hậu là có bao nhiêu người của Thẩm Cảnh Hành?
Trường An không bị đưa tới chỗ cần tới nên dĩ nhiên cũng không bị phát hiện.
[Bạn đang đọc Bỏ cha giữ con được edit và đăng tại Nhân Trí page, nếu thấy xuất hiện ở nơi khác nghĩ là đã bị reup trộm]
21
Khi đó Thẩm Cảnh Hành bị trúng ba mũi tên trên n.g.ự.c phải và vai, mũi tên cắm cực sâu, m..áu chảy đầm đìa, lại rơi vào hồ nước, đêm đó sốt cao.
Khuôn mặt vỗn trắng nõn càng trở nên nhợt nhạt, hàng mi dày cụp xuống, trông thật mong manh, cứ như chỉ trong giây lát sẽ thuận gió mà đi.
Trường An theo ta canh giữ bên giường chăm sóc hắn, không xác định hỏi: "Mẹ, ngài ấy thật sự là cha của con sao?"
Ta thấm ướt khăn trong tay, vắt nước, nhẹ nhàng đặt lên trán Thẩm Cảnh Hành, ừ một tiếng.
"Nhưng ngài ấy bị thương rất nặng, mẹ, ngài ấy sẽ c..hết sao?" Trường An rơi nước mắt.
Chiếc khăn trong tay ta đột nhiên rơi xuống gối, lập tức làm ướt một mảng lớn.
Liệu hắn có c..hết không?
Ta chưa bao giờ nghĩ về vấn đề này.
Nếu như hắn không qua khỏi sẽ không có người tranh Trường An với ta. Theo lý mà nói ta có thể vui vẻ, nhưng trái tim vẫn trống rỗng, nước mắt không ngừng rơi xuống. Ta run rẩy nhặt chiếc khăn lên, thay chiếc gối ướt bằng cái mới.
“Sẽ không như vậy, cha con sẽ khoẻ lại.” Cũng không biết là ta đang an ủi Trường An hay là an ủi chính mình.
Giờ phút này điều duy nhất ta thấy may mắn là không bỏ thuốc kia vào trong cơm của hắn.
Trong vụ trốn thuế đó, Thái hậu muốn ta c...hết, Thẩm Cảnh Hành muốn ta sống, kết cục cuối cùng là tất cả quan viên phá án đều từ chức.
Dù vì thức thời hay vì lòng mình, ta vẫn luôn lựa chọn đứng về phía hắn.
Cũng may mấy tháng trước sức khoẻ hắn suy yếu là giả, nếu thật sự cho hắn uống thuốc kia, bây giờ e là đã c..hết rồi.
Sau khi trải qua một đêm lo lắng, cơn sốt của Thẩm Cảnh Hành cuối cùng cũng giảm bớt, nhưng liên tiếp ba ngày vẫn chưa tỉnh.
Vì bồi bổ thân thể cho hắn, ta nuôi mấy con gà ở trong đình viện.
Trường An nghịch ngượm, đặc biệt thích đuổi gà chạy.
Trong đình viện luôn có tiếng gà oác oác không dứt bên tai.
Sắc xong thang thuốc cho Thẩm Cảnh Hành, trong đình viện đột nhiên yên tĩnh.
Đẩy cửa ra, chỉ thấy một đám gà trống gà mái gà con núp ở góc tường không dám nhúc nhích, câm như hến.
Trong đình viện coả hai người một lớn một nhỏ, mắt to nhìn mắt nhỏ.
Hôn mê mấy ngày, cuối cùng Thẩm Cảnh Hành cũng tỉnh, khoác áo bào trên người, sắc mặt vẫn còn tái nhợt.
Trường An nhìn hắn không chớp mắt, trong khoảng thời gian ngắn hai người cũng không ai nói gì.
Sau một lúc lâu, Thẩm Cảnh Hành vươn tay, nhẹ nhàng sờ sờ mặt Trường An.
Động tác có chút mới lạ, ánh mắt gợn sóng nhè nhẹ.
“Cha?” Trường An thử gọi một tiếng.
Hắn ngẩn ra, ừ một tiếng.
Khuôn mặt vốn bình tĩnh bỗng nhiên lộ ra vẻ bối rối, luống cuống như trẻ con.
Trường An là nhóc con thông minh, nhiệt tình, thấy cha mình không có biểu hiện ghét mình, lập tức ôm cánh tay Thẩm Cảnh Hành rất quen thuộc mà làm nũng:
“Cha, cha, cuối cùng cha cũng tỉnh rồi, con và mẹ rất lo lắng cho cha. Mỗi đêm mẹ đều ở bên giường trông chừng cha, sợ cha xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Mặc dù Trường An không biết vì sao cha mẹ lại có mâu thuẫn, nhưng nếu như cha mẹ đều không ai phạm phải sai lầm gì quá lớn thì có thể tha thứ đối phương được không?"
Thẩm Cảnh Hành nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt của ta, nhoẻn miệng cười rồi ôm Trường An vào lòng.
“Cha biết, không có chuyện gì cả.”
22
Mặc dù thôn trang chúng ta đang ở rất xa xôi, nhưng khắp thiên hạ này chỗ nào không phải là lãnh thổ của hoàng thất, quan binh ở địa phương có người sẽ lục soát được.
Ta không ngờ Thẩm Cảnh Hành có thể hoá trang thay đổi khuôn mặt.
Sau khi thay hình đổi dạng, đại đội quan binh xông vào tìm kiếm đều không thu hoạch được gì.
Vì trong thôn sinh hoạt thanh nhàn, không chịu ngồi yên ta và Trường An bắt đầu theo Thẩm Cảnh Hành học hoá trang.
Không thể không nói Thẩm Cảnh Hành tuy là nam tử nhưng lại có một đôi tay đã đẹp lại rất khéo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.