Bộ Đồng Phục Của Quý Ông

Chương 11:




Úc Duệ và Tạ Lê chia tay nhau dưới chân tòa nhà thư viện, một mình đến nhà học sinh cấp hai để phụ đạo vào buổi tối.
Trước khi ra khỏi trường, cậu bị người ta gọi hai tiếng từ phía sau: "Lớp trưởng!" "Anh Duệ!"
Úc Duệ quay đầu lại nhìn, thì ra là bạn học cùng lớp với cậu hồi lớp 10.
Úc Duệ mỉm cười ôn hòa, hơi cụp mắt, "Các cậu cũng đến trường để tự học à?"
“Đúng vậy."
Hai người tiến lên trao đổi ánh mắt, dường như có điều gì khó nói.
Úc Duệ hỏi: "Sao vậy?"
"...!Anh Duệ, anh rất thân với Tạ Lê sao?" Sau vài giây khó xử, một trong số họ cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi.
"Tạ Lê?" Úc Duệ khựng lại, mỉm cười ôn hòa, "Không thân lắm, chỉ là bây giờ cùng học một lớp thôi, sao vậy?"
"Thật ra buổi chiều bọn em đã nhìn thấy anh rồi, vốn định qua chào anh, nhưng khi đến gần thì thấy người ngồi cạnh anh lại là Tạ Lê..." Người mở lời ngượng ngùng gãi đầu, "Bọn em không dám chào anh, tự chạy vào góc."
Úc Duệ cười cười, "Tạ Lê đáng sợ vậy sao?"
"Cảm thấy không dễ chọc, với lại không chỉ học sinh mà ngay cả giáo viên cậu ta cũng chẳng buồn để ý."
"Đúng vậy, vẫn là anh Duệ lợi hại nhất.
Đây là lần đầu tiên chúng em nhìn thấy hoặc nghe nói đến ai đó lại thân thiết với Tạ Lê như vậy."
"Đúng vậy, nếu mà truyền ra ngoài thì chắc hẳn sẽ dọa cho một đám người phải rụng cả mắt kính."
"Đúng vậy ha ha ha..."
Ánh mắt Úc Duệ hơi động đậy.
Cậu luôn ghét nhất là phiền phức, còn Tạ Lê...!dù nhìn thế nào thì cũng không phải là người dễ chọc.
Trong những lời đàm tiếu dữ dội hơn cả hổ này, cậu cảm thấy tốt nhất vẫn nên làm rõ mối quan hệ giữa mình và người nọ.
Cậu nghĩ Tạ Lê cũng không thích phiền phức.
Úc Duệ cùng họ sóng vai đi ra khỏi trường, vừa đi vừa cười nói: "Truyền ra ngoài thì thôi đi.
Bọn tôi chỉ tình cờ gặp nhau dưới chân tòa nhà thư viện thôi, nếu để mọi người tưởng rằng tôi và Tạ Lê thân thiết, sau này bị mất mặt trước mặt mọi người thì không đáng."
"Ha ha, có lý."
"Lớp trưởng yên tâm, chúng tôi chỉ đùa thôi, sẽ không thực sự nói ra ngoài đâu."
"Đúng vậy, với tính cách của Tạ Lê, cả khối không ai không biết—— Bọn em có nói ra thì cũng chưa chắc đã có người tin."
"Nhưng cũng lạ thật, Tạ Lê thế mà lại đến trường để tự học?"
Cả hai đều cảm thấy khó tin.
Úc Duệ nghe vậy, dường như vô tình hỏi một câu, "Cậu ta chưa từng tự học ở lớp 11 à?"
"Đúng vậy, em nghe những bạn học cùng lớp với cậu ta trước đây nói rằng——Đừng nói là tự học, tỷ lệ đi học của cậu ta trên lớp trong năm lớp 11 thậm chí còn chưa đến 50%.
Cũng may là thành tích tốt, nếu không thì đã sớm bị giáo viên đuổi học rồi."
"Nhà trường không nỡ đâu, các thầy cô chắc chắn sẽ bảo vệ bằng được cây giống rất có thể giành được giải nhất môn khoa học này."
"Cũng đúng, không biết cậu ta thi được hạng nhất khối như thế nào..." Giọng nói đột ngột dừng lại, người mở lời cười ngượng nhìn Úc Duệ, không nói tiếp nữa.
"Không sao." Úc Duệ cười lên sảng khoái, tươi sáng, khiến sự ngượng ngùng của người kia nhanh chóng tan biến, "Thành tích của Tạ Lê đúng là rất tốt, cậu ấy là mục tiêu của tôi, không có gì là không thể thừa nhận——Có mục tiêu mới có phương hướng."
"Quả nhiên là lớp trưởng, giác ngộ cao thật."
"Nói đến thì ngoài Tạ Lê ra thì trong khối này đúng là không có ai có thể cạnh tranh với anh Duệ, nếu không có Tạ Lê ở đây thì đúng là độc cô cầu bại, thật là chán ha ha ha..."
Ba người đi ra khỏi trường, hai người kia đi hướng khác với Úc Duệ, sau vài câu đã tạm biệt nhau.
Hai người đi xa, giọng nói đùa giỡn của một trong số họ vẫn vọng lại: "Ôi, ngủ gật trên lớp, môn nào cũng đứng nhất, bao giờ mình mới có được cái đầu óc như của Tạ Lê chứ? Không công bằng mà không công bằng..."
"..."
Úc Duệ cau mày.
Đứng trong ánh chiều tà một lúc, cậu cụp mắt cười khẽ.
Được trời ưu ái thực sự dẫn đến quá nhiều sự đố kỵ…
Tạ Lê.

Nơi Úc Duệ làm gia sư là một gia đình bốn người.
Người ba trong gia đình là giám đốc điều hành của một doanh nghiệp vừa và nhỏ, còn người mẹ thì tự mở một quán cà phê, gia cảnh trung lưu khá giả, còn có hai cô con gái sinh đôi rất đáng yêu.
Úc Duệ đã dạy kèm ở nhà họ hơn nửa năm rồi, về môn học thì phụ trách môn toán và vật lý cho hai chị em, vì dạy cho hai đứa trẻ cùng lúc nên ngay từ đầu hai bên đã thỏa thuận mức lương gấp 1,5 lần.
Đối với Úc Duệ mà nói thì đây rõ ràng là một công việc làm thêm phù hợp nhất vì cậu không có nhiều thời gian.
Tuy nhiên, hôm nay khi đến nhà chủ, điều đầu tiên Úc Duệ nhìn thấy khi bước vào cửa là những chiếc hộp được xếp gọn gàng trong phòng khách.
Nữ chủ nhà thấy Úc Duệ thì vội vẫy tay, "Tiểu Duệ, vào trong đi cháu."
Úc Duệ gật đầu, "Dì ơi, nhà dì đang..."
"Thật ngại quá Tiểu Duệ, trước đây dì chưa kịp nói với cháu, vì chồng dì được điều động công tác nên có lẽ phải chuyển đến tỉnh khác rồi.”
Úc Duệ hơi sửng sốt rồi mỉm cười, "Chắc là công việc của chú được thăng tiến phải không? Chúc mừng chú và dì."
Nữ chủ nhà đầy vẻ áy náy, "Như vậy thì chuyện dạy kèm có lẽ phải..."
"Cháu hiểu mà, không sao đâu.
Vậy thì hôm nay là tiết học cuối cùng phải không? Cháu có một số điểm kiến thức muốn tóm tắt cho các em, cháu lên phòng sách trước."
"À? Được...!Vất vả cho cháu quá, Tiểu Duệ."
"Dì khách sáo quá, đây là việc cháu nên làm mà."
Úc Duệ đẹp trai, tính tình ôn hòa, khi giảng bài cũng không hề tỏ ra nóng nảy, vô cùng kiên nhẫn, nên hai chị em sinh đôi trong gia đình này rất thích người thầy giáo nhỏ tuổi này.
Trước đó khi nghe nói phải chuyển đi, người mà các em không nỡ nhất chính là cậu.
Vì vậy, tiết học cuối cùng vào tối hôm nay không hiệu quả lắm, Úc Duệ gần như bị các em bao vây dụ dỗ rơi nước mắt suốt cả quá trình.
Khi rời khỏi phòng sách, tiếng nức nở của hai cô bé vẫn còn vang vọng trong cánh cửa khép hờ.
Úc Duệ bất lực đi đến phòng khách.
Nam chủ nhà đang gọi điện thoại trên ban công, nữ chủ nhà ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Khi thấy Úc Duệ đi ra, nữ chủ nhà đứng dậy.
"Học xong rồi à?"
"Vâng," Úc Duệ có chút ngại ngùng nói, "Nhưng hiệu quả không cao lắm, chỉ kịp tổng hợp cho các em kiến thức của nửa học kỳ đầu.
À, đúng rồi."
Úc Duệ lấy một phần folder từ chiếc cặp đeo bên hông ra, sau đó lấy ra hai tờ giấy A4, đưa cho nữ chủ nhà.
"Đây là tóm tắt điểm yếu về cấu trúc kiến thức của từng em, nếu đến thành phố mới mà vẫn phải thuê gia sư thì có thể đưa cho họ xem, như vậy cả hai bên sẽ dễ dàng thích ứng với việc giảng dạy hơn."
Nữ chủ nhà sửng sốt hai giây mới nhận lấy.
Cô cúi đầu xem qua một lượt, trên đó nét chữ ngay ngắn, còn có bút màu khác nhau đánh dấu chi tiết các vấn đề khác nhau của hai chị em.
Xem được vài giây, người phụ nữ chủ nhà cảm khái ngẩng đầu lên, “Dì thật không biết nên nói gì nữa, Tiểu Duệ.
Cháu là đứa trẻ có trách nhiệm nhất mà dì từng gặp."
Úc Duệ cười cười không để ý, "Đây là trách nhiệm công việc của cháu mà, dì nói vậy là khách sáo quá rồi."
Nữ chủ nhà gật đầu, quay người lấy một chiếc phong bì từ chiếc cặp của mình bên cạnh ghế sofa.
"Đây là học phí mà hai đứa trẻ nhà chúng tôi phải trả cho học kỳ này, chúng tôi trả cho cháu theo thời lượng hai phần ba."
Úc Duệ sững người, sau đó cậu lùi lại nửa bước, "Dì ơi, học kỳ này thậm chí còn chưa bắt đầu, cháu chắc chắn không thể nhận tiền của dì."
"Chúng tôi thông báo cho cháu gấp quá, thậm chí không kịp thay đổi công việc làm thêm, cháu cứ coi như đây là tiền phạt vi phạm hợp đồng, hoặc là tiền bồi thường trước khi cháu tìm được công việc làm thêm mới."
"Cũng không cần nhiều đến vậy đâu mà--"
"Tiểu Duệ, đừng khách sáo với chú dì.
Chúng tôi đều nhìn thấy sự quan tâm của cháu đối với Ý Huyên và Ý Như, học kỳ trước nếu không có cháu thì thành tích của các em không thể nào tiến bộ nhanh như vậy; quan trọng nhất là chúng tôi cũng nhìn thấy được sự quan tâm và tận tâm của cháu đối với các em.
So với những điều đó thì số tiền này chẳng là gì cả."
Úc Duệ còn muốn từ chối.
Nữ chủ nhà nói nhỏ: "Đừng để chú dì áy náy, được không?"
Nói đến đây, Úc Duệ không nhận thì rõ ràng là không được rồi.
Cậu chỉ có thể nhận lấy phong bì và cảm ơn.
Nữ chủ nhà do dự một chút, lại lấy ra một tấm danh thiếp từ trong túi, "Mặc dù chú dì chuyển đi xa, nhưng sau này có chuyện gì thì vẫn có thể giúp đỡ được.
Nếu cháu cần gì thì cứ liên lạc với chúng tôi."
"Cái này thì--"
"Ý Huyên và Ý Như cũng không muốn mất liên lạc với người thầy giáo nhỏ này đâu, hãy cho các em nó một hy vọng đi.
Khi nào cháu đến đó chơi, còn có thể dỗ em nó học hành chăm chỉ hơn."
Úc Duệ nghe vậy cũng mỉm cười, "Được."
Nữ chủ nhà đưa tấm danh thiếp cho Úc Duệ, sau đó hơi cúi người về phía trước, hạ giọng nói đùa, “2 đứa nó đều rất thích cháu, nếu không sợ hai chị em vì chuyện này mà bất hòa, thì có khi dì còn muốn cháu làm con rể của dì nữa đấy.
"
"..."
Dưới ánh đèn trong phòng khách, chàng thiếu niên luôn có sự điềm đạm vượt xa so với bạn bè đồng trang lứa khựng lại, làn da trắng nõn nhanh chóng ửng hồng.
Cuối cùng cũng nhìn thấy phản ứng bỡ ngỡ phù hợp với lứa tuổi của chàng thiếu niên sớm gánh vác trách nhiệm này, nữ chủ nhà không nhịn được bật cười.
Sau đó, Úc Duệ lại ngồi với gia đình bốn người một lúc nữa mới đứng dậy rời đi.
Vào cuối tuần, Úc Lê luôn được Úc Duệ sắp xếp ở một phòng tự học trong thành phố.
Hôm nay vì kết thúc lớp học thêm sớm, nên bây giờ vẫn còn một tiếng nữa mới đến giờ Úc Duệ đến đón cô.
Úc Duệ bước ra khỏi khu dân cư này thì dừng lại, cúi đầu nhìn chiếc phong bì đang cầm trên tay.
Thành tích cậu xuất sắc, tính tình ôn hòa, có tiếng tốt trong việc dạy kèm, trong năm nay cũng dần có thể tiết kiệm được một khoản tiền ngoài tiền sinh hoạt gia đình và học phí hiện tại.
Tài khoản tiết kiệm được cậu và Úc Lê đùa gọi là "tài khoản tương lai".
Đó là một thẻ ngân hàng hạng I mà Úc Duệ đã mở sau khi đủ 16 tuổi vào năm nay, số tiền trong thẻ là để chuẩn bị cho học phí và tiền sinh hoạt của cậu và Tiểu Lê sau này.
Học phí của hai phần ba học kỳ không phải là một khoản tiền nhỏ, độ dày của số tiền trong phong bì cũng khá đáng kể.
Nếu sau này có thể thuận lợi tìm được một công việc dạy kèm mới thì số tiền này vốn có thể gửi vào "tài khoản tương lai" của cậu.
Nhưng bây giờ...
Úc Duệ bỏ chiếc phong bì đựng tiền vào lại trong cặp, lấy ra một tấm thẻ từ túi ngoài cùng.
Trên đó viết nguệch ngoạc một dãy địa chỉ và một họ "Chiêm".
Tấm thẻ là do những tên côn đồ đòi nợ chặn cửa ban ngày đưa cho cậu.
Người trên tấm thẻ tất nhiên là chủ nợ của người cha say rượu của cậu.
Úc Duệ không biểu cảm cụp mắt xuống, lướt nhìn địa chỉ trên tấm thẻ.
Thiếu niên dưới ánh đèn đường hơi nhíu mày, khuôn mặt nghiêng căng lên những đường nét sắc bén, đôi môi cũng mím thành đường cong sắc nhọn.
Không giống với sự ôn hòa, thoải mái ban ngày, lúc này trong mắt thiếu niên có sự lạnh lẽo như băng tuyết.
Nhưng lại sâu hơn, mệt mỏi hơn.
Nhìn hai giây ghi nhớ địa chỉ, Úc Duệ đút tấm thẻ vào lại túi quần.
Cậu đeo cặp lên vai, quay người rời đi..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.