Bố Dượng Là Người Yêu Cũ

Chương 4:




Không dám nhìn ông ấy thêm,sợ mọi người chú ý tôi cúi mặt xuống mà vẫn thấy tim còn đập mạnh.
Vui chơi thả ga đến hơn 11h đêm, chúng tôi chia tay nhau ra về, vì tình trạng mọi người đều ngà ngà say nhưng vẫn còn tỉnh táo đủ lái được xe.Còn chị Hoàng thì thôi khỏi phải nói,chị ấy không còn biết trời trăng gì luôn,tôi thì đầu càng lúc đau dữ dội không thể lái xe được, chị Lan đành miễn cưỡng chở chị Hoàng về dùm, chiếc xe vision của chị ấy tôi đang loay hoay không biết làm sao có thể từ từ chạy về được không thì ông ấy đi tới hỏi:
- Cô sao vậy,sao còn chưa về?
Tôi không biết trả lời như thế nào, nói tôi đau đầu tôi sợ ông ấy nghĩ tôi kiếm cớ để được một mình bên ông ta.
- Dạ, tôi đang chuẩn bị về,chào chú
Nói rồi tôi đang định bước lên xe, bỗng đầu tôi choáng váng,tay dắt xe không vững làm tôi suýt ngã, cũng may ông ấy ở gần tôi nhanh tay đỡ lấy tay cầm,không thì cả người tôi và xe đã bị ngã xuống đường.
- Tôi trông cô không được ổn lắm, tình trạng này không thể lái xe về được, nhà cô ở đâu để tôi đưa cô về?
Thực sự đầu tôi đau như búa bổ,nếu Đi xe một mình tôi sợ sẽ bị tai nạn,lúc này tôi chỉ mong nhanh chóng về tới được nhà,mặc kệ ông ấy nghĩ tôi như thế nào cũng được, sức khỏe quan trọng hơn, tôi còn phải cố gắng thật nhiều để lo cho hai mẹ của tôi.
- Phiền chú vậy.
- Cô khách sáo rồi, nhân viên của tôi, tôi chịu trách nhiệm an toàn, nhất là nhân viên có tài như cô,phiền gì chứ. Mà cô chỉ đường cho tôi nha.Đưa chìa khóa xe cho tôi,cô Lên xe đi.
Nói xong ông ta cười với tôi,thấy ông ta cười tôi dường như quên cả cơn đau, tự nhủ thầm ông làm ơn đừng có cười nữa được không,ông có biết nụ cười của ông có lực sát thương như thế nào không? Hai lần rồi tôi không muốn mình bị bệnh tim đâu nha.
Trên đường về nhà, tôi và ông ấy cũng không nói chuyện với nhau thêm câu nào.Tôi thuê nhà nguyên căn trên đường Trường Chinh cũng gần công ty, mất 15" đi xe máy để thuận tiện cho việc đi làm.
Về tới trước cửa nhà,tôi mở khóa cổng ông ấy dắt xe vào sân giúp tôi,lúc này cũng gần 12h khuya rồi,tôi đau đầu không chịu nổi không biết mai có đi làm được không nữa.
Quay sang nói lời cảm ơn ông ấy.
- Làm phiền chú nhiều quá,khuya rồi chú về bằng cách nào?
- Không có gì phiền,tôi cũng thuận đường thôi,trùng hợp khách sạn tôi thuê nằm bên kia đường,khi nãy cô đọc địa chỉ nhà cô, tôi thấy hơi quen đường.
- À, ra là vậy,vậy chú có cần tôi chở về khách sạn luôn không?
Nói vậy thôi chứ tôi đi còn không nổi chứ nói gì chạy xe.
- Thôi cô lo cho mình đi, tôi đi bộ một tí là tới sẵn ngắm cảnh đêm Sài Gòn luôn, nghe bảo Sài Gòn về đêm rất đẹp, quả không sai.Cô vào nghỉ đi, chào cô.
Nói rồi ông ấy rời đi, tôi chuẩn bị dắt xe vào nhà thì bất ngờ ông quay lại nói với tôi:
- Bảo này, hôm nào có dịp ngắm Sài Gòn về đêm cùng tôi được không?
Ông ấy còn nhớ cả tên tôi,không biết ông ấy có ý gì nhưng bỗng nhiên được một người đàn ông vừa đẹp trai,tài giỏi lại thành đạt mở lời như vậy tim tôi lại đập nhanh hơn lúc ở quán,tôi vẫn cố giữ bình tĩnh trả lời ông ta:
- Vâng, có thời gian nhất định tôi sẽ mời chú sẵn cảm ơn hôm nay chú đã giúp tôi về nhà an toàn như thế này.
Ông ấy gật đầu mỉm cười rồi nhanh chóng rời đi.
Tôi vào nhà bật nước ấm lên tắm cho thoải mái,mỗi lần tôi đau đầu được ngâm mình trong nước ấm tôi sẽ đỡ hơn rất nhiều, tắm xong lên giường nằm tôi suy nghĩ về việc đề nghị lúc nãy của ông ấy,tôi và ông ấy mới gặp mặt một lần sao lại mời tôi ngắm cảnh đêm?
Tôi chẳng tin vào tiếng sét ái tình, ông ấy lại đáng tuổi cha tôi, nếu có tình cảm thì tôi nghĩ đó là sự ngưỡng mộ, quý mến tôi giành cho ông ấy. Hơn nữa nhìn vào quá khứ của mẹ tôi, tôi rất sợ đàn ông cũng như tình yêu, với tôi yêu là điều xa xỉ nhất trong cuộc đời. Tuy biết là vậy nhưng trái tim tôi lạc nhịp khi nghĩ tới nụ cười của ông ấy.
Tôi chỉ có duy nhất hai tình yêu lớn trên đời là hai người mẹ và công việc tôi đang làm. Mặc dù năm nay tôi 22 tuổi,tôi cũng thuộc dạng cao ráo xinh đẹp nhưng đến nay vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai, ngày trước khi còn là sinh viên đại học,bạn trai theo đuổi tôi rất nhiều nhưng tôi luôn tìm cách từ chối, dần dần họ nản lòng rồi bỏ cuộc.Riêng chỉ có Long 5 năm rồi anh ấy vẫn theo đuổi tôi,nhiều lúc tôi cảm động trước sự chân thành từ Long, nhưng tôi biết đó chưa phải là tình yêu.
Long là người thành phố,anh hơn tôi 2 tuổi ngày trước học trên tôi 2 khóa, nhà anh cũng có công ty xây dựng riêng thuộc loại vừa, cũng vì nhà anh khá giả, tôi không muốn để người khác cũng như ba mẹ anh bảo tôi quen anh vì tiền. Vì cho dù tôi xinh đẹp giỏi giang suy cho cùng tôi vẫn chỉ là gái quê.Hơn ai hết tôi hiểu ba mẹ anh cũng không thích tôi.
Tôi không suy nghĩ nhiều về Long, coi anh như là người anh trai hơn là bạn trai, vì những năm lên thành Phố ăn học, nhờ anh quan tâm giúp đỡ tôi mới có được như hôm nay, tuy thành tựu không lớn lao nhưng tôi có việc làm ổn định,mức thu nhập cao không còn phải vất vả như ngày trước.
Bởi vì xác định được tình cảm của tôi dành cho Long không phải là yêu nên tôi không buồn khi rời xa anh, chỉ thấy tiếc về quãng thời gian sinh viên đẹp đẽ,bên Long anh như là người thân, Long cho tôi sự che chở ấm áp như một người cha, người mà tôi chưa bao giờ biết mặt.cũng chưa bao giờ được gọi tiếng ba.
Người đàn ông phụ bạc đã khiến mẹ con tôi khốn khổ, nhưng trong tâm trí tôi chưa từng hận ông ta, chỉ hi vọng nếu có duyên gặp lại tôi chỉ muốn hỏi "Trái tim ông ấy màu gì, được làm bằng gì tại sao lại vô tình tàn nhẫn như vậy " và cho ông ấy thấy rằng không có ông ta mẹ con tôi vẫn ngẩng cao đầu sống tốt tới bây giờ.
Tôi nghĩ ông ấy đã quên đến sự tồn tại của mẹ con tôi từ lâu,còn tôi từ lúc ông đi cũng xem như ông ta không còn sống trên đời này nữa.
Tôi mạnh mẽ kiên cường nhưng sâu trong tâm hồn tôi vẫn là con gái, một cô gái thiếu đi tình yêu thương của cha nhưng bù lại cho tôi hai người mẹ thương yêu tôi hết mực.
Cuộc sống là vậy ông trời lấy đi của ta thứ gì thì sẽ bù lại thứ khác cho ta, quy luật nhân quả tôi tin ông ấy trên đời này sẽ thẹn với lương tâm mình.
Nói về hai mẹ,mẹ nuôi tôi cũng gần 50 tuổi rồi, còn mẹ tôi bà năm nay vừa 39 tuổi nhưng phải nói mẹ tôi trẻ trung, xinh đẹp,nét đẹp thơ mộng ngọt ngào của người con xứ Huế,có lẽ tôi thừa hưởng nét đẹp từ mẹ tôi.Hai mẹ tôi dưới quê mở một quán ăn nhỏ, mẹ tôi nấu món bún bò Huế rất ngon,nhờ đó quán ăn của hai mẹ vô cùng đắc khách,cuộc sống cứ nhàn nhạt qua ngày.
Tôi sợ hai bà vất vả nên bảo hai bà đừng ôm đồm việc, hơn nữa giờ tôi đã có việc làm ổn định có thể lo cho hai người cuộc sống được tốt hơn, hai bà bảo già rồi vận động gân cốt cho có sức khỏe.
Nghe mẹ tôi nói già mà tôi tủi thân lẫn ngưỡng mộ, ngày trước đi cùng bà mọi người cứ tưởng chúng tôi là hai chị em,có khi bà còn trẻ hơn cả tôi nữa.
Mãi nghỉ chuyện này kia tôi ngủ quên đi lúc nào không hay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.