Bố Dượng Là Người Yêu Cũ

Chương 6:




Tôi ngượng đỏ chín mặt khi sếp ấy cứ nhìn tôi trêu tôi như vậy, trời ơi ai đồn nói sếp ấy độc thân thì tự vả vào miệng dùm tôi một cái, trình độ tán gái vậy là đẳng cấp của level luôn rồi.Độc với chả thân có khi vợ con đuề huề còn nuôi thêm 8,9cô bồ nhí bên ngoài cũng nên.
Tôi dù sao cũng là con gái lại chưa yêu ai bao giờ,sếp ấy cứ chọc tôi như vậy làm tôi bối rối tay chân, ngồi cũng không yên cứ như bị kiến cắn.
Cuối cùng,sau một hồi vất vã chịu đựng thì bên ngoài có tiếng gõ cửa phòng, tôi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm,thầm cầu mong đây là lần cuối cùng tôi phải đối diện với vị sếp tinh quái này.
Nghe tiếng gõ cửa, sếp ấy dường như không được vui, thu lại nụ cười tươi vừa rồi, sếp trở lại hình tượng lãnh đạm như ngày thường, sếp cất giọng nói:
- Ai đấy, vào đi,cửa không khóa.
Bên ngoài vọng vào tiếng của chị Lan, giọng chị ta nhão nhoẹt ngọt hơn cả mía lùi.Chị ta tiến đến ghế nhìn tôi bằng ánh mắt không được thân thiện cho lắm,xong chị ta lại nhìn sang sếp Lâm nở một nụ cười quyến rũ nói:
- Dạ em là Lan bên phòng Maketing với cô Bảo,em đem một số bản thảo anh Thắng nhờ mang hộ đưa cho sếp ạ.
Sếp Lâm không nhìn lên chị Lan chỉ gật đầu nói:
- Ừ,cám ơn cô, không còn việc gì cô ra ngoài trước đi.
Nụ cười trên môi chị ta tắt ngúm, nhìn biểu cảm cứng đờ trên gương mặt xinh đẹp của chị ta mà tôi chỉ muốn cười thật to, nhưng tôi biết trong hoàn cảnh này tôi mà cười thì chắc chắn chị ta sẽ rất mất mặt. Tôi cố gắng nín cười mà gương mặt tôi đã đỏ nay càng đỏ hơn.
Thấy chị ta còn đứng đó,sếp Lâm lúc này mới ngẩng mặt lên nhìn chị ta hỏi:
- Cô còn việc gì sao?
- Dạ không, em xin phép về phòng trước, em chào anh.
Biết mình chẳng còn lý do nào để ở lại, chị ta giậm chân bỏ đi, không quên quay đầu nhìn tôi đầy hằn hộc. Hết cách với chị ta, tôi đâu muốn ngồi đây cơ chứ, nãy giờ tôi bị sếp ấy chỉnh mấy lần chẳng biết cất mặt vào đâu đây nè, chắc chị ta nghĩ tôi ngồi đây thích lắm, ừ thì có thích vì sếp ấy đẹp trai nhưng xin lỗi nói thật tôi chả ham.
Người như sếp Lâm như áng mây cao trên trời, tôi mơ cũng chả với tới, với lại sếp ấy không phải gu của tôi,đẹp thì có đẹp nhưng sếp ấy chỉ để trưng bày cho chị em chúng tôi chiêm ngưỡng thôi.
Sau khi chị Lan đi ra, tôi vẫn thất thần trong suy nghĩ của mình, một lúc sau tôi mới nghe thấy tiếng sếp ấy gọi tôi.
- Cô Bảo này, cô đang nghĩ gì thế?
- À, xin lỗi chú, con...không có gì, mà chú coi lại bản thảo giúp con xem cần chỉnh sửa chỗ nào để con về làm cho xong rồi gửi lại cho chú ạ.
- Nói chung tôi thấy như vậy là ổn rồi, còn một vài chỗ cô cần nêu chi tiết hơn,ví dụ như chỗ này.
Nói xong sếp ấy đứng dậy cầm bản thảo đi qua ngồi xuống gần tôi,nói:
- Cô nhìn xem, chỗ này cô vẽ vẫn chưa hợp lý lắm, tuy thiết kế của cô bắt mắt nhưng khi đưa vào thực dụng sẽ bất tiện ở một vài phương diện.Cô lại đây nhìn xem tôi nói như vậy đúng không?
Tôi cuối xuống nhìn bản vẽ của mình,nhìn xuôi nhìn ngược kiểu nào cũng chả thấy không hợp lý chỗ nào. Nhìn khuôn mặt ngu ngơ không hiểu của tôi, sếp ấy buồn cười cốc đầu tôi một cái thật đau, ra chiều dạy dỗ tôi.
- Đây nè cô gái, nhìn kỹ nha, đúng là cái gì của mình ai cũng nghĩ là đẹp là hoàn chỉnh, nhưng người ngoài sẽ có cái nhìn cụ thể khách quan hơn.
- Dạ con hiểu rồi chú, hèn gì con thấy ngôi nhà nó hơi kì kì, nhìn tuy đẹp nhưng vẫn chưa ổn lắm con cám ơn chú đã chỉ bảo nha.
Nghe sếp phân tích như vậy, tôi nhìn vào mới thấy chỗ sai của tôi, đúng là sếp có khác, nói thật chứ bản thiết kế của tôi ngay cả anh Thắng trưởng phòng nhìn mãi cũng chẳng ra sơ hở chỗ nào, vậy mà sếp mới nhìn vào liền thấy ngay, tôi thật phục sếp ấy, cộng thêm một điểm tài năng cho sếp nữa.
Tôi xoa xoa chỗ bị sếp đánh vừa nãy, ôm đầu đau điếng ngước lên nhìn sếp, thấy tôi đau thật sếp tỏ ra biết lỗi vì mình đánh hơi quá nên dịu dàng nhìn tôi nói:
- Đau không, tôi xin lỗi nha,tôi hơi mạnh tay, nhưng mà phải đánh thật đau cho chừa lần sau nói chuyện với tôi không được thất thần nghĩ đến chuyện khác biết chưa?
Ơ tôi oan uổng quá, có nghĩ gì đâu cơ chứ, không ngờ sếp tôi lại bá đạo như vậy, còn hơn cả mấy anh tổng tài tôi từng đọc trong truyện ngôn tình Trung Quốc. Nghĩ vậy thôi chứ tôi nào dám trái lời sếp, Ý kiến ý cò cho bị cốc đầu nữa sao, xin lỗi nha, tôi không có ngu. Tôi nhìn sếp bằng đôi mắt ngây thơ vô tội nói:
- Dạ, mà chú cốc đầu con đau thật, tay chú làm bằng thép ạ, sao cứng như vậy chứ?Đầu con sưng một cục rồi đây nè! Hic.
Tôi nghi ngờ nhìn vào bàn tay còn đang nắm lại của sếp ấy, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, tôi vội cầm tay sếp ấy lên quan sát thử xem có đúng như tôi suy nghĩ không.
Nói thật lúc này tôi chả nghĩ gì nhiều, chỉ đơn giản muốn kiểm chứng xem có đúng tay sếp ấy có thật làm bằng thép hay không thôi? Tay sếp mềm mại còn hơn tay tôi ôi mẹ ơi, nó vừa mềm vừa ấm áp vô cùng khiến tôi cứ cầm,mãi nhìn chả muốn buông. Một lúc sau mới nghe tiếng sếp nói:
- Cầm đủ chưa, nhìn đủ chưa, ai đời con gái con nứa gì không ý tứ gì hết. Muốn nắm tay tôi đến vậy sao, nắm nữa tôi tính tiền đó nha.
Khỏi phải nói tôi mất mặt xấu hổ như thế nào khi nghe sếp ấy nói tôi như vậy. Tôi tự nhủ phải rời khỏi phòng này ngay lập tức nếu còn ngồi lại cả người tôi sắp bị nướng chín vì ngượng rồi.
Tôi không dám nhìn sếp ấy chỉ nhanh chóng đứng dậy lắp bắp nói:
- Chú xem xong rồi con về phòng đây,con sẽ lưu ý những điểm chú nói. Dạ con chào chú.
Như bị ma đuổi tôi ba chân bốn cẳng co giò chạy ra cửa, chưa kịp mở cửa thì phía sau giọng sếp trầm ấm cất lên:
- Khoan! tôi chưa nói xong mà sao cô lại vội vậy?
Tôi đứng khựng lại còn sếp ấy thì phía sau từ từ tiến lại gần tôi, mỗi bước chân của sếp tới gần tôi nghe tiếng Tim tôi đập thình thịch. Đến khi nghe được hơi thở Nam tính sau lưng, khuôn mặt tôi đỏ bừng,tôi liều mạng nhắm mắt quay đầu Lại tính hỏi sếp còn việc gì không thì bất ngờ môi tôi chạm phải đôi môi mỏng mát lạnh của sếp.
Tôi đứng chết trân tại chỗ,mở mắt thật to nhìn người đàn ông trước mặt tôi,tôi tự hỏi chuyện này là sao,sếp ấy sao lại....,Tim càng lúc đập càng nhanh, tôi vội quay đầu tránh đi môi sếp thì bất ngờ sếp giữ chặt lấy gáy tôi, hôn tôi mãnh liệt.
Tôi lúc này chả còn nghĩ được gì, cứ như người ngủ mơ, mặc cho môi sếp ấy đang càng quấy trong miệng tôi, đến khi cảm nhận hơi thở khó nhọc, tôi vội đẩy sếp ra, nhìn sếp như không tin vào mắt mình.
Sếp ấy cũng đang nhìn tôi bằng đôi mắt hưởng thụ xen lẫn hài lòng thích thú xong lại còn nhếch môi cười nói:
- Mùi vị thật không tệ, nhớ lần sau không được gọi tôi bằng chú, nghe rõ chưa cô bé nếu không thì tôi lại sẽ... Hôn... em.
Tôi lúc này đứng hình toàn tập chỉ biết trơ mắt nhìn người đàn ông bá đạo ngang ngược này từ từ đi về bàn làm việc,sếp ấy cứ dửng dưng như vừa rồi chẳng có việc gì xảy ra, sếp ấy ung dung chăm chú nhìn vào tài liệu trên bàn để tôi cứ đứng như trời trồng tại chỗ không nói được gì.
Cái gì mà người đàn ông hoàng kim đẹp trai phong độ lịch lãm chứ, đẹp cái con mẹ nhà nó đi, tôi bực bội chửi thề trong lòng,trời ơi có biết đây là nụ hôn đầu đời của tôi không?nụ hôn của tôi lại trao cho một ông chú cà chớn, lại là sếp của tôi mới đau chứ, ok tôi ổn.
Sếp vẫn chăm chú nghiên cứu tập tài liệu trên bàn.Tôi nhủ thôi kệ đi, xem như vừa rồi tôi mơ gặp ác mộng vậy, nhưng vẫn không tự chủ quay đầu lại nhìn sếp ấy lần nữa.
Vừa định đi ra khỏi phòng thì tôi lại tức muốn hộc máu khi nghe sếp ấy vừa lật xem tài liệu trước mặt, vừa nói mặc dù không ngước nhìn tôi:
- Sao, em vẫn chưa thấy đủ, muốn tôi hôn em lại lần nữa sao..., hửm?Đây là phòng làm việc cô bé của tôi, em tham lam quá rồi đó.
Lúc này tôi mới biết hai chữ vô sỉ được viết như thế nào,lần đầu tiên tôi gặp một người có trình độ tự luyến như sếp ấy, vừa ăn cắp xong lại la làng, làm ơn đi, Tôi mới là người bị chú ăn đậu hủ đây. Tôi tức giận trừng mắt nhìn sếp,khuôn mặt vì tức giận mà càng đáng yêu hơn, cái này sau này chú ấy nói tôi mới biết:
- Hôn... Hôn cái con khỉ nhà chú,tôi ghét chú. Hức.
Tôi vừa tức giận vừa thấy tủi thân vì bị sếp ấy khi dễ,nói xong tôi ôm mặt chạy đi mặc kệ phía sau sếp ấy gọi mãi tên tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.