Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký

Chương 14.2: Có được có mất (2)




Hôm nay là ngày cuối cứu trợ thiên tai, tiểu nha đầu nhìn Mai Vô Quá vui bừng bừng theo sát Mã Bộ khoái làm xong công việc, trong lòng liền một hồi mừng rỡ. Chiến sự phía bắc Khánh Nguyên liên tiếp truyền đến tin chiến thắn, đại quân canh giữ ở Trấn Bắc Thành đánh cho nước Đạt Đạt tạm thời không dám phạm tới. Nạn dân rốt rít rời Nguyên Thành Bắc trở lại quê quán chính mình là Bắc Thân Thành cùng Trấn Bắc Thành, ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó của mình, điều kiện có khắc nghiệt nữa thì chỉ cần ở trong thành không nguy hiểm đến tính mạng, mọi người đối với khát vọng vẫn là rất mãnh liệt.
Lạc Lạc chắp tay sau lưng nhếch lên khóe miệng, mặc dù nàng chưa từng trải qua chiến tranh lần nào, nhưng có thể hiểu nỗi sợ hãi của mọi người đối với chiến tranh. Nếu như người người đều có thể vui vẻ cả đời thì thật tốt, không có chiến tranh, không có máu tanh, mỗi ngày đều có thể cùng người trong lòng ăn cơm, thật tốt biết bao. Người này có thể không là người yêu, không là người thân, chỉ là người trong lòng mình là tốt rồi.
Lạc Lạc nhìn về hướng Mai Vô Quá, trên đường bị một ánh mắt nóng bỏng bắt được, Từ Kiêu Đình đứng dưới ánh mặt trời nhìn nàng, trên gương mặt tuấn tú tràn đầy ý cười đùa cợt, có chút bướng bỉnh, có chút quần áo lụa là.
Nhớ tới chuyện lúng túng hôm đó, mặt Lạc Lạc nóng lên, cố ý làm bộ như không nhìn thấy, dời mắt sang chỗ khác ngắm phong cảnh. Viễn Sơn như đại, thúy bách Trường Thanh, nguy nga hung tráng Bắc Miên Sơn vây quanh Nguyên Thành Bắc, giống như nụ cười từ ái của mẫu thân, lại tựa như một nam nhân đáng để dựa dẫm vào, che chở Nguyên Thành Bắc, giống như Mai Vô Quá che chở cho nàng, Lạc Lạc nhắm mắt lại nghênh đón cảm giác này. Không khí trong lành pha lẫn mùi thơm nam nhân hương cỏ nhàn nhạt, hả? Tại sao lại có mùi thơn nam nhân, Lạc Lạc quay đầu lại, một người cao lớn đã đứng trước mặt mình. Từ Kiêu Đình ôm cánh tay mặt đầy ý cười nhìn Lạc Lạc.
“Từ công tử, có chuyện gì sao?” Lạc Lạc liếc nhìn Mai Vô Quá đang ở xa xa, cũng may hắn đang đưa lưng về phía hai người, nói chuyện với Trương Bộ đầu.
“Không cần nhìn ca ca muội, muội không chạy loạn thì hắn cũng sẽ không lại đánh nữa.” Từ Kiêu Đình dường như vô ý nhưng kì thực cố ý nhạo báng nói.
Lạc Lạc giận đến chân mày run lên, cuối cùng không thèm nói chuyện, cười thầm nghĩ mình không cùng người này chấp nhặt, vẫn là tiếp tục giả làm ấu nữ.
“Làm sao muội biết người nọ là mật thám?” Từ Kiêu Đình có chút hang hái nhìn Lạc Lạc, đặt câu hỏi.
Đây là một câu hỏi, Lạc Lạc không có cách nào mặc kệ được, vì vậy vặn vẹo đầu nói: “Muội cái gì cũng không biết a! Muội chỉ biết người nọ là một kẻ háo sắc, thừa dịp đông người mà ‘liếc mắt đưa tình’ với muội, còn khoác tay lên vai muội. Ca ca nói nam nhân bên ngoài chạm vào muội chính là người xấu, muội nói việc này với ca ca, ca ca nói người nọ không chỉ có nhân phẩm xấu, mà còn có vấn đề. Kết quả ngày đó hắn liền bị ca ca phát hiện là một mật thám.” Lạc Lạc mặt không đổi sắc nói, làm cho người ta không nhìn ra được điều gì khác thường.
Từ Kiêu Đình nhìn vẻ mặt này cũng có chút hoài nghi mình có phải nghĩ lầm rồi hay không, mặc dù tiểu nha đầu này một mình len lén đi theo nhìn cái viện kia, nhưng cũng không nói lên nàng cũng biết những chuyện đó, nàng còn nhỏ như vậy, đơn thuần như vậy.
Từ Kiêu Đình rũ mí mắt xuống, bỗng dưng cảm thấy câu nói của Lạc Lạc có hàm ý khác, hẳn là đem hắn mắt đến cẩu huyết phun đầu, đáng hận chính là hắn còn chưa nhận ra. Đây là một tiểu nha đầu có ý tứ, tuyệt không giống với vẻ ngoài của nàng, nàng rất có đầu óc, hứng thú của Từ Kiêu Đình đối với Lạc Lạc lại tăng lên vài phần, nàng giống như một bảo tàng ẩn ở nơi rừng sâu núi thằm, để người ta đi thăm dò.
“Lạc Lạc, chúng ta đi thôi.” Mai Vô Quá không biết từ lúc nào đã đi đến cạnh hai người, kéo Lạc Lạc.
“A, Mai công tử.” Từ Kiêu Đình định thần lại thi lễ với Mai Vô Quá.
“Từ công tử, chúng ta đi đây, ngày khác lại gặp.” Mai Vô Quá lạnh lùng nói xong liền dắt Lạc Lạc rời đi. Mai Vô Quá không phải người co được nhưng không dãn được, hắn có thể tỏ ra yếu thế với Trương Bộ đầu, nhưng hắn không buông lỏng cảnh giác đối với Từ Kiêu Đình. Là vì hắn cảm thấy lo lắng sao? Là vì cảm thấy tiểu nha đầu bị người khác mơ ước rồi sao? Mai Vô Quá không suy nghĩ nhiều nữa, tóm lại nàng chỉ có thể là của một mình mình.
Cảm nhận được tay Mai Vô Quá nắm ngày càng chặt, Lạc Lạc ngước lên khuôn mặt nhỏ nhắn nói: “Mai ca ca, muội không thích người đó, muội không nói chuyện với hắn.”
Mai Vô Quá nghe vậy hội tâm cười cười, vừa đi vừa nói: “Ân, Lạc Lạc thông minh.”
Hai người về đến nhà, lão khất cái như thường lệ bay vào như gió, Mai Vô Quá lưu ý từng chiêu thức lúc lão bay vút, buông chén đũa nhìn đến xuất thần.
Lạc Lạc buông chén đũa xuống cọ Mai Vô Quá bên cạnh, đưa tay khoác lên vai hắn, nơi đó bị miệng rộng nạn dân đả thương, không biết đã khỏi chưa. Nếu như hắn biết võ công thì đã tốt rồi, hoặc như gia gia ăn xin có thể bay cũng tốt, cũng sẽ không bị thương nữa, Lạc Lạc nghĩ.
“Ca ca, muội ăn no rồi.”
“Ân, ăn chút nữa đi.” Mai Vô Quá đang nghĩ đến những động tác kia, tùy tiện nói.
“Muội no rồi, không ăn được nữa.” Lạc Lạc nhìn ánh mắt chuyên chú kia, mày kiếm mắt sáng, tuấn lãng bất phàm, trong lòng một hồi rung động. Lúc này không ăn thì khi nào ăn đây, tay Lạc Lạc không tự chủ vòng qua cái cổ rắn chắc của Mai Vô Quá, mặt nhân thể tựa lên vai hắn.
“À, vậy đi nghỉ sớm đi, mấy ngày vừa rồi mệt muốn chết rồi.” Mai Vô Quá lại cầm lấy chén đũa ăn cơm.
“Không mệt, không muốn ngủ sớm như vậy.” Lạc Lạc ngửi mùi trên người Mai Vô Quá, dù không có loại mùi thơm thoang thoảng như của Từ Kiêu Đình, nhưng lại có mùi đặc biệt của nam nhân hữu dương cương khí. Bàn tay nhỏ bé của Lạc Lạc trượt xuống đầu vai, dừng lại ở trước ngực Mai Vô Quá nhẹ nhàng nắn bóp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.