Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký

Chương 21.2: Không rõ chân tướng (hạ)




Côn trùng kêu rả rích, vạn vật hồi phục, một ngày mới lại bắt đầu, Lạc Lạc vui vẻ vuốt quần áo cho Mai Vô Quá, thuận tiện nháy nháy miệng sờ sờ cơ ngực bền chắc của hắn. Mai Vô Quá chỉ lo nhìn trang phục của mình có chỉnh tề hay không, không hề phát hiện ý tưởng bỉ ổi của tiểu nha đầu, trên tực tế, hắn cũng sẽ không nghĩ đến một tiểu cô nương mười bốn tuổi với về ngoài đơn thuần lại có nội tâm bên dưới đang rục rịch.
Mai Vô Quá đã đi nha môn, Lạc Lạc lại đến nhà Mã đại tỷ, bởi hôm qua Mã đại tỷ nói tổ chức tiệc sinh nhật cho Tích Yên, vì vậy ba người hẹn nhau buổi sáng ra cửa chuẩn bị rượu và thức ăn ngon.
Ba người mua xong rượu và thức ăn trở về, từ xa xa nhìn thấy một vị phụ nhân đứng ở cửa, thân thể gầy gò đứng bên cửa, ánh mắt trời chiếu lên kéo theo một chiếc bóng dài phía sau, nhìn thấy một tia thê lương.
“Biểu tỷ! Ai nha tỷ tới rồi!” Mã đại tỷ cách thật xa vô cùng hưng phấn kêu lên, Tích Yên cũng vui vẻ đi nhanh hai bước. “Biểu tỷ có thai thế nào lại tới đây! Thật đúng là, làm muội ngại quá.” (tạm dịch)
“Không quan hệ mấy, tỷ lo lắng Tích Yên còn không phải sao? Đi một vòng tốt cho cơ thể.” Phụ nhân kia nhàn nhạt nói, mắt tựa hồ có chút sưng đỏ.
“Nương.” Tích Yên tiến lên nhẹ nhàng gọi.
“Lạc Lạc, đây chính là nội tử Trương Bộ đầu, nương của Tích Yên.” Ngay sau đó Mã đại tỷ lại giới thiệu Lạc Lạc cho phu nhân Trương Bộ đầu.
Lạc Lạc điềm điềm kêu một tiếng “Trương đại tỷ”, nở một nụ cười rực rỡ. Trương đại tỷ diện mạo đoan trang, mặt mày dịu ngoan, chỉ là xương gò má nhô cao, tổng thể xem nha không mất phong thái nhà đại gia, nhìn giống như người đã đọc qua mấy năm sách.
Trương đại tỷ cố gắng nặn ra một nụ cười, xem lại Lạc Lạc một chút, khen mấy câu thông tuệ khéo léo rồi bốn người liền vào viện.
Tích Yên cùng Lạc Lạc bắt tay vào chuẩn bị làm cơm tối, Trương đại tỷ cùng Mã đại tỷ nắm tay nhau tán gẫu.
“Biểu tỷ, gần đây tỷ tốt không?” Mã đại tỷ cố ý nhỏ giọng, thế nhưng độ vang vẫn như cũ không thể khinh thường.
“Có được hay không không quan trọng, ngày chính là như vậy.” Gương mặt Trương đại tỷ nhìn không ra bất kỳ biểu lộ gì, thẳng tắp nhìn Tích Yên trong sân, giống như bình tĩnh vô ba, lại giống như sóng ngầm bắt đầu khởi động.
“Biểu tỷ, không phải mà muội nói tỷ, ngẫm lại trước kia tỷ cùng Trương Đại nhiều người hâm mộ, sao ba năm nay lại thành thế này chứ, chuyện gì đều phải nhân nhượng, nếu không nam nhân tốt hơn nữa cũng sẽ phiền chán phụ nữ. Mặc dù muội nóng tính, nhưng còn biết chừng mực, nhà muội vẫn coi như còn tốt, vốn là một nhân vật cố chấp, nhưng biểu tỷ phu là hồng nhân trước mặt Từ Tri phủ, tỷ cho hắn chút mặt mũi đi, đừng giận dỗi nữa.” Mã đại tỷ nhỏ giọng khuyên lơn.
Trương đại tỷ hé ra khuôn mặt trắng thuần không một tia biểu tình, mắt có chút sung đỏ, một hồi lâu sau nói: “Không nói nữa, tỷ trở về là muốn đón Tích Yên về ở một thời gian, hôm qua mang nàng đi xem đại phu, nói là thân thể có chút yếu, tỷ muốn đón về điều dưỡng.” Lúc Trương đại tỷ nói đến thân thể có chút yếu, ngữ điệu có chút kỳ quái, nhưng lập tức lại khôi phục bình thường, nói năng nhỏ nhẹ.
“Tốt, muội đã sớm nói Tích Yên nên ở nhà, muội chỗ này không có việc gì, cũng quen rồi, thân thể cũng rất cường tráng, biểu tỷ cứ yên tâm.” Mã đại tỷ vỗ ngực một cái, hào khí nói.
Trương đại tỷ nghe vậy nặn ra một tia cười, nụ cười này người khác nhìn thì có lẽ rất đẹp, nhưng trong mắt Lạc Lạc lại thấy chính là giả cười, bởi vì tiểu nha đầu phát hiện khóe mắt Trương đại tỷ không có một tia nhíu lại. Cười mà khóe mắt không nhíu lại là giả cười, Lạc Lạc mặc dù không biết suy nghĩ trong lòng Trương đại tỷ, nhưng lại có thể xác định.
Hai người tựa hồ cảm thấy Lạc Lạc cùng Tích Yên vẫn còn là đứa bé, vì vậy nói chuyện với nhau không hề kiêng dè, hơn nữa trên khuôn mặt Trương đại tỷ tựa hồ còn có chút hờ hững nhàn nhạt, có lẽ là người đọc sách thanh cao hoặc là tài nữ thê lương, tài nữ bình thường đều có tính tình lạnh lùng, Lạc Lạc nghĩ.
“Nương, con không muốn trở về, con muốn ở đây để có thể chăm sóc biểu di.” Buổi trưa lúc ăn cơm, Trương đại tỷ nói muốn dẫn nàng về, Tích Yên lập tức kháng nghị.
“Nghe lời, trở về cùng nương hai ngày, chờ thân thể con khá hơn một chút thì trở lại.” Trương đại tỷ nhu nhu nhìn Tích Yên, tràn đầy cưng chiều, thương tiếc.
“Nương, không phải là nương nói con không sao sao? Đại phu cũng nói là hỏa vượng thôi, vậy còn nghỉ ngơi làm gì! Con muốn ở nhà biểu di, con không về đâu.” Tính bướng bỉnh của Tích Yên nổi lên, lại y như con nít.
“Lại giận dỗi! Coi chừng người ta cười con, con xem Lạc Lạc tiểu cô nương còn hiểu chuyện hơn con.” Trương đại tỷ không còn hơi sức trừng mắt nhìn nàng.
“Tích Yên nghe lời, biểu di ở nơi này cũng không có chuyện gì, cũng có thể tự mình từ từ làm được, ngươi về nhà nghỉ ngơi một thời gian rồi trở lại.” Mã đại tỷ cũng khuyên.
“Con không trở về, cha biết con sống ở nhà biểu di, có lẽ hôm nay đã biết được con ở đâu rồi, nếu con lại đi lại gây thêm phiền toái cho cha thì không tốt.” Tích Yên nói xong đẩy bát đũa:”Con no rồi, con đi chuẩn bị cơm tối đây.”
Trương đại tỷ thở dài một hơi, nhìn nữ nhi quật cường mà rầu rĩ.
Mã đại tỷ vội khuyên: “Tích Yên từ nhỏ đã có tính khí này, cũng được, để cho nàng ở đây hai ngày nữa, qua ít ngày muội liền nói thân mình biểu tỷ không được khỏe, ta xem nàng không trở về không được!”
Trương đại tỷ nghe vậy chân mày đang nhíu lại một chỗ giãn ra, chậm rãi gật đầu một cái.
Dùng cơm xong, Trương đại tỷ liền muốn đi, ba người tiễn nàng đi tới cửa, Tích Yên lúc này cũng có chút không tha, nói: “Nương hãy yên tâm, con qua mấy ngày nữa sẽ trở về chăm sóc nương, nhưng hôm nay cha đã biết con ở nhà biểu di rồi, nói không chừng sẽ tới, con còn muốn ở chỗ này đợi một chút.” Tích Yên nói xong khẽ cúi thấp đầu.
Trương đại tỷ đáp một tiếng liền xoay người rời đi, không ai chú ý tới vẻ đau thương lộ ra trong mắt nàng. Trở lại tiểu viện, Lạc Lạc cùng Tích Yên tiếp tục chuẩn bị bữa tối, rửa nồi rửa lò, chỉ đợi dùng cho bữa cơm tối.
Lạc Lạc hiểu, một nửa nguyên nhân Tích Yên không muốn trở về vô cùng có khả năng chính là muốn tiếp xúc với Mai Vô Quá nhiều một chút, nghĩ đến đây nàng không khỏi âm thầm khẩn trương, con ngươi đảo vài vòng ngẩng đầu nhìn Tích Yên hỏi: “Tích Yên tỷ tỷ, Mãn Thúy lâu ở nơi nào, làm cái gì vậy? Bán hoa sao?”
Tích Yên nghe thế mặt ửng đỏ, khẩn trương dùng ngón tay che lại trước môi, nhỏ giọng nói: “Nói nhỏ một chút, cô nương gia không thể nói lời như thế, về sau cũng đừng nói ra.”
“Tại sao cơ? Chỗ kia tại sao không thể nói?” Lạc Lạc giả bộ bày ra một bộ dạng u mê, thật ra thì trước đó có mấy lần đi ngang qua nơi đó đã sớm biết là thanh lâu.
“Muội nghe được từ nơi nào? Chỗ kia, cô nương gia chính là không thể nói.” Tích Yên lớn hơn Lạc Lạc mấy tuổi, tự nhiên hiểu biết một chút.
“Muội nghe ca ca nói, muội nghe là hắn cùng người khác nói nơi đó rất tốt, người cũng nhiệt tình…” Lạc Lạc làm bộ như vô ý nói đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.