Bộ Truyện Sau Khi Happy Ending

Chương 5: Điều kỳ diệu ở Xứ Miracle




Điều kỳ diệu đã xảy ra thì chắc chắn sẽ có lý do của nó, đôi khi khi chúng ta tin rằng điều đó không có khả năng xảy ra thì nó vẫn sẽ xảy ra như thường. Cũng như sự tin tưởng cũng sẽ sụp đổ nếu như niềm tin không còn nữa.
________________
Hà Điệp nhăn mày, dường như ngủ không được yên ổn lắm. Cô nằm yên trên giường, hai tay đặt trên bụng, dáng nằm cứng ngắc vô cùng.
Cho dù eo vẫn được chồng ôm lấy, nhưng cô vẫn không thể nào từ trong ác mộng bừng tỉnh ra được. Cửa sổ mở toang, thỉnh thoảng rèm của vẫn bị vài cơn gió nghịch ngợm gợi lên một góc. Ánh trăng lấp ló sau nửa màn che, chút chút lại có đám mây trôi nhẹ qua.
"Thánh tử, đã sắp đến giờ làm lễ tạ ơn, mời người đi về phía Cửu Trùng Đài!"
Tiếng nói cung kính nhẹ nhàng vang lên.Mọi thứ bắt đầu từ mơ hồ dần rõ dần, đây là một không gian rộng lớn bao la. Không có từ ngữ nào có thể diễn tả sự lấp lánh của những khối kiến trúc trong phòng.Bốn bề đều sáng bóng như gương, trên trần nhà có vô số dây đằng rủ xuống, những chùm hoa màu tím đong đưa dù không có gió.
Xung quanh có tiếng "róc rách" mặc dù chẳng thấy chút nước nào cả.Trên chiếc bàn cao ngất được bao quanh bởi trăm hoa đua nở. Bọn chúng như thờ phụng lại dường như e dè.
Ở trên bàn có một mặt phẳng bóng loáng, nhìn sâu vào bên trong sẽ thấy mặt bàn này chính là một không gian phong bế. Không gian đó mở ra, một thanh niên ngồi dậy. Anh ta nhắm nghiền mắt tựa vào thành khoang, mái tóc trắng dài theo hành động mà vắt ngang trên vai, trên mạn vai của anh ấy là một hình xăm đồ đằng gì đó. Gương mặt hiền từ lại mang vẻ nghiêm khắc khiến cho người khác e dè mỗi khi nhìn thẳng.
"Thánh tử!"
"Đi thôi."
Khi chiếc áo màu đen rườm rà phức tạp được choàng lên vai, đôi mắt anh ta mới bừng mở. Nếu nói lúc anh ta nhắm mắt chính là bức tượng điêu khắc mà thượng đế ban tặng cho thế gian, vậy lúc anh ấy mở mắt đó chính là giây phút thế gian này bừng sáng chỉ để làm phông nền cho anh.
"Thảm bay dã chuẩn bị bên ngoài, chúng ta xuất phát ngay chứ?"Cánh cửa nặng nề được mở ra, ánh sáng chói mắt từ bên ngoài tiến vào. Đứng ngược nắng là một chàng thanh niên, anh ta có mái tóc ngắn với gương mặt lạnh lẽo như hoa sơn chi vừa trải qua đêm đông lạnh, cứng cáp và nghiêm cẩn.
Anh ta đi vào phía sau thánh tử, cúi đầu nói lên lịch trình hôm nay.
"Hôm nay thánh tử có lễ tạ ơn ở Cửu Trùng Đài, sau đó người sẽ tiến về dinh tự của thủ tướng liên minh để tiếp đón khách từ tinh hệ Lam Mai. Bữa tối người sẽ xuất phát đến tinh hệ Lan Xan để dự lễ hội mà Lan Xan đã đưa ra lời mời với Tinh Thần Tháp!"
"Cửu Hoan, chủ động lên, tôi không muốn nhắc lại dần nữa." giọng vừa nói xong, người cũng đã biến mất, chỉ còn lại Cửu Hoan đứng cúi người kính ngưỡng nhìn theo bóng lưng đĩnh đạc kia.
Đây là một thế giới rộng lớn, nơi khoa học kỹ thuật cùng với sự huyền bí như phép thuật tồn tại song song. Bởi vì phạm vi rất rộng lớn, những tinh hà nhỏ đều liên minh với nhau, những tinh hà lớn cũng thường xuyên giao lưu nên tất cả mọi thế lực trong phạm vi có thể phát hiện đều thống nhất gọi là Xứ Miracle.
Ở Xứ Miracle nơi rộng lớn và giàu có hoa lệ nhất, có lẽ chính là liên minh tinh hệ Phổ Đốn. Nơi đó là nơi tập trung của vô số học viện khoa học và phép thuật. Quan trọng nhất nơi đây chính là tinh hệ cổ kính và lâu đời nhất của xứ huyền diệu kia, hơn nữa học viện lớn nhất Xứ Miracle kiêm tu giảng dạy phép thuật lẫn khoa học đầu tiên được đặt tại tinh hệ này. Đó chính là Học viện Phổ Đốn, còn Tinh Thần Tháp chính là địa điểm quan trọng nhất của học viện Phổ Đốn.
Tinh Thần Tháp luôn là một nơi rất thần bí, dẫn đầu về khoa học kỹ thuật cũng như nghiên cứu ra phép thuật mới nhất đều được nơi đây công bố.
"Tôi nói này thánh tử yêu quý, hôm nay ngài đã nhăn mày vô số lần, kèm theo đó là áp xuất thấp sắp đông cứng không gian thảm bay yêu quý của tôi rồi đây này!" Pháp sư điều khiển thảm bay chuyên dụng của thánh tử Tinh Thần Tháp – lão Mô Đưn.
Lão ta có một cái mỏ dài cùng với khiếu nói chuyện hài hước nên ai ai cũng thích.Hơn nữa lão ta là người lớn tuổi nhất Tinh Thần Tháp nên ai ai cũng kính trọng và thân mến, cho nên đến cả thánh tử lão ta cũng có thể ghẹo vài câu.
Cửu Hoan ngồi bên cạnh cười mỉm, đáp lời: "Lão Mô Đưn thân mến, thứ lỗi vì hôm nay thánh tử tâm trạng không tốt! Ngài ấy đã như vậy từ sáng haha!"
Thảm bay quẹo một góc cong, sau đó tiếp tục bay bồng bềnh, lão Mô Đưn thông qua gương ma pháp quan sát người thanh niên phía sau, trong ánh mắt già nua vẫn còn chút ánh sáng tinh quang kia ánh lên chút suy tư.
"Thánh tử, có lẽ hôm nay sẽ có điều may mắn đến với ngài. Lão Mô Đưn khuyên ngài một câu, nếu tò mò thì nên khám phá, nhưng không nên đi quá giới hạn. Như vậy điềm lành sẽ đến với ngài!"Thánh tử nâng mí mắt lên, đôi mắt màu xanh lam như biển trời nhìn lão Mô Đưn đầy vẻ khó hiểu.
Anh ta nhìn ra ngoài sau đó chỉ lên bầu trời bắt đầu chuyển qua vẻ xám xịt kia."Sự may mắn mà lão nói, chính là bão cát từ Sa Hệ tinh hà sắp thổi qua vòng bảo vệ của Phổ Đốn liên minh hay sao?"
"Cái này... haha, thánh tử, ngài xem đến Cửu Trùng Đài rồi, lão đây đi về trước haha!" Nói xong, chiếc thảm bay run một hồi rồi hất mạnh hai người từ trên không trung xuống.Đúng lúc đó một cơn bão cát thổi qua, Cửu Hoan không kịp ấn màng bảo vệ nên ăn một nhúm cát đầy mặt.
Khi hắn nghiêm chỉnh đứng ở bậc thang Cửu Trùng Đài thì đã thấy vị thánh tử đáng quý kia đến ngọn tóc cũng không loạn, đang chuẩn bị lễ tạ ơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.