Bởi Vì Thấu Hiểu Cho Nên Từ Bi

Chương 21: Không hẹn gặp lại




Khi người đàn ông mơ tưởng đến thể xác của một cô gái, anh ta sẽ quan tâm đến tâm hồn của cô ấy, nhưng lại tự dối mình rằng đã yêu tâm hồn của cô ấy. Duy chỉ có sau khi chiếm lĩnh được thể xác, anh ta mới có thể quên đi tâm hồn của cô ấy. Có lẽ, đây chính là biện pháp giải thoát duy nhất.
(Trương Ái Linh ngữ lục)
Thời gian cô độc lẻ loi, xưa nay vốn vẫn vậy, nó không cúi mình quay trở lại vì bất cứ người nào. Thiết tưởng Trương Ái Linh cũng giống như thời gian, tỉnh táo dứt khoát, nhưng cô vẫn bị trúng mũi tên sắc nhọn của tình yêu, lại vì thế mà chảy máu không ngừng. Cô vì người đàn ông tên gọi Hồ Lan Thành rơi lẫn xuống bụi trần, rồi lại từ bụi trần nở hoa. Đáng tiếc là, đóa hoa này, đã nở sai thời điểm, thế nên, chẳng thể kết thành quả.
Những hẹn ước thề nguyền sống chết bên nhau trước kia, nay hết thảy đã thành nước chảy mây trôi. Có những con đường, khi sống trên nhân gian nhất định chỉ đi qua một lần; có những con người, đời này nhất định chỉ yêu một lần. Mang theo tấm thân đầy thương tích trở về Thượng Hải, Trương Ái Linh vẫn còn nhớ đến cái ngày mưa khói lạnh lẽo ấy, chỉ là người nắm tay đi qua mưa gió đó, đã trở nên mơ hồ. Cô viết cho Hồ Lan Thành một lá thư: “Ngày hôm đó, khi tàu sắp khởi hành, anh quay lại bờ. Một mình em cầm ô bước đến bên thành tàu, nhìn những con sóng vàng cuồn cuộn chảy, cứ thế đứng sững nước mắt tuôn rơi hồi lâu”. Người con gái không chịu rơi nước mắt trước mặt người khác này, cuối cùng vẫn khóc thầm vì tình yêu.
Ngày tháng tươi đẹp tựa như nước, trái tim của cô đã là xế chiều, sẽ không còn nở hoa nữa. Mà anh thì vẫn tùy duyên vui vẻ, cùng người con gái khác nắm tay sóng bước dưới ánh trăng sáng, cảm nhận sự chân thực khi bên nhau, chân thực đến mức không thể thốt ra nổi lời thề nguyền. Thế nhưng rốt cuộc thì Hồ Lan Thành vẫn đang chạy trốn, cuộc sống của anh, có giai nhân bầu bạn, và cũng có âu lo đi kèm.
Tháng tư năm 1946, một hôm có quân lính đến cửa nhà của Phạm Tú Mỹ thăm dò, Hồ Lan Thành biết nơi này không thể ẩn trốn được nữa. Ngay trong đêm, lên thuyền từ Ôn Châu chạy đến Chư Kỵ một lần nữa. Về đến nhà họ Tư, Hồ Lan Thành và Phạm Tú Mỹ không thể ở bên nhau một cách vô tư thoải mái như trước nữa. Chuyện của anh và Phạm Tú Mỹ, trong lòng Tư bá mẫu cũng hiểu, chỉ là đôi bên không nói ra mà thôi. Đúng lúc này, Phạm Tú Mỹ có thai, sinh một đứa trẻ ở đây đương nhiên là điều không thể, Hồ Lan Thành đành mượn cớ để cô một mình tự đến bệnh viện ở Thượng Hải để giải quyết cái thai.
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
Phạm Tú Mỹ đến Thượng Hải, tìm thẳng đến Thanh Vân. Thanh Vân đọc xong lời nhắn của Hồ Lan Thành, liền hiểu ra mọi chuyện, bèn sắp xếp nhà trọ cho Phạm Tú Mỹ, rồi lập tức dẫn cô ta đi kiếm bệnh viện, kết quả là cần một trăm đồng làm phí phẫu thuật. Phạm Tú Mỹ không còn cách nào, đành lấy ra lời nhắn mà Hồ Lan Thành gửi cho Trương Ái Linh. Thanh Vân dẫn Phạm Tú Mỹ đến chung cư Eddington, Trương Ái Linh đọc lời nhắn, không còn gì để nói, quay người về phòng, lấy ra một chiếc vòng vàng, đưa cho Thanh Vân: “Đem bán đi, đưa Phạm tiên sinh đi giải quyết”.
Trương Ái Linh đối với Hồ Lan Thành quả là tận tình tận nghĩa. Mấy tháng chia xa, cô đem hết tiền nhuận bút của mình gửi cho Hồ Lan Thành, bây giờ đến phí làm phẫu thuật cho Phạm Tú Mỹ, Hồ Lan Thành cũng vẫn mở miệng ra xin cô. Lòng Trương Ái Linh đã nguội lạnh như tro tàn, tổn thương mà anh mang đến cho cô, vì quá nhiều nên cô đã coi như bình thường. Đối với người đàn ông này, cô không còn bất cứ mong đợi gì nữa. Lãng tử tình mênh mông như biển đó, chặng tiếp theo, sẽ đến phương trời nào, cô chưa từng biết, và cũng không muốn biết nữa.
Còn Hồ Lan Thành trốn trên lầu nhà họ Tư, bắt đầu viết bộ Vũ Hán ký dài tập. Năm tháng vội vã, chớp mắt đã tám tháng trôi qua, Vũ Hán ký đã viết được năm mươi vạn chữ, mà anh biết, cứ trốn mãi trên lầu nhà họ Tư, cũng chẳng phải kế lâu dài. Có lẽ đợt kiểm tra hộ khẩu ở Ôn Châu đã xong, vậy nên quyết định đi Ôn Châu. Anh xuất phát từ Chư Kỵ, chọn đường đi Thượng Hải trước tiên, lần này, Phạm Tú Mỹ không đi cùng anh.
Chung cư Eddington. Trương Ái Linh nhìn Hồ Lan Thành chia xa đã gần một năm, tưởng chừng như cách cả một đời. Đêm nay, hai người cùng ngồi ôm gối dưới ánh đèn, nhưng không còn tình nồng ý đượm như ngày xưa nữa. Ngắm những người hối hả đi về dưới ngọn đèn đường bên ngoài khung cửa, Trương Ái Linh nhớ đến vô số đêm, cô chong đèn, nhưng anh không quay về. Nay người đã về, nhưng anh đã không còn là người cô muốn đợi nữa. Hồ Lan Thành kể hết cho Trương Ái Linh nghe sự thực về anh và Phạm Tú Mỹ, cô nghe xong không nói một lời. Nhưng khi anh hỏi cô đã đọc Vũ Hán ký chưa, cô chỉ lạnh nhạt đáp: “Không đọc tiếp được”.
Không phải là trái tim cô nguội lạnh, mà nó đã hóa thành tàn tro. Hồ Lan Thành căng thẳng, anh cảm thấy quan hệ giữa anh và Trương Ái Linh thân mật, lại trong hoàn cảnh thích hợp như thế này, nhưng sao chẳng có lấy một chút tình cảm thích hợp nào. Vô vàn món nợ và sự phản bội của anh, làm sao anh có thể đòi hỏi sự khoan dung của cô? Trương Ái Linh chỉ cầu trời xanh có thể giúp cô vượt qua biển lớn của quãng thời gian này, quên đi yêu hận, từ đây chẳng vui chẳng sợ nữa.
Đêm ấy, Trương Ái Linh và Hồ Lan Thành ngủ khác phòng. Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Hồ Lan Thành đã đến phòng ngủ của Trương Ái Linh, quỳ trước đầu giường cúi xuống hôn cô, từ trong chăn cô giơ tay ôm lấy anh, đột nhiên nước mắt giàn giụa, chỉ gọi một tiếng: “Lan Thành!”. Một tiếng kêu tuyệt vọng đến thế, e là đến chính Trương Ái Linh cũng thấy chấn động. Trong Đời này kiếp này, Hồ Lan Thành nói: “Đây là tiếng kêu thống thiết của đời người. Trái tim tôi chấn động, nhưng vẫn không nghĩ về thứ khác được”. Là anh không nghĩ hay là anh không dám nghĩ, có lẽ anh đã sớm quen với việc tình cảm là gió nhẹ mây nhạt đối với bản thân, là trời long đất lở đối với người khác.
Hồ Lan Thành thấy thiếu tự tin, mặc dầu cả đời anh đã quen với việc được nữ giới yêu thương và ban ơn huệ, nhưng anh sợ mất đi những thứ đó. Anh và Trương Ái Linh đều không biết, chia tay lần này, cả đời này không thể gặp lại nhau nữa. Mối tình khuynh thành này, đã kết thúc trong im lặng như thế, thành không đổ, mỗi người trong thành đều bình an vô sự. Đến giữa trưa, Hồ Lan Thành từ Ngoại Than lên thuyền đi Ôn Châu. Anh nói rất đúng, sóng nước Trường Giang tiễn thuyền đi, xưa nay tiễn người thắng và cũng tiễn kẻ bại, tiễn anh hùng cũng tiễn cả thảo khâu.
Không hổ là Hồ Lan Thành, sau khi trở về Ôn Châu, anh tìm cách để làm quen với đệ nhất danh kì [1] Lưu Cảnh Thần, ở đây anh đã được an toàn. Vị Lưu tiên sinh này cũng tiến cử Hồ Lan Thành vào dạy học ở trường trung học Ôn Châu, anh dự tính sẽ triệt để trốn tránh để qua đại nạn này. Hồ Lan Thành vẫn tham vọng như trước, nghĩ rằng sau này còn phải xông pha khắp chốn, kinh qua tai kiếp này, hết thảy quá khứ sẽ trôi qua hết. Anh cần bắt đầu lại, kết giao với những người mới, nên lại viết thư cho danh nho đương thời Lương Sấu Minh, trao đổi học vấn với ông ta.
[1] Danh kì ở đây là người có vốn sống lịch duyệt, uy tín lẫy lừng.
Thời gian này, Hồ Lan Thành bắt đầu viết bản thảo Sơn hà tuế nguyệt. Cuốn sách này bắt nguồn từ cảm hứng mà Trương Ái Linh mang lại cho anh. Rất nhiều câu viết ra, anh cảm giác giống như văn phong của Trương Ái Linh. Thậm chí anh còn vội vàng biên thư kể với Trương Ái Linh về cuốn sách Sơn hà tuế nguyệt này, kể cho cô biết hiện nay ở Ôn Châu anh đã thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm, bắt đầu một cuộc sống mới ánh dương như nước, vạn vật thanh tịnh.
Ngày mùng 10 tháng 6 năm 1947, Hồ Lan Thành nhận được thư của Trương Ái Linh. Bóc thư ra, chỉ mới đọc câu đầu tiên, lập tức anh thấy dường như giữa trời xanh vang lên một tiếng nổ lớn, nhưng anh vẫn cố gắng bình tĩnh đọc hết. Trương Ái Linh viết thế này: “Em đã không còn yêu anh nữa. Còn anh cũng hết yêu em từ lâu. Quyết tâm lần này, là suy ngẫm của em trong suốt thời gian nửa năm dài đằng đẵng, khi ấy vì sự cố Tiểu Cát, nên không muốn gây thêm khó khăn cho anh. Anh không cần đến tìm em, cũng không cần viết thư nữa, vì em cũng không đọc đâu”.
Tiểu Cát được nhắc đến trong thư, là nói chệch đi của Tiểu Kiếp (tức kiếp nạn nhỏ). Đối với Hồ Lan Thành, Trương Ái Linh thực sự rất từ bi, rất thương xót, cô đợi anh tai qua nạn khỏi, yên ổn trở lại, mới đoạn tuyệt với anh. Trong thư Trương Ái Linh còn gửi kèm ba mươi vạn đồng cho Hồ Lan Thành. Đây là nhuận bút kịch bản của mấy bộ phim mà cô mới viết gần đây, một bộ Mối tình bất diệt, một bộ Thái Thái vạn tuế, tất cả nhuận bút đều cho Hồ Lan Thành. Mấy năm Hồ Lan Thành chạy trốn khắp nơi, Trương Ái Linh chưa từng gián đoạn việc gửi tiền cho anh, lần này, là lần nhiều nhất, và cũng là lần cuối cùng.
Hồ Lan Thành đọc thư xong, cũng không giật mình hối hận, chỉ cảm thấy sự dứt khoát đoạn tuyệt của Trương Ái Linh cũng là hợp lý. Anh biết, cô thực sự không thể chịu đựng được nữa, nên mới không chừa lại đường lui như thế. Mấy ngày sau, Hồ Lan Thành tự biết không thể viết thư hồi âm cho Trương Ái Linh nữa, bèn viết một lá thư gửi cho bạn thân của cô – Viêm Anh. Thư viết: “Ái Linh là giai nhân xinh đẹp ngồi bên ngọn đèn đỏ, còn em là hoa mai phản chiếu trên khung cửa sổ giấy nhà cô ấy, nay anh muốn nhờ hoa mai gửi đôi lời giãi bày. Trong kinh Phật có A Tu La, hái hoa bốn phương, ủ rượu trên biển không thành, có lúc anh cũng kinh hoảng đau buồn mà đánh mất mình như thế…”.
Đương nhiên Viêm Anh không đáp lại, việc mà Trương Ái Linh đã hạ quyết tâm làm, thì cô sẽ không bao giờ thay đổi. Mối tình duyên trong thời loạn này, đã hoàn toàn chấm dứt trong cuộc đời của cô. Người đàn ông mang tên Hồ Lan Thành kia, sẽ không bao giờ còn có thể gợi lên một gợn sóng nào trong trái tim của cô nữa, không bao giờ nữa. Về sau, cho dù cô và Hồ Lan Thành còn có nhiều qua lại muốn cắt cũng không dứt, nhưng tất cả những hồi ức giữa cô và người đàn ông này, cô đã xóa bỏ triệt để.
Hồ Lan Thành vẫn không thay đổi tính tình, trong quá trình di chuyển hết nơi này đến nơi khác, anh vẫn sống rất an nhiên tự tại. Anh đến Bắc Kinh, rồi Nhật Bản. Mấy năm sau, lại kết hôn vời Dư Ái Trân – người vợ góa của Ngô Tứ Bảo – một tên đại lưu manh ở Thượng Hải. Những món nợ tình nghiệt duyên trước đây, anh không một lời giải thích mà thẳng tay xóa bỏ như thế. Trương Ái Linh đoạn tuyệt là đúng, người đàn ông này thực sự không đáng để cô phải tiếp tục trả giá nữa.
Hồ Lan Thành còn đến chung cư Eddington tìm Trương Ái Linh, nhưng khi ấy người đã đi lầu đã trống. Sau này, khi có được địa chỉ ở Mỹ của Trương Ái Linh, anh gửi hai cuốn sách xuất bản Sơn hà tuế nguyệt và Đời này kiếp này cho cô, kèm theo một lá thư rất dài, lời lẽ liên miên bất tận. Nhưng đây chỉ là cách làm từ một phía của anh, còn Trương Ái Linh đối với anh, thậm chí còn chẳng buồn chán ghét.
Để tránh anh lại đến làm phiền, Trương Ái Linh gửi cho anh một trang thư ngắn: “Lan Thành, thư và sách của anh em đã nhận được, vô cùng cảm ơn. Em không muốn viết thư, mong anh thứ lỗi. Vì em thực sự không thể tìm thấy bản thảo cũ của anh để tham khảo, cho nên mạo muội mượn của anh, nếu khiến anh hiểu làm, em thực sự rất lấy làm tiếc. Khi nào quyển hạ của Đời này kiếp này xuất bản, nếu không thấy phiền, mong anh hãy gửi một cuốn cho em. Em cảm ơn trước, xin được dừng bút”.
Cạn lời như thế, ân tình đã dứt, có nói gì, có làm gì cũng là thừa thãi. Có lẽ, không chỉ mình Trương Ái Linh, mà còn có cả mối tình này của họ cũng tàn úa. “Ái Linh là của tôi hay không còn là của tôi, đều như nhau cả, có cô ấy trên đời này là tốt rồi”, Hồ Lan Thành đã nói như vậy. Sau khi quay người bước đi, Trương Ái Linh vẫn sống một cách tao nhã cao quý như trước, sống đến đầu bạc răng long, không vì bất cứ ai, mà chỉ vì bản thân.
Chân trời từ đây cách trở non sông, tình lớn như trời, tội sâu như biển cách nhau vời vợi. Đã nói lời trân trọng, không hẹn ngày tương phùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.