Giờ này đã vào canh ba, màn đêm tĩnh lặng, ánh đèn trên hành lang tỏa ra thành dòng ánh sáng dịu dàng dưới chân.
Sắc mặt Kỷ Sơ Đào đỏ bừng rồi chạy về phòng ngủ của mình, thậm chí còn không thèm tháo vớ với giày mà cứ thế úp mặt xuống chiếc giường trải ga đỏ mềm mại rộng lớn.
“Hôn hắn đi.”
“Trêu xong thì rút lui ngay, không cho hắn có cơ hội phản ứng.”
Dưới đôi mắt đầy kỳ lạ của Kỳ Viêm nhìn nàng đầy chăm chú, thêm tác động của rượu như thiêu đốt dòng máu trong người, nàng tức giận tới mức bay mất lý trí và đã thực sự không chút do dự bước lên theo như lời của dạy bảo của nhị tỷ!
Khi đó tâm trí nàng vô cùng rối bời, đến khi hoàn hồn lại thì bờ môi của nàng đã chạm lên gương mặt của Kỳ Viêm rồi.
Khuôn mặt của thiếu niên lạnh lùng và cứng rắn, không mềm mại như thiếu nữ. Khi hôn lên má có thế cảm nhận được sự cứng rắn và nhiệt độ nóng bỏng trên da. Chiếc mặt nạ hồ ly hơi chạm nhẹ lên chóp mũi nàng mang lại cảm giác mát ạnh, trong không khí tràn ngập mùi hương nam tính thuần khiết của Kỳ Viêm…
A a a! Ta bị ngu sao!!!
Lúc đó nàng bị hồ ly thôi miên mất hồn rồi chăng? Sao mà đầu óc tự dưng lại hành động ra một chuyện phù phiếm và lố bịch như thế với Kỳ Viêm chứ!
Sau này nàng làm sao đối mặt với hắn được!
Càng nghĩ lại càng thấy ân hận, Kỷ Sơ Đào vùi sâu đầu vào trong chiếc gối thêu, đôi chân ở cuối giường không ngừng đá lên đạp xuống. Song dù có như vậy cũng chẳng đủ để xoa dịu nỗi xấu hổ đang dâng trào trong lòng nàng.
Lúc Phất Linh và Vãn Trúc đẩy cửa vào hầu hạ đi ngủ, nhìn thấy chủ tử nhà mình đang vùi đầu vào gối rồi rên rỉ, chân tay đạp loạn xạ thì không khỏi giật mình: Có chuyện gì với điện hạ thế này?
“Điện hạ, người làm vậy sẽ bị ngạt thở mất.” Phất Linh quỳ trước giường, cố gắng kéo Kỷ Sơ Đào ra khỏi chiếc gối.
Nhưng đến khi chạm vào má nàng, Phất Linh nhanh chóng rút tay về rồi hoảng hốt hỏi: “Điện hạ, sao mặt người lại nóng thế này?”
“A…! Tối nay ra ngoài ngắm đèn với uống nhiều rượu như thế nữa, chẳng lẽ vì thế nên nóng sao?” Vãn Trúc cũng có chút lo lắng.
“Chỉ hơi chuếnh choáng thôi…” Kỷ Sơ Đào ôm chặt cái gối, âm thanh phát ra hơi nghẹn ngào, thẹn thùng đáp: “Bổn cung không sao, các ngươi ra ngoài trước đi, trong vòng hai khắc tới không được vào đây…”
Các cung nữ bối rối, tuy hơi chần chừ nhưng thấy thái độ nàng quyết liệt như vậy thì vYến Hành lễ rồi lui ra ngoài.
Nhẹ nhàng đóng cửa lại, Kỷ Sơ Đào xoay người nằm ngửa, mái tóc trải đầy lên tấm giường và thở một hơi thật dài nóng hổi. Nàng áp mu bàn tay lên má để hạ nhiệt, khóe mắt hiện rõ vẻ ươn ướt ửng hổng.
Nàng không biết, sau khi nàng tức giận hôn xong rồi rời đi thì Kỳ Tiểu Tướng quân luôn tung hoành trên chiến trường và chưa từng bại trận… Đã có phản ứng bàng hoàng như thế nào.
Hắn vẫn giữ nguyên tư thế nghiêng người về phía trước, song vì cứ thừ người ra kinh ngạc nên mới ngã từ trên lan can xuống đất.
Tuy nhiên vì phản ứng bản năng của cơ thể nên hắn cũng nhanh nhẹn điều chỉnh lại tư thế lúc rơi xuống đất khiến cho cơ thể đứng vững không bị ngã.
Những màn pháo hoa cuối cùng của lễ Tết Nguyên Tiêu vẫn còn tiếp tục, chân trời lấp lóe ánh lửa khiến chiếc mặt nạ nửa mặt trên mặt hắn nhấp nháy lúc sáng lúc tối, song hắn lại không thể nghe thấy một tiếng pháo hoa nào cả.
Nụ hôn đó dường như đã cướp đi mất mọi giác quan của hắn, chỉ còn nghe được tiếng tim đập rộn ràng liên hồi.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch… Ồn ào đến mức như muốn đập vỡ lồng ngực hắn để mà lướt đi theo dung nhan của thiếu nữ.
Như thể xiềng xích rắn chắc ở đâu đó trong lòng Kỳ Viêm đã bị phá vỡ, con thú ngủ say thức tỉnh, trong đầu hắn ngập tràn những suy nghĩ nguy hiểm.
Trong lúc nhất thời, Kỳ Viêm muốn bắt nàng lại, ôm thật chặt vào lòng và trừng phạt nàng gấp hàng trăm hàng ngàn lần. Hắn muốn phá vỡ ranh giới cấm kỵ giữa chủ nhân và bề tôi rồi kéo nàng xuống khỏi tế đàn, dù má nàng có đỏ ửng lên, hay khóe mắt rưng rưng những giọt nước mắt thì hắn cũng sẽ không mềm lòng…
Nhưng hắn không đuổi theo mà cứ ngơ ngác đứng dưới ánh đèn hành lang mờ ảo, bàn tay nhẹ nhàng chạm lên mặt giống như đang mơ một giấc mơ mong manh.
Dường như hương thơm nhẹ nhàng của thiếu nữ vẫn còn đó, đủ xoa dịu mọi muộn phiền và xót xa.
Rõ ràng là màn “trêu chọc” mang theo sự tức giận và cơn chuếnh choáng do say rượu, nhưng Kỳ Viêm không hề cảm thấy ghê tởm hay phản kháng mà thay vào đó, hắn lại cảm thấy sung sướng và say mê, trong lòng dâng lên dục vọng chinh phục mãnh liệt đến mức sắp mất kiểm soát.
Trái tim nóng hổi, cơ thể cũng nóng bừng, cảm giác rung động lạ kỳ đang nhanh chóng chiếm lấy toàn thân Kỳ Viêm, chưa từng có một nữ nhân nào có thể mang lại cảm giác kỳ diệu đến thế cho hắn.
Sau nửa đêm, tuyết bắt đầu rơi, tiếng xào xạc nhẹ nhàng bám víu lấy tâm sự của hai người.
Đêm đó, cả hai đều ngủ không thoải mái chút nào.
Kỷ Sơ Đào mơ thấy nàng bị một con sói già đuôi lớn truy đuổi, bốn phía đều là màn đêm đen tối, nàng hoảng hốt hô lên một tiếng rồi ngã nhào ra đất.
Khi con sói gần vồ lấy nàng thì bỗng nhiên lại hóa thành gương mặt anh dũng khí khái của Kỳ Viêm. Hơi thở ấm áp của hắn phả vào bên gáy nàng, cánh tay ôm lấy nàng hiện lên những đường nét rắn chắc, Kỳ Viêm trầm giọng hỏi nàng: “Chẳng lẽ chưa có ai nói với điện hạ là nếu trêu chọc nam nhân xong mà chạy thì phải chịu trừng phạt sao?”
Kỷ Sơ Đào giật mình tỉnh lại, cảm thấy vô cùng hoang đường. Nàng uống liền hai chén trà nguội mới thoáng bình tâm lại một chút.
Mà Kỳ Viêm…
Giấc mộng của Kỳ Viêm lại càng hoang đường hơn.
Hắn mơ thấy chiếc giường mềm mại và lụa đỏ, giường làm bằng vàng ngọc quý giá. Dưới ánh nến đung đưa, mái tóc đen của Kỷ Sơ Đào dài tới eo, nàng xinh đẹp lộng lẫy quyến rũ, đôi mắt hạnh yếu đuối ửng hồng cầu xin hắn: “Kỳ Viêm, xin chàng nhẹ nhàng hơn chút được không?”
Một mớ hỗn độn.
Tháng Giêng lạnh lẽo, Kỳ Viêm dội xô nước lạnh rồi đứng dưới mái hiên nhà cả đêm nghe tiếng tuyết rơi, chỉ như thế mới có thể đập tan cảm giác khô nóng hừng hực trong cơ thể hắn.
Sắc trời u ám, khi gió lạnh thổi qua trong đình viện, hắn chợt hiểu ra sự thù địch khi nhìn thấy Yến Hành những ngày qua đến từ đâu, và cả nguồn gốc của mọi hạnh phúc và nỗi đau trong hắn…
Nếu như ham muốn chiếm hữu cũng là một loại thích, vậy thì, có lẽ hắn đã thích Kỷ Sơ Đào.
Giống như một cái gai trong lòng đã được gỡ bỏ, Kỳ Viêm chậm rãi thở ra một hơi khí đục, chắp tay đứng trong làn tuyết rơi mênh mông, tâm trạng vô cùng thoải mái.
Đúng thế, hắn thích Kỷ Sơ Đào.
Chuyện này không liên quan gì tới việc nàng là người của Kỷ gia, cũng chẳng liên quan tới những sách lược vớ vẩn gì đó.
…
Vì ban đêm gặp mộng nhiều nên Kỷ Sơ Đào ngủ không ngon giấc chút nào, khi tỉnh dậy vẫn rất buồn ngủ.
May mắn thay, đêm qua tuyết rơi, lúc nàng ngủ dậy đã dày một tấc sâu. Kỷ Sơ Đào bảo nội thị giữ phần tuyết trong sân trước đình không quét, nàng nghịch ngợm, đi tới đi lui và dẫm lên lớp tuyết trong sân trên đôi giày mùa đông làm từ da hươu.
Trước đây trong cung có rất nhiều quy củ, tuyết rơi chưa qua đêm đã bị nhóm cung nữ vẩy nước quét dọn sạch sẽ rồi, không có thời gian để chơi đùa thoải mái như này.
Thiếu nữ mặc áo choàng màu ngọc trai, chiếc mũi hơi ửng đỏ, bước từ đầu này qua đầu kia giống như một con chim tước bay nhảy mà không nhận ra Kỳ Viêm mặc bộ võ bào đang chậm rãi tiến về phía này.
Đôi giày võ thẳng tắp quen thuộc xuất hiện trước mắt nàng, khi ngước mắt lên thấy người tới Kỷ Sơ Đào giật mình, nhưng chỉ trong giây lát nàng lập tức quay người rời đi. Dáng vẻ vùi đầu đi thẳng về phía trước như một con chim non chỉ ước được giấu mình vào trong lớp áo choàng.
Thấy phản ứng của nàng thế này càng khiến hắn chắc chắn rằng nàng vẫn nhớ rõ nụ hôn tối hôm qua.
Nếu nàng mượn rượu để giở trò xong quên mất thì thật sự Kỳ Viêm không biết phải bắt đầu từ đâu.
“Điện hạ.” Hắn gọi nàng.
Kỷ Sơ Đào giả vờ như không nghe thấy, cũng không thèm nghịch tuyết nữa. Tuy nhiên Kỳ Viêm lại không cho nàng cơ hội chạy đi, hắn hắng giọng một cái rồi nói: “Tối qua ở hành lang, điện hạ…”
Kỷ Sơ Đào lập tức quay đầu lại, gò má ửng hồng rồi khẽ lườm hắn, chỉ sợ hắn sẽ nói chuyện đó ngay trước mặt cung nhân.
Nhưng mà Kỳ Viêm chỉ bật cười, đôi lông mày rậm hướng về làn tuyết mênh mông, hắn nói tiếp: “... Lễ vật mà điện hạ tặng, thần rất thích.”
Những người khác không rõ “Lễ vật” trong lời hắn ám chỉ điều gì, nhưng Kỷ Sơ Đào lại hiểu.
Các cung nữ vẫn còn ở xung quanh, nàng đành phải duy trì vẻ kiêu ngạo của Trưởng Công chúa, phản bác: “Đó không phải là lễ vật, mà là hình phạt!”
“Ý của điện hạ là gì?” Hàng mi Kỳ Viêm giương lên, dường như không hiểu sự tức giận của nàng xuất phát từ đâu.
“Ngươi biết bổn cung đang nói gì mà.” Kỷ Sơ Đào nghiêng đầu rồi nhỏ giọng nói.
Trong không khí thoang thoảng mùi hoa mận hòa cùng với hơi tuyết lành lạnh, Kỳ Viêm chắp hai tay sau lưng theo thói quen, mãi lâu sau hắn nhếch miệng, như cười mà lại như không: “Thần đang nói tới mặt nạ, điện hạ nghĩ gì vậy?”
“...”
Kỷ Sơ Đào nói không thành lời, biết thế chẳng làm.
Nàng nhìn Kỳ Viêm với vẻ nghi ngờ: Tại sao mà chỉ qua một đêm mà có vẻ hắn đã thay đổi rất nhiều nhỉ?
Trước kia là chỉ có sự lạnh lùng như băng tuyết, cọc cằn, nhưng bây giờ… Bây giờ càng ngày lại càng khó đoán rồi.
Nàng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, dù sao nói nhiều tất sẽ hớ, Kỷ Sơ Đào không dám nhìn vào mắt hắn nữa nên quay người bỏ đi.
Kỳ Viêm thong dong đi sau lưng nàng.
Kỷ Sơ Đào không thể nhịn được nữa, nàng quay lại rồi nhẹ nhàng nói: “Ngươi dừng lại, đừng có đi theo bổn cung nữa!”
Nghe thế Kỳ Viêm mới nghe lời dừng bước, đưa mắt nhìn tiểu Công chúa cao quý vội vã chạy trốn, áo choàng màu ngọc trai tung bay trong gió toát lên vẻ tươi đẹp.
Hình phạt ư?
Hắn nhấc tay sờ lên má, thầm nghĩ: Nếu đó là hình phạt thì phạt nhiều thêm chút cũng không sao.
Nhưng không phải vội, nếu dọa nàng sợ hãi thì cũng không tốt.
…
Kỷ Sơ Đào trốn Kỳ Viêm mấy ngày, không phải vì sợ hắn mà vì cảm thấy chột dạ.
Nhưng nếu cứ trốn tránh như thế cũng không phải cách, chờ đến yết bảng cuộc thi đình đầu xuân và sự thay đổi nhân mạch trong triều, lúc đó nàng sẽ có lý do để đuổi Kỳ Viêm ra khỏi phủ, trở về nơi mà hắn nên ở.
Kỷ Sơ Đào hạ quyết tâm, nhưng nàng chưa từng nghĩ đến rằng nàng không tìm Kỳ Viêm thì Kỳ Viêm đã chủ động tìm tới nàng.
Ban đêm, Kỷ Sơ Đào đang đọc sách trong thư phòng, lúc nàng buồn ngủ thì bỗng nghe thấy cửa điện có tiếng người đẩy cửa bước vào.
Nàng tưởng đó là cung nữ theo bên mình nên ngáp một cái rồi nói: “Vãn Trúc, nghiên mực khô rồi, mài thêm chút mực đi.”
Người bước vào không đáp lời mà thản nhiên ngồi khoanh chân ở cuối bàn, cầm lấy cây mực ra bắt đầu mài.
Kỷ Sơ Đào liếc nhìn từ sau cuộn giấy, bàn tay mài mực thon dài mạnh mẽ, đốt ngón tay rắn chắc rõ ràng, trên cổ tay được quấn chặt bằng một chiếc vòng tay màu đen.
Nào có phải tay của Vãn Trúc?!
Nàng sợ tới mức tránh sang một bên rồi ngạc nhiên nói: “Kỳ Viêm, sao ngươi lại ở đây?”
Không đúng, sao thị vệ lại để hắn vào đây?
Kỳ Viêm trầm giọng đáp lại.
Dường như nhận ra sự nghi hoặc của Kỷ Sơ Đào, tư thế mài mực bên tay phải không ngừng, tay trái cầm lấy lệnh bài treo ở bên hông rồi thong thả trả lời: “Thần tìm thấy chiếc lệnh bài được điện hạ ban cho từ trước. Điện hạ đã từng nói, chỉ cần có thứ này thì có thể thoải mái đi lại cả trong và ngoài phủ.”
Lúc đó vì để xóa đi sự đề phòng của Kỳ Viêm, cho hắn có quyền tự do ra vào phủ nên mới đưa lệnh bài. Thậm chí nàng còn cố tình căn dặn thị vệ trong phủ rằng thấy hắn thì như thấy Trưởng Công Chúa, không được phép ngăn cản…
Không ngờ lại bị hắn dùng nó vào việc này!
Huống hồ đây lại còn đang là nửa đêm, cô nam quả nữ ở trong thư phòng đều làm người ta nhớ lại sự việc hiểu lầm mặt đỏ tim run sau khi uống thuốc.
Kỷ Sơ Đào nhất thời thấy chán nản, bất lực nói: “Lệnh bài không phải để dùng như vậy.”
Kỳ Viêm chẳng hề để ý tới những chi tiết này, hắn rũ mắt che đậy cảm xúc đang cuồn cuộn nơi đáy mắt. Hàng lông mi phủ bóng dưới mí mắt càng toát lên đôi lông mày cao và đôi mắt thâm thúy, sống mũi cao thẳng như núi tuyết.
Hắn đổi chủ đề, đi thẳng vào vấn: “Vì sao điện hạ lại tránh né thần?”
“Bổn cung không có!” Kỷ Sơ Đào theo bản năng phản bác, sau đó dùng cuốn sách che kín mặt rồi lặng lẽ dời mắt, úp úp mở mở không nói thêm.
Kỳ Viêm dường như nhìn thấu hết thảy, hắn ung dung hỏi: “Có lẽ là vì người hôn thần vào đêm Tiết Nguyên tiêu…”
“Không cho ngươi nhắc lại chuyện đó!” Kỷ Sơ Đào vội vã cắt ngang lời hắn, địa thế đã loạn hết lên rồi, nàng xấu hổ nói: “Lúc đó bổn cung uống rượu, vì bị ngươi chọc giận nên mới…”
“Có lẽ điện hạ từng nghe rồi, mặc dù nam nhân Kỳ gia xuất thân nông thôn nhưng lại được giáo dục rất nghiêm khắc, đời đời chung tình?” Kỳ Viêm nói.
Chuyện này thì đúng là Kỷ Sơ Đào có từng nghe qua.
Khi Kỳ lão gia tử còn là một nhân vật quyền thế ở Mạc Bắc, ông đã cứu một mỹ nữ bị ép gả và lấy nàng làm vợ, cả đời đều yêu thương thê tử. Mặc dù phụ thân của Kỳ Viêm là một kẻ thất học nhưng cũng rất si tình, sau khi vợ cả qua đời ông cũng không lấy thêm vợ kế.
Nhưng mà, Kỳ Viêm nói chuyện này làm gì?
“Tổ phụ đã đặt ra quy định, nếu có tiếp xúc thân mật với nữ nhân thì bất kể người đó có địa vị thân phận thế nào thì đều phải chịu trách nhiệm.” Kỳ Viêm nghiêm mặt, nói nốt nửa vế sau.
Khuôn mặt Kỷ Sơ Đào đỏ bừng, không biết giấu đi đâu.
Nhị tỷ vẫn luôn dạy nàng cách chơi đùa với nam nhân nhưng lại chưa từng nói với nàng rằng hôn người khác là phải chịu trách nhiệm!
“Điện hạ không muốn chịu trách nhiệm?” Động tác mài mực của Kỳ Viêm dừng lại.
Chịu trách nhiệm thế nào? Chẳng lẽ quanh đi quẩn lại, nàng vẫn phải gả cho Kỳ Viêm như trong mộng và nhận hết mọi “ức hiếp” sao?
Kỳ Viêm quan sát sắc mặt của nàng, chậm rãi xoay bút mực rồi nhỏ giọng nói: “Nếu như điện hạ khó xử thì chuyện này có thể bỏ qua một chút.”
Kỷ Sơ Đào thở phào một hơi.
Tuy nhiên, nàng còn chưa thoải mái được bao lâu, câu nói tiếp theo của Kỳ Viêm lại khiến trái tim của nàng như ngừng đập.
Hắn nói: “Lúc trước thần đắc mạo phạm điện hạ rất nhiều, nghĩ lại lại thấy hổ thẹn nên lần này thần muốn quyết tâm bù đắp. Nếu điện hạ để thần đích thân hầu hạ người trong hai tháng để đền bù lỗi lầm, sau này thần sẽ vĩnh viễn không nhắc tới chuyện nụ hôn lúc say rượu này nữa.”
Đích thân hầu hạ?
Kỷ Sơ Đào thầm nghĩ: Ngươi nghĩ bổn cung là đồ ngốc sao? Đây chẳng phải là dẫn sói vào nhà sao?
Bây giờ Kỳ Viêm quá khó đoán, nàng không phải là đối thủ.
Không cần nghĩ ngợi, nàng thẳng thắn từ chối: “Không được.”
Kỳ Viêm ung dung ngước mắt, đôi mắt sáng ngời giống như hai lưỡi dao sắc bén.
Chẳng biết vì sao, Kỷ Sơ Đào lại bỗng thấy chùn bước.
Tâm trí xoay chuyển, nàng bỗng nghĩ ra một diệu kế bèn mím môi khẽ nói: “Để hầu hạ bên bổn cung thì phải là người thân cận mới có thể làm. Trừ phi, Tướng quân đồng ý làm nam sủng của bổn cung thì mới có thể danh chính ngôn thuận…”
Kỳ Viêm nhất định sẽ không đồng ý!
Kỷ Sơ Đào chắc chắn: Hắn đã từng căm ghét làm nam sủng như vậy thì sao có thể đồng ý với yêu cầu vô lý như thế này?
Tất nhiên là hắn sẽ phẩy tay áo bỏ đi, không còn dám làm cái trò “Đích thân hầu hạ” nữa.
Đang lúc nàng thấy vô cùng đắc ý, cho đến khi một giọng nói trầm thấp mang theo ý cười trêu chọc vang lên, đánh nát mọi ảo tưởng của nàng.
“Cũng không phải là không thể.” Kỳ Viêm nhẹ nhàng đáp.