Bọn Họ Đều Nói Tôi Gặp Quỷ

Chương 25: Công việc mới (2)




Vì lo lắng nửa đêm quản lý Lư lại tỉnh dậy xuất hiện ảo giác, tôi trực tiếp lấy một cái ghế ra ngồi bên giường cậu ta.
Sáng sớm tôi bị tiếng nói chuyện điện thoại của quản lý Lư đánh thức: "Alo, quản lý Hạ, là tôi, Tiểu Lư. Lần trước anh nói công ty chúng ta có quỷ nên đã tìm một thiên sư bắt quỷ về. Số điện thoại của cậu ấy là gì, tôi nghi ngờ hôm qua mình gặp quỷ! A, tôi nhớ ra rồi, tên là Ninh thiên sư. Được, được, tôi sẽ liên hệ với cậu ấy."
Lúc đầu tôi còn đang buồn ngủ, ý thức mơ hồ. Nghe được ba chữ "Ninh thiên sư" thì lập tức tỉnh táo, mở mắt ra thấy quản lý Lư ngồi ở trên giường, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa nhìn điện thoại.
"Quản lý Lư cậu không sao chứ?" Tôi quan tâm nói, "Còn nhớ rõ chuyện xảy ra tối hôm qua không?"
"Đương nhiên nhớ kỹ, ai mà quên được việc bị nữ quỷ bò ra từ trong TV dùng tóc cuốn lấy cổ chứ!" Cậu ta nhắc đến việc này liền xanh cả mặt.
Tôi rất bất đắc dĩ, lại không tiện nói thẳng nói cho cậu ta biết là vì cậu quá mệt mỏi nên mới xuất hiện ảo giác. Dù sao cậu ta cũng là cấp trên của tôi chứ không phải Hạ Tân, chỉ có thể uyển chuyển nói: "Quản lý Lư, gần đây cậu nên nghỉ ngơi nhiều, ít thức đêm, uống ít cà phê. Hôm qua cậu cũng đau dạ dày."
Ai ngờ cậu ta không để ý tới sự quan tâm của tôi, ngược lại còn không tin hỏi: "Tối hôm qua anh không thấy có nữ quỷ chui ra từ TV thật sao? Anh thật sự nhìn thấy bộ phim "Ác ma nửa đêm" mà! Là TV tự bật, tôi vẫn luôn ngồi thiết kế."
Cũng không phải chứ, hôm qua tôi tìm được điều khiển ở bên cạnh gạt tàn thuốc của quản lý Lư. Có khi cậu ta vừa hút thuốc vừa uống cà phê vừa làm thiết kế quá mức chuyên chú, không cẩn thận đụng phải điều khiển thì sao.
Cậu ta nói hồi lâu thấy tôi không tin, liền kìm nén bực bội nói: "Anh cứ chờ đấy, nhất định tôi sẽ chứng minh với anh công ty chúng ta có quỷ thật!"
Tôi hiểu sự chấp nhất của cậu ta, dù sao đêm qua chỉ có hai chúng tôi ở cùng nhau. Đa số mọi người vốn không tin vào chuyện gặp quỷ, nếu chỉ có cậu ta nói với mọi người là mình gặp quỷ mà tôi lại nói là nguồn điện vấn đề, chắc chắn mọi người sẽ nói quản lý Lư còn trẻ mà đã lẩm cẩm. Cho nên cậu ta muốn để tôi tin tưởng là điều dễ hiểu.
Hiểu thì hiểu, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất buồn cười. Thiên sư Ninh Thiên Sách đứng đắn còn không kiên trì bắt tôi tin có quỷ, vậy mà một sinh viên tài cao được Đảnh và nhà nước bồi dưỡng ra lại mê tin như thế. Đúng là thời thế đổi thay, con người không như trước mà.
Tôi chỉnh đốn lại mình một chút rồi tích cực lao vào trong công việc. Cho dù tối qua ngồi ngủ hơi đau lưng, liên tục thức đêm khiến đôi mắt tôi khô khốc căng đau, kèm theo cả choáng váng. Nhưng tôi, Thẩm Kiến Quốc, một người trẻ tuổi kế thừa truyền thống gian khổ mộc mạc sẽ không bị chút khó khăn này đánh bại.
Quản lý Lư dậy sớm nhanh chóng làm xong thiết kế rồi đi tìm lãnh đạo phê duyệt, tôi thì đi theo nhân viên hướng dẫn mua hàng học tập. Hướng dẫn mua hàng cũng là một môn kỹ thuật. Quá lạnh lùng thì khách hàng sẽ cảm thấy không được coi trọng, quá nhiệt tình lại biến thành con ruồi đáng ghét, khách hàng vừa nghe thấy tiếng của bạn liền phiền.
Trên thương trường, một bộ quần áo có hơn mấy ngàn vạn nhân viên hướng dẫn mua, phải dịu dàng lễ phép để khách hàng xem như ở nhà, nhưng lại không được nhiệt tình quá độ.
Đa số người hướng dẫn mua hàng đều là nữ, nhưng cũng cần phải có cả nam nữa. Dù sao khi đối mặt với những quần thể khách khứa khác nhau thì phải tranh thủ để tất cả khách hàng hài lòng.
Tôi nhìn chị gái bán hàng nhỏ giọng khuyên khách hàng cắn răng quẹt thẻ mua xuống quần áo, suy nghĩ không khỏi trôi dạt đến trên lớp. Phần lớn học sinh của tôi đều phản nghịch, phải học tập cách chào hàng lặng lẽ nhẹ nhàng này của chị gái bán hàng, chào hàng tri thức vào trong đầu học sinh giống như hàng hóa, để bọn họ không thể từ chối bài giảng của tôi.
Quả nhiên "Trong ba người cùng đi, chắc có người là thầy của ta", người xưa thật sự không lừa tôi.
Tôi học tập vô cùng nghiêm túc, tiếc rằng thực sự quá buồn ngủ. Mấy ngày liên tục thức đêm tăng ca với quản lý Lư, cộng thêm tối hôm qua không ngủ ngon và đau lưng, bây giờ tôi có chút không chịu nổi.
Tôi mơ mơ màng màng chạy về phía nhà vệ sinh, không cẩn thận dẫm lên một vũng nước, mất thăng bằng muốn ngã.
Lúc tôi sắp tiếp xúc thân mật với mặt đất, một cái tay đã ôm lấy eo tôi rồi kéo tôi lại.
Một giọng nói quen thuộc truyền đến: "Tôi vẫn luôn cảm thấy sức lực của thầy Thẩm rất lớn, vĩnh viễn mạnh mẽ vĩnh viễn không cần người khác lo lắng. Không ngờ anh còn rất nhẹ."
Tôi cũng rất kinh ngạc, nắm lấy cánh tay Tiểu Ninh nói: "Tôi cũng không ngờ sức lực của cậu lại lớn thế..."
Không đúng, có lẽ còn là tôi không đủ quan tâm. Tiểu Ninh có thể phi nước đại mấy chục cây số trên quốc lộ nửa đêm, có nghĩa thể lực của cậu ấy cũng không tệ, còn thường xuyên rèn luyện.
Ngón tay thon dài của Ninh Thiên Sách lướt qua khóe mắt tôi, thở dài: "Mấy ngày không gặp, sao quầng thâm mắt của anh lại đậm thế?"
"Thức đêm tăng ca chứ sao." Tôi gặp thấy dì lao công không ở đây, liền chui ra khỏi lòng Ninh Thiên Sách, chạy đến góc nhà vệ sinh cầm cây lau nhà lau sạch nước trên đất. Tôi da dày thịt thô bị ngã không sao, nếu để khách hàng bị ngã, không chỉ khiến khách hàng cảm thấy không tốt mà dì lao công cũng sẽ bị trừ tiền lương. Cho nên nhìn thấy vẫn phải tiện tay dọn dẹp thôi.
"Quản lý Lư tìm cậu tới?" Tôi vừa lau vừa hỏi Tiểu Ninh, "Sao cậu lại đi một mình, cậu ta đâu? Không đi với cậu sao?"
"Quản lý Lư hẹn tôi ba giờ chiều, bây giờ mới hai giờ, là tôi đến sớm. Anh ta còn chưa họp xong." Ninh Thiên Sách giải thích, "Tôi biết anh làm ở đây nên mới hỏi nhân viên. Bọn họ nói anh đi vệ sinh. Tôi vừa đến chỗ này đã thấy anh bị trượt, đến sớm không bằng đến đúng lúc nhỉ."
"Đúng là rất có duyên." Tôi xấu hổ gãi đầu, đặt cây lau nhà lại chỗ cũ rồi rửa tay sạch sẽ, "Cậu có ý kiến gì về chuyện này không?"
"Trong điện thoại quản lý Lư không nói tỉ mỉ, tôi cũng không rõ tình huống cụ thể, không thể kết luận lung tung được." Ninh Thiên Sách càng thêm nghiêm túc.
Tôi kể chuyện xảy ra tối hôm qua cho Ninh thiên sư: "Thật ra cá nhân tôi cảm thấy cậu ta quá mệt mỏi nên mới xuất hiện ảo giác, cảm giác hít thở không thông... Không chừng có sinh bệnh đấy. Cậu nên khuyên cậu ta đi khám đi!"
Ninh Thiên Sách dùng ánh mắt hiền lành nhìn tôi: "Khi đó anh cũng có mặt?"
"Đúng thế." Tôi gật đầu.
"Mỗi lần quay lại nữ quỷ đều ở bên cạnh giếng, mà lúc anh vừa quay đi, quản lý Lư liền kêu thảm nói nữ quỷ xuất hiện từ trong TV?" Ninh Thiên Sách hỏi.
"Đúng thế."
Tiểu Ninh dùng ngón cái và ngón trỏ chà xát cằm mình, trầm ngâm chốc lát mới nói: "Vấn đề này đúng là không tầm thường, có khi quản lý Lư đã làm chuyện gì đó trái với lương tâm."
"Ý cậu là bệnh sinh ra từ cảm xúc?"
"Không, ý của tôi là có anh ở bên mà anh ta còn cảm thấy ngạt thở, chắc chắn là đã làm cái gì không nên làm."
Tôi được khen mà sợ: "Tôi chỉ là một nhân viên bình thường thôi, cũng không phải bác sĩ, cho dù cậu ta phát bệnh cũng bó tay chịu trói..."
"Không, anh có dương khí nặng, quỷ không dám ra tay trước mặt anh. Bởi vì điều này quá nguy hiểm."
Xem ra Tiểu Ninh còn đang nghi ngờ TV là quỷ, tôi vẫn nên dẫn cậu ấy đi xem trước đi.
Sau khi giải thích với nhân viên, tôi liền dẫn Tiểu Ninh đến văn phòng của quản lý Lư.
Cửa phòng của cậu ta đã bị tôi đạp hỏng tối qua rồi, không cần chìa khoá. Sau khi tôi nhắn tin Wechat được cậu ta đồng ý liền dẫn Ninh Thiên Sách tiến vào phòng làm việc của cậu ta.
Dưới sự dặn dò của quản lý Lư, không có ai đến quét dọn văn phòng cho cậu ta cả, tất cả đều y như tối hôm qua.
Ninh Thiên Sách nhìn đèn điện, lại cắm điện TV. Đột nhiên cậu ta rụt tay lại, cau mày nói: "Cái ổ này rò điện?"
"Đúng vậy." Tôi gật đầu, "Tối hôm qua đèn điện cháy hỏng hẳn là có liên quan đến điện đóm, chắc chắn nơi này có vấn đề."
Tôi dẫm lên bàn của quản lý Lư tháo bóng đèn xuống, lại mượn bút thử điện của thợ sửa. Quả nhiên bóng đèn đã bị cháy?"
Tôi mở nắp ổ điện ra, phát hiện bên trong có hai dây điện bị xoắn lại. Cách làm rất khéo léo, có thể để đèn điện chập mạch cháy hỏng nhưng không ảnh hưởng đến TV.
"Người chuyên nghiệp rồi." Tôi lắc đầu nói, "Xem ra cũng không phải mắc bệnh mà có người muốn hại quản lý Lư."
Tối qua trước khi xuất hiện ảo giác cậu ta đã uống một cốc cà phê, cà phê là tôi lấy từ máy chỗ uống nước của công ty. Tối hôm qua chỉ có tôi và quản lý Lư tăng ca, quản lý Lư lại quen uống cà phê vào đêm, chắc chắn có thể đảm bảo cậu ta sẽ uống hết.
Tôi cắm TV vào nguồn điện khác, lại tra được lịch sử tìm kiếm trên TV.
"Sự thật chỉ có một." Tôi học Conan phân tích, "Có người kết nối wifi trong phòng quản lý Lư, lại bật "Bóng ma nửa đêm" trong phạm vi wifi. Cộng thêm đèn điện tắt, chất gây ảo ảnh trong cà phê mới khiến quản lý Lư có ảo giác này, báo cảnh sát đi."
Ninh Thiên Sách cầm la bàn tiến lên... đi lòng vòng quanh TV, khó hiểu nói: "Đúng là không có âm khí."
Tôi muốn gọi điện thoại báo cảnh sát, Ninh Thiên Sách lại không đồng ý. Tôi chỉ có thể đợi đến quản lý Lư tan họp trở về với cậu ấy rồi nói phân tích của chúng tôi cho cậu ta biết.
Quả nhiên quản lý Lư tin tưởng tôi hơn: "Là ai muốn hại tôi? Vẫn nên báo cảnh sát đi."
Tiểu Ninh vẫn chưa tin, lắc đầu nói: "Sẽ không, không thể nào, tất cả tưởng tượng đều chỉ rõ có quỷ quái quấy phá, sao lại là do người làm chứ?"
Tôi thấy hơi thương Tiểu Ninh, từ nhỏ cậu ấy đã lớn lên ở phái Mao Sơn, tiếp nhận giáo dục trừ ma vệ đạo. Lần đầu tiên nhận nhiệm vụ chính thức là đến thành phố H tìm việc làm. Thành phố lớn nước sâu, cậu ấy không tìm được công việc, còn liên tục bị đả kích, thế giới quan không ngừng gặp khiêu chiến.
Người đã hình thành thế giới quan lúc thế giới quan bị sụp đổ, người thân bạn bè bên cạnh nhất định phải chú ý đến tâm tính của cậu ấy. Bởi vì cậu ấy đang ở thời kỳ biến đổi, rất dễ bị tin tức không tốt dụ dỗ, tư tưởng dần dần cực đoan. Hình tượng nhân vật hắc hóa trong phim truyền hình chính là lợi dụng nguyên lý này để tạo ra.
Đúng là tôi muốn để Tiểu Ninh chậm rãi tin tưởng khoa học, nhưng không phải nhanh như vậy.
Cuối cùng quản lý Lư vẫn lựa chọn báo cảnh sát. Cảnh sát dẫn chúng tôi đi lấy lời khai, chỉ để lại Tiểu Ninh trong phòng làm việc ngẩn người.
Tôi rất lo lắng cho cậu ấy. Trên đường đến cục cảnh sát liên tục gửi mấy tin nhắn an ủi, nhưng Tiểu Ninh đều không trả lời.
Lúc lấy lời khai ở cục cảnh sát trong lòng tôi nóng như lửa đốt, chỉ muốn nhanh chóng trở về an ủi Ninh Thiên Sách.
Đến khi hoàn thành điều tra sơ bộ đã là gần 12 giờ đêm rồi. Tôi đổ thừa cho quản lý Lư, bắt cậu ta lái xe chở tôi một đoạn để tôi đến khách sạn Tiểu Ninh nhanh hơn chút.
Trải qua chuyện tối hôm qua, quản lý Lư cũng xem như đã thân thiết với tôi hơn. Cậu ta đồng ý đưa tôi đến gần khách sạn. Lúc ra cửa tôi quá nóng vội đã để quên điện thoại trong phòng thẩm vấn, vẫn là đồng chí cảnh sát gọi điện cho quản lý Lư bảo tôi trở về lấy.
"Anh đi lấy đi, tôi chờ anh ở bãi đỗ xe." Quản lý Lư nói.
Lúc chúng tôi tới cục cảnh sát không có chỗ đậu xe, quản lý Lư liền dừng xe ở hầm đỗ xe cách đó một con đường. Tôi lấy điện thoại xong liền phi nước đại đến hầm gửi xe, xe của quản lý Lư vẫn đang chờ tôi.
Tôi kéo cửa ghế lái phụ ra ngồi vào, thở hổn hển nói: "Cảm ơn quản lý Lư."
Quản lý Lư không nói gì, chỉ để bàn tay vừa mềm vừa trắng lên cần gạt.
Tay của quản lý Lư... là thế này sao?
Nghiêng đầu nhìn một cái, nào có quản lý Lư gì, người ngồi ở chỗ điều khiển là Mục Hoài Đồng mặc đồ đỏ.
Tôi bỗng nhiên quay đầu, quản lý Lư đang nằm ngủ mê man ở ghế sau.
Tôi nhìn Mục Hoài Đồng, Mục Hoài Đồng cười ngọt ngào với tôi: "Chào thầy Thẩm, tạm biệt thầy Thẩm."
Dứt lời liền mở cửa xe chạy, tiếng giày cao gót quanh quẩn trong bãi đỗ xe.
Tôi rống to một tiếng: "Dừng lại, đừng nhúc nhích, trở về!"
Mục Hoài Đồng liền dừng bước lại, quay đầu tiếp tục cười ngọt ngào với tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.