Bốn Lần Gả

Chương 101:




Thời niên thiếu, Tần Bồng từng nghĩ gặp được một người, thời điểm nào mới được coi là yêu thật lòng, thậm chí là nên thành thân, nên ở bên nhau?
Yêu rất dễ dàng, thích cũng rất dễ dàng, chỉ là yêu thương nhau mới khó.
Bởi vì điều đó có nghĩa là ngươi không chỉ đơn phương thích người này, ngươi và hắn ở cùng nhau, ngươi muốn giao phó cả đời cho hắn. Ngươi phải thật sự hiểu hắn, hiểu hắn đang nghĩ gì thì mới đưa ra được sự đáp lại chính xác.
Một giây kia thật ra không cần ngươi nghĩ nhiều, ngươi tự nhiên cảm thấy mình nên ở bên cạnh người này cả đời.
Tần Bồng ghé vào lưng hắn, nghe tiếng đao kiếm xung quanh, nhịp tim của người này rất ổn định không hề dao động, nàng nắm chặt quần áo của hắn, không cần hắn nói gì, nàng đã biết hắn muốn đưa nàng đi Bắc Yến.
Hắn biết nàng không muốn trở thành gánh nặng của hắn, nàng cũng biết hắn không đành lòng để nàng bị thương.
Sự cố chấp và tình yêu niên thiếu, trước sự nguy hiểm hắn không ngần ngại lựa chọn để nàng sống tốt hơn.
Nhưng mà nàng không muốn, nàng cố chấp ôm chặt hắn, liên tục lặp lại: “Đừng rời xa ta, Thư Hoài, ta ở bên cạnh ngươi, ta ở bên cạnh ngươi…”
Năm đó nàng sẵn sàng cùng hắn về Bắc Yến chui vào đầm rồng hang hổ, nhưng nàng không thể làm bạn với hắn, để hắn lẻ loi một mình, từ hai mươi tuổi đến hai mươi sáu tuổi, trải qua khoảng thời gian quá tàn khốc.
Lúc này đây, nàng muốn ở bên hắn.
Nhưng mà vẻ mặt Tần Thư Hoài bình tĩnh, hắn cõng nàng, giọng nói dịu dàng: “Bồng Bồng, nàng ngủ một giấc đi, ngủ một giấc là ổn thôi.”
Tần Bồng không dám ngủ, nàng cố gắng mở to mắt, sợ rằng khi tỉnh dậy người này không còn nữa.
Nhưng mà nàng bị thương quá nặng, trước mặt dần tối lại.
Nàng chìm vào một giấc mơ dài, trong đó có dáng vẻ của Tần Thư Hoài, khi niên thiếu hắn mặc lam bào bạch sam, khi hắn ở phương bắc mặc áo giáp huyền y, sau khi hắn về kinh mặc áo kim quan tím…
Lúc này đây, nàng không muốn trốn tránh, nàng đuổi theo bước chân hắn.
Nàng chưa bao giờ nói với hắn rằng trong cuộc đời này, hắn bước từ hèn mọn, bụi bặm đến quyền khuynh triều dã, nàng vẫn luôn ở bên cạnh hắn.
Nàng đã đi qua bao nhiêu con đường chông gai, cũng không ngại cùng hắn tiến về phía trước.
Nàng cố chấp nắm lấy những gì bên mình có thể nắm được, khi tỉnh lại trong cơn mê man, nàng phát hiện mình đang nắm tay một người.
Nàng quay đầu lại, nhìn thấy người đang ngủ bên cạnh giường, nàng chớp chớp mắt, đối phương thấy nàng tỉnh lại, từ từ mở mắt.
Nhìn thấy nàng mở mắt, hắn theo thói quen đưa tay lên trán nàng, Tần Bồng không nhịn được kêu một tiếng: “Thư Hoài?”
Tần Thư Hoài giương mắt nhìn nàng, dường như hơi mỏi mệt: “Nàng tỉnh rồi?”
Nói xong, hắn thu tay về, bình tĩnh nói: “Nàng không sao, đã ổn định rồi. Nghỉ ngơi một khoảng thời gian là tốt thôi.”
Tần Bồng gật đầu, Tần Thư Hoài muốn rút khỏi tay nàng, nhưng nàng lại kiên quyết giữ chặt hắn. Tần Thư Hoài nhướng mày nhìn nàng, tròng mắt chuyển động liên tục, dường như có vô số điều muốn nói.
Triệu Ngọc mang thuốc đi vào, thấy hai người nắm tay nhau, ánh mắt của Triệu Ngọc âm u, nhưng mà nhanh chóng nở nụ cười đi vào phòng: “Tỷ, tỷ tỉnh rồi à?”
Tần Bồng giương mắt nhìn Triệu Ngọc, có chút mờ mịt nói: “A Ngọc?”
“Đệ nghe nói tỷ xảy ra chuyện nên tới đây.” Triệu Ngọc đi đến mép giường, sau khi đánh giá Tần Bồng một lượt: “Tỷ, tỷ có khỏe không?”
“Không có việc gì thì ta đi đây.”
Tần Thư Hoài kéo tay áo, Tần Bồng đột nhiên cao giọng nói: “Ngươi đứng lại đó cho ta!”
Tần Thư Hoài dừng bước chân, không nói gì, Tần Bồng hơi thở dốc: “Thái độ của ngươi là sao?”
“Vài hôm nữa Bắc Đế sẽ về bắc.” Không nhìn nàng, Tần Thư Hoài mới có dũng khí lớn, hắn hít sâu một hơi, gian nan nói: “Nàng đi cùng hắn đi.”
Tần Bồng siết chặt tay, đè nén tất cả tức giận và không cam lòng, giương mắt nhìn Triệu Ngọc: “A Ngọc, đệ đi ra ngoài đi.”
Triệu Ngọc gật đầu, đặt bát thuốc xuống rồi đi ra ngoài.
Đợi sau khi hắn ra cửa, Tần Bồng chật vật đứng dậy: “Ta biết mà… ngươi sợ ta xảy ra chuyện, nên muốn để ta đi Bắc Yến.”
Nghe thấy tiếng nàng đứng lên, cuối cùng Tần Thư Hoài vẫn không đành lòng, xoay người qua, dùng tay đè nàng về giường, thở dài nói: “Nàng ngủ trước đi, đừng nóng giận.”
“Tần Thư Hoài.” Tần Bồng gắt gao nắm lấy tay áo hắn: “Ngươi từng hỏi ý của ta chưa?”
Tần Thư Hoài không nói gì, lông mi của hắn hơi rung, ánh mắt dừng trên miệng vết thương ở tay nàng.
“Ta sợ nàng xảy ra chuyện.”
Hắn bình tĩnh nói, nhưng Tần Bồng vẫn có thể nghe thấy sự hoảng sợ đè nén của hắn: “Ta không chịu nổi để nàng phải chết thêm lần nữa.”
“Bồng Bồng.” Hắn giương mắt, cong mi, rõ ràng đang tươi cười, nhưng lại giống như khóc: “Đi Bắc Yến chờ ta, được không?”
“Chờ ngươi làm gì?” Tần Bồng bình tĩnh đáp lại: “Ta không yêu cầu ngươi lúc nào cũng bảo vệ ta, ở lại đây ta còn có thể giúp ngươi.”
“Sao nàng còn không hiểu vậy?”
Cuối cùng Tần Thư Hoài vẫn nhịn không được, cao giọng nói: “Một mình ta ở lại đây nhiều năm như vậy, còn thiếu lần nàng sống chết đòi ở lại này sao?”
“Nguyên nhân chính là vì ngươi đơn độc nhiều năm như vậy.” Mỗi một câu của Tần Bồng đều cứng cỏi: “Cho nên ta mới càng không thể để ngươi ở lại một mình.”
Nghe được lời này, Tần Thư Hoài hơi sửng sốt, hắn ngơ ngác nhìn Tần Bồng, không thể khôi phục tinh thần.
Tần Bồng biết hắn lo lắng, nắm lấy tay hắn, dịu dàng nói: “Thư Hoài, ngươi đừng lo lắng, ta sẽ không chết.”
“Không phải lần đầu tiên ta trùng sinh.” Ngự điệu của nàng dịu dàng: “Ta thật sự không có việc gì. Nếu như ta thật sự bất hạnh chết đi, ta sẽ đến tìm ngươi đầu tiên.”
“Nàng…” Tần Thư Hoài run nhè nhẹ: “Không phải lần đầu tiên nàng trọng sinh??”
“Không phải.”
Giọng nói vừa dứt, rất nhiều chi tiết về quá khứ hiện lên trong đầu Tần Thư Hoài.
Nàng đã từng cho hắn thấy nàng là Khương Y, thậm chí hắn đã từng nghĩ rằng nàng là Khương Y.
Nàng đã từng đào bạc ở hậu viện của hắn, mà cái biệt viện kia là chỗ ở của Đổng Uyển Di.
Hắn hơi hé miệng, trong đầu có một suy nghĩ đáng sợ: “Có phải nàng là… Khương Y… trùng sinh…”
Tần Bồng không nghĩ đầu óc của Tần Thư Hoài có thể nhạy bén như vậy, nhưng mà sau khi kinh ngạc, nàng vẫn gật đầu: “Đúng vậy.”
“Cho nên.” Tần Thư Hoài không kiềm chế được nên lùi bước: “Người năm đó giết ta, rốt cuộc là nàng hay là Khương Y?”
“Là ta.”
“Tại sao…” Tần Thư Hoài đè nén cảm xúc của mình: “Tại sao nàng không nói cho ta? Nàng trùng sinh, nàng lập tức có thể ở bên ta, ta sẽ nghênh thú nàng vào cửa làm thê tử của ta một lần nữa, tại sao nàng lại không nói cho ta?”
“Thư Hoài…” Tần Bồng đã sớm biết hắn sẽ có phản ứng như vậy, cho nên tới nay nàng vẫn không muốn nói. Nhưng mà bây giờ hắn đã đoán ra, nàng cũng không giấu giếm: “Lúc ta trùng sinh, mất đi một phần trí nhớ, lúc đó ta còn tưởng ngươi giết ta.”
“Nàng mất ký ức gì?”
“Mọi ký tức từ sau khi xuất phát rời khỏi Bắc Yến, đến trước khi ta chết, ký ức của ta đều rất vụn vặt, ta chỉ nhỡ rõ ngươi cho ta uống thuốc độc.”
“Ta cho nàng uống thuốc độc?” Tần Thư Hoài trào phúng cười: “Nếu như không nàng vẫn luôn khóc lóc cầu xin ta, ta sẽ cho nàng uống thuốc độc sao?”
“Ta biết.” Tần Bồng hít sâu một hơi: “Hiện giờ ta đã biết, Thư Hoài, là ta sai rồi.”
“Tần Bồng.” Tần Thư Hoài giương mắt nhìn về phía nàng: “Nếu nói đến chuyện này, ta lại hỏi nàng, ngoại trừ Khương Y, nàng còn trùng sinh thành người khác không?”
Tần Bồng hơi sửng sốt, nhưng mà không cần nàng nói, nhìn đôi mắt của Tần Thư Hoài, nàng lập tức biết, hắn đã biết tất cả.
Tần Bồng chậm rãi cười: “Không phải ngươi biết rồi sao?”
“Nàng đào bạc ở sân chỉ có Đổng Uyển Di từng ở.”
Tần Thư Hoài đột nhiên cảm thấy thế giới này rất hoang đường, hắn đi tới trước người Bồng, cúi đầu nhìn nàng: “Cho nên, nàng gả cho ta ba lần đúng không?”
“Đúng vậy.” Trong mắt Tần Bồng tràn đầy may mắn: “Thư Hoài, ngươi xem, chúng ta có thật nhiều duyên phận.”
Tần Thư Hoài không nói gì, hắn nhìn Tần Bồng, chỉ hỏi câu: “Có đau không?”
Tần Bồng không hiểu lời hắn nói, ngơ ngác nhìn hắn, Tần Thư Hoài dừng lại trên bụng nàng, gian nan nói: “Bảy kiếm trên thân dẫn đến chết, đau không?”
Cuối cùng Tần Bồng cũng hiểu, hắn đang hỏi nàng, lúc chết đau không.
“Bí dược cung đình, vừa vào miệng đã chết, đau không?”
“Thật ra…” Tần Bồng cười khổ: “Vẫn là lần đầu chết là đau nhất.”
“Khi đó quá tuyệt vọng.” Nàng cười khẽ: “Ta không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta nhớ rõ ta ở trong lòng ngươi, ngươi là người duy nhất mà ta thích. Ta cam tâm tình nguyện bỏ nhiều thứ vì ngươi như vậy, cùng ngươi tới Nam Tề. Ta cho rằng mọi gian nan hiểm trở trước kia đều có thể đi qua, nhưng không nghĩ rằng sẽ chết ở trong tay ngươi.”
“Độc dược kia đi vào ruột, thật sự rất đau.”
Tần Bồng nhắm mắt lại, nhớ lại năm đó: “Ngày đêm ta nghĩ lại đều đau đến mức toát mồ hôi lạnh, sau đó lại nghĩ tại sao đau như vậy?”
Nói xong, nàng mở mắt, nhìn về phía hắn: “Bây giờ ta hiểu rồi, bởi vì đây là do người mình yêu tặng.”
“Thuốc độc chứa đầy tuyệt vọng, ngươi nói xem sao có thể không đau chứ?”
Tần Thư Hoài nhìn mắt nàng, trong lòng tràn đầy đau đớn, cảm giác gần như không thể thở nổi.
Mỗi một câu của nàng, mỗi một câu miêu tả đều cứa vào tim hắn một vết thương sắc nhọn, cho thấy sự vô dụng và hoang đường của hắn suốt bao nhiêu năm qua.
Hắn cho rằng hắn đã trả thù cho nàng.
Hắn hao tổn tâm cơ, thận trọng bước từng bước, hắn từ bỏ mấu chốt và nguyên tắc của mình, trầm luân với những người này.
Kết quả thì sao?
Hắn giết nàng, hết lần này đến lần khác.
Hai tay dưới áo của Tần Thư Hoài run nhè nhẹ, trong đầu hắn hiện ra dáng vẻ trước khi nàng chết, dáng vẻ trước khi Khương Y chết, dáng vẻ trước khi Đổng Uyển Di chết…
Tại sao hắn không phát hiện bọn họ là một người cơ chứ?
Tại sao, rõ ràng nàng ở bên cạnh hắn, hắn lại chưa từng phát hiện?
Tại sao…
“Tại sao, không đi hỏi ta?”
Hắn cảm thấy mình không thể chống đỡ nổi bản thân, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Nhưng mà hắn vẫn muốn có một câu trả lời, hắn lẳng lặng nhìn nàng: “Nàng biết nàng mất đi ký ức hai tháng, nàng biết ta là một người như vậy, nhưng nàng không làm gì cả, nàng chỉ tin tưởng ký ức của nàng, sau đó phán tội ta.”
“Nàng đang trừng phạt ta.”
Hắn nâng lên tay, che mắt mình lại, cười thành tiếng: “Tần Bồng, ta sống sáu năm không bằng chết như vậy, nàng nhìn thấy, có lẽ trong lòng rất thoải mái nhỉ.”
Vẻ mặt Tần Bồng trở nên trắng bệch, nàng hơi hé miệng, nhưng không nói lên lời.
Tại sao?
Tại sao, nàng biết rõ có thể có rất nhiều hiểu lầm, khả năng hiểu lầm, nhưng năm đó chưa từng hỏi hắn.
Trong lòng nàng biết câu trả lời, nhưng nàng không thể nói với người này.
“Năm đó lúc nào nàng cũng nói yêu ta, nói nàng thích ta.”
Tần Thư Hoài chậm rãi thu hồi nụ cười: “Từ lần đầu ta gặp được nàng, nàng luôn nói với ta như vậy. Dần dà ta cũng tin.”
“Hiện giờ ta mới hiểu được…”
Hắn buông tay, ánh mắt dừng trên người Tần Bồng, vừa chua xót vừa ôn nhu: “Bồng Bồng, thật ra nàng chưa từng tin tưởng ta, cũng chưa từng thật sự yêu ta.”
“Tại sao ta phải đau khổ sáu năm như vậy?”
“Lý do rất đơn giản nhỉ.”
“Bồng Bồng, nàng không đủ yêu ta.”
Lời này khiến Tần Bồng lập tức hoảng sợ, nàng nắm lấy tay Thư Hoài, nôn nóng nói: “Thư Hoài, mọi chuyện này đều qua rồi! Đều qua rồi!”
Tần Thư Hoài lẳng lặng nhìn nàng, trên mặt nàng đều là sợ hãi, hoàn toàn bất đồng với cô nương lanh lợi năm đó.
Hắn hơi hé miệng, cuối cùng chỉ nói một câu, ta không tin.
“Bồng Bồng.” Hắn cười khổ: “Năm đó nàng cũng nói với ta rồi, nàng yêu ta. Sau đó thì sao?”
“Hiện giờ nàng nói.” Cơ thể hắn khẽ run: “Ta không dám tin chữ nào. Về Bắc Yến đi, nàng ở lại Tề quốc, ta sợ hãi.”
“Không phải sợ ngươi bị thương tổn.” Hắn giơ tay xoa mặt nàng: “Là sợ nàng hại ta.”
“Tần Thư Hoài!”
Tần Bồng cao giọng nói: “Đừng nói lời khi tức giận.”
“Ta không bao giờ nói lời khi tức giận.”
Ngữ điệu Tần Thư Hoài bình tĩnh: “Tần Bồng, nàng đi đi.”
Nói xong, Tần Thư Hoài đứng dậy, phất tay áo rời đi.
Lần này hắn thật sự phải đi, lúc nàng tung tăng nhảy nhót không có khả năng ở bên hắn. Hiện giờ nàng càng không giữ hắn được nữa.
Nàng biết hắn đã quá khổ trong sáu năm kia rồi, cũng biết sáu năm đó hắn quá khó khăn.
Những tổn thương này đều tồn tại khách quan không thể xoa dịu, vì vậy khi nhớ tới mới càng thêm đau lòng.
Tần Bồng nghiêng ngả lảo đảo đứng dậy đuổi theo, Tần Thư Hoài không quay đầu nhìn.
Tần Bồng đuổi theo hắn ra đến cửa lớn, Triệu Ngọc nôn nóng đuổi theo đỡ lấy Tần Bồng: “Tỷ, tỷ về nghỉ ngơi đi!”
“Đệ đừng quan tâm.” Tần Bồng đẩy hắn ra, lảo đảo đi theo Tần Thư Hoài ra người.
Tần Thư Hoài lên xe ngựa, Tần Bồng đuổi tới cửa phủ đệ, gào lên: “Tần Thư Hoài!”
Tần Thư Hoài ngồi vào trong xe ngựa, dường như không nghe thấy gì, Tần Bồng thở hổn hển tiến lên, đuổi theo xe ngựa đang chạy.
Gió xuyên vào phổi nàng, Triệu Ngọc đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn.
Tần Thư Hoài ngồi trong xe ngựa, nghe người phía sau gọi tên mình, hắn siết chặt nắm tay, không dám quay đầu lại.
Giang Xuân nôn nóng nói: “Vương gia, công chúa vẫn ở phía sau, cơ thể của người ấy không chịu nổi, người dừng lại đi!”
“Đi.”
“Vương gia, các ngươi vất vả lắm mới ở bên nhau, có sóng gió gì cùng nhau đi qua không phải tốt hơn sao?”
“Ngươi hiểu cái gì?” Tần Thư Hoài giương mắt nhìn hắn, trong giọng điệu không khắc chế nổi sợ hãi, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Giang Xuân, trong mắt mang theo hơi nước: “Nàng đã chết ba lần.”
Giang Xuân hơi sửng sốt, nghe Tần Thư Hoài nói: “Thật sự là ta không bảo vệ được nàng. Lần đầu tiên có thể do ta yếu đuối, nhưng lần thứ hai thì sao? Lần thứ ba thì sao? Nàng đã chết vì ta ba lần, chẳng lẽ muốn nàng chết tiếp lần thứ tư?”
“Vương gia…”
Nhìn mắt Tần Thư Hoài mang theo hơi nước, Giang Xuân khiếp sợ không thể nói thành lời, Tần Thư Hoài giơ tay che mặt, dựa vào vách xe ngựa xe.
“Là ta không tốt. Là ta không phát hiện ra nàng, là ta không chú ý tới nàng, cũng là ta không thể bảo vệ nàng. Nếu như ta thông minh hơn một chút, có năng lực hơn chút, cũng sẽ không dẫn tới cục diện hôm nay.”
“Ta không bảo vệ được nàng, vậy ta để nàng đi.”
“Vương gia.” Giang Xuân than nhẹ: “Giang Xuân đã hiểu.”
“Đợi sau này, ta cùng vương gia đến Bắc Yến, đón công chúa về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.