Bốn Lần Gả

Chương 103:




Sau khi Tần Thư Hoài căn dặn, mới ra cửa, sắc mặt Triệu Nhất vô cùng khó coi: “Chủ tử, Triệu Ngọc đã đi đường thủy rời khỏi thành.”
Tần Thư Hoài không hề cảm thấy kỳ lạ chút nào.
Từ khi hắn nhìn thấy bức thư kia, hắn đã biết Triệu Ngọc không phải người tốt, nếu hắn là người vô hại với hắn và Tần Bồng, đương nhiên hắn sẽ đồng ý thả Triệu Ngọc đi, hơn nữa Triệu Ngọc cũng biết hắn muốn khai đao với Liễu gia, đương nhiên sẽ đưa Tần Bồng rời đi.
Nhưng mà…
Tại sao hắn muốn mang Tần Bồng rời đi?
“Truyền lệnh phong tỏa đường sông, giới nghiêm cả nước. Đặc biệt là mỗi một con đường tới Bắc Yến, đều phải nghiêm túc thăm dò.”
Tần Thư Hoài ra lệnh, tiếp sau đó ra lệnh Triệu Nhất mang theo người đuổi theo tuyến đường của Triệu Ngọc.
Chờ Triệu Nhất đi rồi, Tần Thư Hoài ngồi trong đại sảnh, nhắm mắt lại.
Giang Xuân không dám nói lời nào, mỗi lần Tần Thư Hoài trông như bình tĩnh nhắm mắt, đương nhiên đang mưu đồ đại sự.
Lần trước Tần Thư Hoài ở trong trạng thái như vậy là khi vào kinh làm vương.
Hắn ngồi ngay ngắn suốt một đêm, ngày thứ hai lập tức mang binh vào kinh.
Nhưng mà hiện giờ hắn chỉ trầm mặc một khắc, hắn đã mở mắt.
“Lệnh cho Tần Tá mang hai vạn binh mã vào kinh, Tần Hữu đóng giữ biên quan, chuẩn bị tùy thời ứng chiến.”
Nghe được lời này, Giang Xuân lập tức thay đổi sắc mặt: “Vương gia, phải đi đến bước này sao?”
“Ngươi cảm thấy Liễu Thi Vận chết như thế nào?”
Tần Thư Hoài hỏi lại Giang Xuân vấn đề này.
Giang Xuân hơi sửng sốt: “Chẳng lẽ… không phải vì giá họa cho công chúa, kiềm chế vương gia?”
“Ngươi cảm thấy sau khi Liễu Thi Vận chết, người được lợi nhất là ai?”
“Trương… Anh?”
“Hắn ta ném một Đại Lý Tự Khanh đi.”
Tần Thư Hoài nhắc nhở: “Hắn dùng một Đại Lý Tự Khanh, đổi lấy bạo danh ta làm việc trái pháp luật.”
Giang Xuân không hiểu nổi, Tần Thư Hoài nói ra một cái tên: “Triệu Ngọc.”
“Nếu không phải Liễu Thi Vận chết, Bồng Bồng sẽ không rơi vào nguy hiểm, Liễu gia sẽ không động thủ với triều ta, Tề Quốc sẽ không nội loạn, mà ta sẽ không để Bồng Bồng và hắn rời đi.”
Nói tới đây, cuối cùng Giang Xuân cũng hiểu: “Chuyện này, Triệu Ngọc mới là người thắng lớn nhất!”
Đã mang Tần Bồng đi, lại không uổng một binh một tốt, khiến cho nước địch rơi vào nội loạn, thậm chí còn có thể giết Tần Thư Hoài.
“Đúng vậy.” Tần Thư Hoài có hơi mỏi mệt: “Triệu Ngọc có đủ vốn liếng và động cơ để làm tất cả những chuyện này, điều quan trọng nhất là… hắn và Liễu Thi Vận đã có liên hệ vào bảy năm trước.”
“Thật ra ta vẫn luôn thấy kỳ lạ, tại sao người cao ngạo như Liễu Thi Vận sẵn sàng cam tâm vì Trương Anh. Nhưng nếu là Triệu Ngọc, ta lập tức có thể lý giải.”
“Nếu là Triệu Ngọc, khi Triệu Ngọc tới, hắn đã bày sẵn cục diện, thứ nhất vì Tề Quốc nội loạn, thứ hai là vì mang Bồng Bồng đi. Cho nên hắn bảo Liễu Thi Vận cố ý hãm hại Bồng Bồng, để Bồng Bồng rơi vào tình cảnh nguy nan, hắn lại xuất hiện, nhân cơ hội mang nàng đi.”
“Cho nên.” Lần này Giang Xuân nghe hiểu: “Lúc trước Liễu tiểu thư, cũng không có dự định chết, phải không?”
Tần Thư Hoài gật đầu, trong mắt mang theo thương hại: “Có lẽ nàng ta còn tưởng rằng, sau khi mình chết giả có thể về cung đình Bắc Yến, trở thành quý phi ở cung đình Bắc Yến thậm chí là hoàng hậu.”
Chỉ có vị trí như vậy, mới đủ để nữ tử tham vọng này từ bỏ thân phận đích nữ Liễu gia của mình.
“Nếu chỉ là vì làm quý phi hoặc là hoàng hậu, tại sao nàng ta không làm trong Tề Quốc?”
Giang Xuân tiếp tục dò hỏi, sắc mặt Tần Thư Hoài càng lạnh, hắn mím môi: “Bởi vì, nàng ta là người của Vu tộc, mà Lý Thục, cũng là người của Vu tộc.”
“Thái hậu?”
Giang Xuân kinh ngạc thốt lên.
“Bồng Bồng là người của Vu tộc, người của Tần gia không có khả năng là Vu tộc, thậm chí không đội trời chung với Vu tộc, người sở hữu huyết mạch truyền thừa chỉ có thể là Lý Thục. Ở hoàng tộc Tề Quốc đã có Lý Thục, ngươi cho rằng Lý Thục sẽ bao dung Liễu Thi Vận sao? Cho dù Lý Thục bao dung cũng chỉ muốn bồi dưỡng nàng ta trở thành tâm phúc trong cung, bà ta sẽ tuyệt đối không để cho Liễu Thi Vận sinh hạ hoàng tử uy hiếp đến bà ta. Mà người như Liễu Thi Vận, bà ta tình nguyện sống dưới quyền của người khác sao?”
Trong lòng Tần Thư Hoài có vô số sợi dây, cuối cùng bây giờ cũng được chải chuốt rõ ràng.
Giang Xuân ngẫm nghĩ: “Cho nên thái hậu có vấn đề, người sớm đã biết được?”
Tần Thư Hoài gật đầu, cũng không nhiều lời.
Lý Thục có vấn đề hay không, đã không phải việc cấp bách, dù sao thì cho tới nay người làm việc không phải Lý Thục. Trước kia hắn vẫn luôn suy đoán, Lý Thục ngủ đông nhiều năm như vậy, đương nhiên sẽ phải có nanh vuốt bên ngoài, nanh vuốt là ai, hiện giờ đã rõ ràng hết cả.
Hắn nên cảm tạ Triệu Ngọc, nếu không phải Triệu Ngọc cho rằng hắn hoàn toàn không biết gì, để lộ việc Trương Anh là Vu tộc, dùng hắn ta để tự làm loạn đầu trận tuyến, khả năng đến bây giờ hắn vẫn không biết quan hệ giữa Trương Anh và Lý Thục.
Hắn suy nghĩ, đứng dậy đi ra ngoài.
“Vương gia làm gì vậy?”
Giang Xuân có chút mơ hồ, Tần Thư Hoài há mồm nói: “Tìm bệ hạ.”
Lúc Tần Thư Hoài vào trong cung, Tần Minh đang luyện chữ.
Hẳn đã cao hơn nhiều so với một năm trước, nhưng vẫn là bộ dáng đứa trẻ ngây thơ kia.
Khi Tần Thư Hoài vào cung, hắn nghe thông báo, thả bút xuống, giương mắt nhìn về phía Tần Thư Hoài.
“Nhiếp Chính Vương đến rồi.”
Câu này của hắn nói rất bình tĩnh, dường như đã sớm biết được vậy.
Tần Thư Hoài rùng mình, Tần Bồng yêu thương Tần Minh nhiều thế nào, hắn biết.
Trước kia nàng thương Triệu Ngọc, Triệu Ngọc phản bội nàng.
Sau đó nàng thương Tần Minh, nếu như Tần Minh cũng phản bội nàng…
Tần Thư Hoài nghĩ trước, nếu như Tần Bồng biết sẽ khổ sở lắm.
Tần Minh thấy sắc mặt của Tần Thư Hoài không tốt, nhưng cũng không thấy sợ hãi, hắn vẫy vẫy tay, bảo mọi người đi xuống, sau đó bắt chước dáng vẻ đại nhân nói với Tần Thư Hoài nói: “Nhiếp Chính Vương, ngồi đi.”
Nói xong, hắn muốn đi pha trà cho Tần Thư Hoài, nhưng khi nhấc ấm trà lên, tay hơi run rẩy.
Lúc này, Tần Thư Hoài mới xác định, người này thật sự chỉ là đứa trẻ.
Tần Thư Hoài giơ tay, nhận lấy ấm trà trong tay Tần Minh, pha trà cho Tần Minh, bình tĩnh mở miệng: “Bệ hạ sợ cái gì?”
“Ta sợ.” Tần Minh gian nan cười cười: “Nhiếp Chính Vương giết ta.”
“Bệ hạ nói đùa, sao vi thần dám?”
“Ta nghe nói, hiện giờ thế tộc đã liên thủ, tập kết hai mươi vạn binh mã, lúc nào cũng chuẩn bị hộ giá Cần vương.”
Nghe được lời này, sắc mặt của Tần Thư Hoài thay đổi. Cho dù Tần Minh thông tuệ, dù sao cũng chỉ là đứa trẻ, không có khả năng có tin tức như vậy, tin tức này chắc chắn của Lý Thục.
Mà Tần Minh nói cho Tần Thư Hoài, đây là ám chỉ quy phục!
Tần Thư Hoài không tự chủ mà ngồi ngay ngắn, nhìn thiếu niên trước mặt nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, tiếp tục nói: “Ta còn nghe nói, Nhiếp Chính Vương cũng đã chuẩn bị xong quân ở phương bắc, điều động binh mã mà đến.”
Những lời này Tần Minh đều nói rất bình tĩnh.
Bây giờ hắn đã gần mười một tuổi, đối với người trong hoàng thất, Tần Thư Hoài chưa bao giờ dám lấy tuổi tác đi đoán xem bọn họ có thể làm gì.
Dù sao năm đó hắn và Triệu Bồng nghĩ mưu ra khỏi lãnh cung cũng mới chín tuổi.
“Vì sao bệ hạ nói với ta chuyện này?”
Tần Thư Hoài khó hiểu, Tần Minh không nhìn hắn, cúi đầu nhìn trà trong tay.
“Tỷ tỷ đối xử với ta rất tốt.” Hắn chậm rãi mở miệng: “Tốt hơn cả mẫu thân. Trong lòng của mẫu thân chỉ có thù hận, người ấy mang theo oán hận của tất cả Vu tộc đã chết trên lưng. Nhưng ta thì không giống.” Tần Minh ngẩng đầu nhìn Tần Thư Hoài, trong mắt có chút mờ mịt:
“Ta là người của Vu tộc, nhưng ta cũng là người của Tần gia, quan trọng hơn là ta là hoàng đế. Ta phải bảo vệ thần dân, bảo vệ quốc gia này. Ta không hy vọng nó bị hủy diệt, càng không muốn nó bị hủy ở trong tay ta.”
Tần Thư Hoài lẳng lặng nghe, nhìn nụ cười trên mặt Tần Minh: “Ta nói như vậy thật sự rất nguy hiểm, ta muốn làm hoàng đế, không biết Nhiếp Chính Vương nghĩ như thế nào?”
“Hai mươi tuổi ta trở về Tề Quốc, ngươi biết ta đang nghĩ gì không?”
Tần Thư Hoài nói đến một chủ đề không liên quan, Tần Minh có chút mê mang, lắc đầu, nghe Tần Thư Hoài tiếp tục nói: “Khi đó ta nghĩ, cuối cùng ta cũng có thể mang theo người ta yêu rời khỏi hoàng thất, tới Nam Tề rồi, ta muốn mua một cái viện tử, sinh vài đứa con với thê tử, sống dưới hoàng thất, yên ổn suốt đời.”
Lời này khiến Tần Minh có chút kinh ngạc: “Vậy ngươi… tại sao lại trở thành Nhiếp Chính Vương?”
“Nàng đã chết.” Tần Thư Hoài chua xót nở nụ cười: “Bởi vì ta không có năng lực, hại chết nàng. Vì báo thù cho nàng, đi thẳng đến hôm nay, trở thành Nhiếp Chính Vương.”
“Cho nên.” Trong mắt Tần Thư Hoài tràn đầy thành khẩn: “Nếu bệ hạ thực sự có lòng làm đế vương, cũng có nhân đức của đế vương cần có, giống như phụ thân của người thì thật sự vô cùng vui vẻ. Thần hy vọng bệ hạ có thể trở thành một thế hệ minh quân, đợi đến ngày bệ hạ thành niên, thần sẽ mang theo người mình yêu, quy ẩn Đông Sơn.”
“Người ngươi yêu.” Tần Minh không nhịn được cười: “Là tỷ tỷ của ta sao?”
“Đúng vậy.”
Tần Thư Hoài cười: “Hiện giờ ta chỉ có một nguyện vọng, lấy nàng về nhà, bạc đầu giai lão.”
Lần đầu tiên Tần Minh nói chuyện với Tần Thư Hoài như vậy, cảm thấy rất mới lạ. Hắn còn muốn hỏi chuyện cụ thể của Tần Bồng, nhưng cảm thấy chưa phải lúc, chỉ có thể kìm lòng không tò mò, tiếp tục nói: “Ta có thể nhờ ngươi đáp ứng một chuyện không?”
“Ừm.”
Tần Thư Hoài gật đầu, không hề coi Tần Minh là một đứa trẻ, trịnh trọng nói: “Người nói đi.”
“Ta biết, Triệu Ngọc đưa tỷ của ta đi, ta có thể giúp ngươi tìm được tỷ của ta, nhưng mà sau này xin ngươi giữ lại tính mạng cho mẫu thân của ta.”
“Ngươi biết ta sẽ thắng?”
Tần Thư Hoài không nhịn được cười: “Có phải bệ hạ quá tin tưởng ta rồi không.”
“Ta không biết ngươi có thể thắng hay không.” Tần Minh cố nén đấu tranh trong mắt, giương mắt nhìn Tần Thư Hoài: “Chỉ là trẫm không chấp nhận được việc ngươi thua.”
Hắn dùng “trẫm”, Tần Thư Hoài hiểu ý của hắn.
Hắn khoát tay áo, cung kính cúi đầu trước Tần Minh.
“Thần tuân chỉ.”
Tần Minh nhìn thái độ bình tĩnh của hắn, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Ta từng lén nghe mẫu hậu và Trương Anh nói, huyện lệnh Tuyền Thành là học tử của Trương Anh, đã chuẩn bị tốt thân phận và thông quan văn điệp của đám người Triệu Ngọc.”
“Ta từng xem vị trí ở Tuyền Thành, bơi theo đường thủy Tuyên Kinh đại khái mất tầm một ngày có thể đến, nếu như ta đoán không sai, có lẽ bọn họ sẽ dừng lại ở Tuyền Châu, sau khi thay đổi thân phận lại đi Nam Tề.”
Có manh mối này, nếu như Tần Thư Hoài vẫn không bắt được người, đó chính là vấn đề của hắn.
Tần Thư Hoài gật đầu, sau khi nói lời cảm tạ, cung kính lui ra.
Vừa ra khỏi cung, hắn lập tức nói với Giang Xuân ở phía sau: “Vài người đi theo ta đến Tuyền Thành!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.