*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vậy…” Tần Bồng hỏi một vấn đề cuối cùng: “Khi ta chết, ngươi và Liễu Thi Vận đã quen biết, phải không?”
“Nàng ta vẫn luôn là đại diện tiếp xúc với bên ngoài của Lý Thục, gián điệp tìm hiểu tin tức trong tay Lý Thục do một tay nàng ta sáng tạo.”
Liễu Thi Vận vẫn luôn mạnh vì gạo, bạo vì tiền, ham thích mở thi xã trà lâu, điểm này, Tần Bồng cũng không kỳ quái.
Nàng mím môi, chung quy vẫn là hỏi ra vấn đề khó xử kia: “Vậy, hài tử kia của nàng…”
“Không phải của ta.” Triệu Ngọc quyết đoán mở miệng: “Là Bách Hoài. Nàng ta muốn làm quý phi nên tính kế ta, hạ dược cho ta, ta tương kế tựu kế, đổi thành Bách Hoài.”
Tần Bồng mở to mắt, Triệu Ngọc chậm rãi nói: “Sau khi nàng ta thụ thai, thúc giục ta đón nàng ta đến Bắc Yến. Ta đồng ý với nàng ta, nếu nàng ta giúp ta đưa ngươi trở về, ta sẽ phong nàng ta đứng đầu tứ phi.”
“Cho nên khi đó nàng ta cũng không muốn chết?” Tần Bồng nhíu mày.
Triệu Ngọc gật đầu: “Kế hoạch ban đầu là ngày đó ta sẽ đưa nàng ta từ trong trà lâu ra, làm giả thi thể thay nàng ta. Chính là Trương Anh bảo ta giết nàng ta.”
“Vì sao…” Tần Bồng kinh ngạc lên tiếng, Triệu Ngọc cười cười: “Trương Anh biết hài tử kia không phải của ta, thật ra Liễu Thi Vận không có bao nhiêu giá trị. Làm giả thi thể, ít nhiều sẽ có sơ hở, người khác nhìn không ra, phụ thân nàng ta thì chưa chắc. Chỉ có khiến cho Liễu Thạch Hiên thật sự tin nàng ta đã chết, ông ta mới có thể hoàn toàn đảo hướng về phía Trương Anh để đối phó với ngươi.”
Đám lửa lớn kia, Liễu Thi Vận vốn tưởng rằng là ngọn lửa trọng sinh, không nghĩ tới lại là một hồi triệt để, ngọn lửa hủy diệt.
Tần Bồng nói không ra lời. Đối với sự tàn nhẫn của Trương Anh, nàng lại có thêm nhiều vài phần nhận thức.
Thấy nàng ngây ngốc, Triệu Ngọc thay nàng kéo góc chăn trượt xuống dưới lên.
Động tác của hắn làm Tần Bồng hoàn hồn.
“Ta hiểu được.” Tần Bồng thở dài, nhắm mắt lại: “Ta mệt mỏi, muốn ngủ chốc lát.”
“Ừm.” Triệu Ngọc tiến lên, muốn đỡ nàng nằm xuống, nàng lại giơ tay đè lại tay Triệu Ngọc, Triệu Ngọc giương mắt nhìn nàng, dường như muốn nói cái gì đó, nhưng mà ánh mắt của Tần Bồng rất bình tĩnh, lại rất kiên định.
Đây là một kiểu cự tuyệt không tiếng động, Triệu Ngọc hiểu được.
Cho dù hắn có được nàng, sắp nghênh thú nàng, nhưng trong xương cốt người này, trong lòng người này, lại vẫn luôn cự tuyệt hắn.
Triệu Ngọc hít sâu một hơi, cũng không ép nàng, lui xuống.
Hắn cảm thấy trong lòng có loại chua xót không tiếng động lan tràn ra, làm người cảm thấy không chỗ trốn chạy.
Hắn trăm phương ngàn kế mưu tính để người kia ở lại bên cạnh hắn, hắn đã từng ảo tưởng vô số lần và chờ đợi, lại phát hiện cũng không có vui vẻ như hắn tưởng tượng.
Hắn muốn nắm lấy tay người kia, lại thấy được đối phương nhíu chặt mày, hắn chợt ngừng động tác, không dám đi đến phía trước.
Khi Triệu Ngọc và Tần Bồng đang đi về Bắc Yến, Tần Thư Hoài đã nhận được thánh chỉ của Tần Minh, triệu hắn vào cung.
Lúc này toàn bộ quân đội của Tần Thư Hoài đã vào thành, cửa cung đã sớm đóng lại, tựa như không có người nào, yên tĩnh không tiếng động. Toàn bộ binh lính của Tần Thư Hoài vây quanh ở ngoài thành, sẵn sàng chờ phát động.
Tần Thư Hoài ở trong phủ nhận được thánh chỉ, thái giám tuyên đọc xong thánh chỉ triệu Tần Thư Hoài vào cung xong, đem thánh chỉ giao cho Tần Thư Hoài, Tần Thư Hoài cung kính tiếp chỉ rồi mở ra, lại phát hiện trong thánh chỉ còn có một câu.
Những lời này là dùng sáp ong viết thành, không nhìn kỹ thì hoàn toàn không nhìn ra được. Nhưng mà mắt Tần Thư Hoài là kiểu gì, liếc mắt một cái liền nhìn ra thánh chỉ không đúng. Hắn dùng ngón tay vuốt ve lên, tinh tế cảm giác, hiểu được ba chữ được dùng sáp viết là, Thanh Quân Trắc.
Có thánh chỉ này, sau này chuyện Tần Thư Hoài mang binh vào cung thì sẽ có chứng cứ là theo lệnh hoàng đế.
Tần Thư Hoài hiểu được, đây là Tần Minh để hắn yên tâm, cho hắn biết, hắn không được chim quên ná, đặng cá quên nơm. Hiện giờ Tần Minh bị Lý Thục thủ sẵn, thánh chỉ này chỉ có được lệnh của Lý Thục, mới được truyền ra. Cho nên Tần Minh đưa ra thánh chỉ để hắn vào cung, nhưng thánh chỉ này, cũng sẽ trở thành giấy thông hành để hắn quang minh chính đại tiến vào trong cung, là bùa đòi mạng Lý Thục.
Tần Thư Hoài gật đầu với thái giám tuyên đọc thánh chỉ, đứng lên nói: “Vậy, để thần tắm gội thay quần áo xong sẽ đi diện thánh.”
Sau khi Tần Thư Hoài nói xong, đi đến phòng ngủ của mình.
Giang Xuân đi theo sau Tần Thư Hoài, nhỏ giọng nói: “Liễu đại nhân đi rồi, để người yên tâm hắn đã thay đổi nhân thủ, nhưng vì sự an toàn của bệ hạ, người tốt nhất không cần nói ra thánh chỉ quá sớm.”
Tần Thư Hoài gật đầu, hiểu được điều Liễu Thư Ngạn lo lắng. Hiện giờ Tần Minh ở bên cạnh Lý Thục, Lý Thục là xuất phát từ hắn là nhi tử của bà ta nên tín nhiệm hắn. Nếu hắn bại lộ lập trường của Tần Minh quá sớm, sợ là Tần Minh sẽ xảy ra chuyện.
Tần Minh bố trí hôm nay, rõ ràng cũng không phải là công của một hai ngày.
Hiện giờ điều Trương Anh và Lý Thục dựa vào đó là quân đội thế gia cùng bọn họ âm thầm bồi dưỡng một bộ phận tư quân. Tần Minh qua lại với Liễu Thư Ngạn, chôn xuống hạt giống rung chuyển trong quân thế gia. Hiện giờ lại thuyết phục hắn, có được quân đội trung kiên chân chính, lại để mình mai phục bên cạnh Lý Thục, một vòng tiếp một vòng, mỗi một chỗ Lý Thục và Trương Anh bố trí, đều bị hắn xếp quân cờ vào.
Tần Thư Hoài cũng không dám khinh nhờn bất cứ cái gì của một thiếu niên, cứ như năm đó khi hắn tính kế khiến Triệu Bồng được hoàng đế coi trọng, cũng mới chỉ có chín tuổi.
Chỉ là tâm cơ của Tần Minh mới mười một tuổi này, thật là quá mức thâm trầm, làm trong lòng Tần Thư Hoài nhịn không được có vài phần kính nể và cảnh giác.
Tần Thư Hoài đổi quần áo xong lập tức chạy tới trong cung.
Đi đến trước cửa cung, Tần Thư Hoài nghiêng người ra từ trong xe ngựa, ngửa đầu nhìn về phía cửa cung.
Một binh sĩ ở trên tường thành nhô đầu ra, cao giọng lên tiếng: “Người tới là người nào?”
“Nhiếp Chính Vương, Tần Thư Hoài.”
Giọng nói của Tần Thư Hoài không lớn, lại đủ làm mỗi người nghe rõ.
Ở đây không có ai nói lời nào, yên tĩnh đến mức gần như có thể nghe được tiếng hít thở. Giờ phút này đã là thời gian mặt trời chiều ngả về tây, Tần Thư Hoài mặc đồ đen toàn thân và mũ quan, gió thổi làm quần áo hắn bay phất phới, vẻ mặt của hắn bình tĩnh, ngửa đầu nhìn người trên thành nói: “Phụng ý chỉ của bệ hạ, tiến cung yết kiến.”
“Bệ hạ có lệnh, lệnh binh lính ngoài thành lui về phía sau mười trượng!”
Tần Thư Hoài không nói chuyện, nâng tay lên. Binh lính đều nhịp, lui về phía sau mười trượng.
Binh lính kia thấy Tần Thư Hoài dễ nói chuyện, lá gan lớn hơn, nói tiếp: “Bệ hạ lại lệnh, Nhiếp Chính Vương gỡ binh khí xuống, người không vào cung.”
“Làm càn!”
Lúc này đây, Tần Thư Hoài cao giọng: “Ngư phục của bổn vương là tiên đế ngự tứ, có thể mang bội kiếm hành tẩu trong cung. Lại có thánh ân bệ hạ ban cho, bất cứ thời điểm nào ra vào cung đều có thể mang mấy chục tùy tùng, sao bệ hạ lại hạ mệnh lệnh này?!
“Chẳng lẽ là bệ hạ xảy ra chuyện, ngươi dám lấy việc này trì hoãn thời gian bổn vương vào cung? Nhanh chóng mở cửa, chớ có sinh sự, nếu không bổn vương hoài nghi thánh an hiện giờ của bệ hạ, chỉ có thể mạnh mẽ vào thành!”
Nghe được lời này, binh lính kia có chút do dự, bên cạnh có người chạy đến cạnh binh lính, thì thầm vài câu xong, binh lính kia nói: “Được rồi, Nhiếp Chính Vương, mời.”
Nói rồi cửa thành chậm rãi mở ra, Tần Thư Hoài nhìn thoáng qua Giang Xuân, Giang Xuân lập tức kiểm kê mười ba người, đi theo phía sau Tần Thư Hoài.
Mười ba người này đều là những người tài giỏi đứng đầu ở bên cạnh Tần Thư Hoài, Tần Thư Hoài mang theo bọn họ cùng tiến lên, sau khi cửa cung mở ra, đoàn người đi vào.
Sau khi vào cung, một binh lính tiến lên dẫn đường cho Tần Thư Hoài, sắc mặt Tần Thư Hoài không thay đổi, đi theo binh lính kia một đường thật dài.
Hai bên đường đi đều là tường cung, cao khoảng mấy chục trượng, che khuất ánh nắng, có vẻ vô cùng âm trầm.
Sắc mặt Tần Thư Hoài không đổi đi tới, đồng thời dò hỏi binh lính dẫn đường: “Vì sao trong cung yên tĩnh như thế?”
Binh lính kia rõ ràng có chút khẩn trương: “Không phải vẫn luôn như thế sao?”
Tần Thư Hoài không đáp lời. Binh lính kia càng đi về phía trước, càng nhịn không được phát run, Tần Thư Hoài bình tĩnh nói: “Ngươi run cái gì?”
“Ti chức… ti chức…”
Cũng chính là nháy mắt kia, cung tên chợt rơi xuống như mưa! Mà Tần Thư Hoài cũng sớm đoán được sẽ có biến cố này, đột nhiên tiến lên một bước, dựng binh lính kia lên cao!
Cung tên như mưa đâm trên người binh lính kia, động tác của Tần Thư Hoài nhanh nhẹn, lấy binh lính làm thành thuẫn, leo lên phía trên tường thành.
Mà mười ba người đi theo phía sau Tần Thư Hoài nhanh chóng ném dây thừng ở trong tay áo ra, trên đó đều mang theo một cái vuốt sắt, móc ở phía trên tường thành, nhanh nhẹn mau chóng đuổi kịp động tác của Tần Thư Hoài!
Tất cả nhưng điều này chỉ trong khoảnh khắc, Tần Thư Hoài đã vọt tới trên tường thành, kiếm dài trong tay áo nháy mắt xẹt qua yết hầu binh lính bắn tên.
Mười ba người còn lại cũng đuổi kịp ngay sau đó, ở trên thành chém giết cùng binh lính thành một mảnh!
Vô số người nhảy lên, Tần Thư Hoài giết đỏ cả mắt rồi. Tiêu điểm của mọi người đều tập trung ở mười bốn người trên thành, không chú ý chút nào đến mấy người lặng lẽ đi đến chỗ cửa thành.
Khi Trương Anh chỉ huy người nhào về phía Tần Thư Hoài, Liễu Thư Ngạn lại đi tới nơi canh giữ cửa thành, lặng yên không một tiếng động cắt cổ binh lính canh giữ cửa thành, chém đứt dây thừng bên cạnh!
Cửa thành ầm ầm rơi xuống, âm thanh làm cho Trương Anh ngẩn người, sau đó hắn đột nhiên phản ứng lại, rống to: “Đóng cửa thành!”
Nhưng mà việc này đã không kịp, Vệ Diễn mang theo binh lính cao giọng lên tiếng: “Xông lên!”
Liễu Thư Ngạn mang theo người gia nhập chiến cuộc, trong khoảng thời gian ngắn trên thành lâu cũng không phân rõ địch ta, Tần Thư Hoài một đường nhìn chằm chằm xạ thủ, thấy mang cung tiễn liền giết! Giang Xuân cũng như thế, không bao lâu, xạ thủ trên thành lâu liền tử thương mảng lớn. Theo cửa thành mở ra, binh lính dũng mãnh tiến vào, Trương Anh lúc này có ngốc cũng nhận ra được đã xảy ra cái gì.
Tần Thư Hoài đã sớm biết bọn họ mai phục!
Tần Thư Hoài tiến vào, chính là đặc biệt vì mở đường cho người phía sau!
Xạ thủ bị giết hơn phân nửa, Tần Thư Hoài và Liễu Thư Ngạn lại mang theo người dây dưa ở trên thành lâu, mặc dù đường đi kia vốn là vị trí rất tốt để mai phục giết, cũng không phát huy được thực lực chân chính này.
Càng ngày càng nhiều binh lính dũng mãnh vào cung, xông lên tường thành, Trương Anh thấy thế, từ bỏ cố thủ thành lâu, mang theo người lui về phía sau.
Khi bên ngoài chém giết thành một mảnh, Lý Thục ở trong cung, làm như có chút đau đầu.
Tần Minh quỳ gối một bên, xoa đầu cho Lý Thục, giọng ôn hòa nói: “A mẫu, đỡ hơn không?”
“Mỗi lần ta vừa nghe đến âm thanh như vậy sẽ cảm thấy đau đầu.”
Lý Thục chậm rãi mở miệng: “Lần đầu tiên ta nghe thấy âm thanh như vậy là ba mươi năm trước… Khi đó ta cũng chỉ lớn hơn ngươi mấy tuổi, ta bị bệnh, nằm ở trong sơn động, tỷ tỷ, ca ca, phụ thân, mẫu thân đều mang theo đao kiếm, trường thương đi ra ngoài.”
“Bọn họ bảo ta ở yên trong sơn động, đừng đi ra ngoài, chờ đánh trận xong, bọn họ sẽ trở về.”
“Ta bị bệnh mười ngày.” Lý Thục chậm rãi mở to mắt, trong mắt mang theo trào phúng: “Thật ra cũng không phải bệnh, có lẽ ta đã sớm tốt lên rồi, chỉ là ta sợ hãi. Bởi vì sợ hãi, ta không dám làm bạn với bọn họ, ta tránh ở trong sơn động nhìn. Bên Tề Quốc dẫn quân lính đi chính là Tần Văn Tuyên, hắn mang theo vài vạn người. Gấp mười mấy lần so với lượng người Vu tộc chúng ta, nhưng vẫn phải đánh mười ngày, ngươi nói có uất ức hay không?”
“A mẫu.” Tần Minh rũ mắt xuống: “Đừng nói nữa.”
“Sao, ngươi đau lòng?!” Lý Thục đột nhiên quay đầu lại, siết chặt cằm hắn, đề cao giọng nói: “Ngươi nhớ hắn? Ta đã nói với ngươi, đừng nhớ thương nam nhân dơ bẩn kia! Sinh ngươi chính là ta, nuôi ngươi chính là ta, hắn giết toàn tộc ta, đó cũng là toàn tộc ngươi! Trận lửa lớn kia thiêu ba ngày! Ba ngày thiêu sạch sẽ thi thể của mọi người Vu tộc chúng ta, toàn bộ thôn xóm, mà ta thì nhìn…”
“A mẫu.” Tần Minh bị Lý Thục siết đến có chút đau, nhưng hắn không dám nhúc nhích, chỉ có thể nói: “Ta chỉ là sợ ngươi đau đầu.”
“Không đau…”
Lý Thục chậm rãi buông hắn ra, ánh mắt có chút tan rã: “Ta không đau…”
“Minh nhi.” Bà ta nôn nóng giữ chặt tay hắn: “Ngươi sẽ giúp ta, đúng không?”
“Đúng vậy.” Tần Minh nghiêm túc nhìn bà ta: “Nguyện vọng của a mẫu, chính là nguyện vọng của ta.”
“Ngươi sẽ báo thù cho Vu tộc, đúng không?” Trong mắt Lý Thục đều là cầu xin.
Tần Minh gật đầu: “Sẽ, ta sẽ báo thù cho Vu tộc.”
“Giết sạch những người đó!” Lý Thục kích động lên, trong mắt mang theo huyết sắc: “Giết người Liễu gia, giết những trung thần đó, giết tất cả người họ Tần! Ta muốn cái quốc gia này, ta muốn Tần gia của hắn, trả lại cho chúng ta gấp mấy chục lần, mấy trăm lần!”
“Được.” Tần Minh rũ xuống đôi mắt, bình tĩnh nói: “A mẫu yên tâm, ta sẽ giết sạch bọn họ.”
“Tốt, tốt.” Lý Thục gật đầu: “Minh nhi, mẫu thân yêu ngươi.” Trong mắt bà ta đều là nước mắt, nhìn Tần Minh: “Cho dù ngươi có dòng máu Tần gia, ta cũng yêu ngươi.”
Tần Minh không nói chuyện, hắn nhìn Lý Thục, trong mắt hiện lên một tia giãy giụa, nhưng mà vẫn chậm rãi mở miệng: “Mẫu thân, ta cũng yêu người.”
Lý Thục được những lời này trấn an, cảm xúc của bà ta thoáng ổn định một chút, lúc này, Trương Anh vội vàng tiến vào, nôn nóng nói: “Tần Thư Hoài đã biết kế hoạch của chúng ta, Liễu Thư Ngạn cũng phản!”
Nghe được lời này, vẻ mặt Lý Thục thay đổi, bà ta đột nhiên đứng dậy: “Làm sao mà hắn biết được? Sao ngươi biết hắn biết?!”
Tần Minh không nói chuyện, hắn đi đến ngọn nến bên cạnh, bật lửa ngọn nến.
Giờ phút này đã vào đêm, mới vừa rồi chỉ có hai người là Lý Thục và hắn ở đây, vẫn luôn không châm nến, trông có vẻ có chút tối tăm.
Vội vàng nói chuyện nên hai người cũng không phát hiện động tác của hắn, Tần Minh phẩy bột phấn trong móng tay vào trong ngọn nến.
Hắn rất khẩn trương, lòng bàn tay ra rất nhiều mồ hôi.
Cũng may tâm tư hai người đang nói chuyện hoàn toàn không ở trên người hắn, Trương Anh lạnh mặt nói: “Có vẻ như Tần Thư Hoài quyết tâm công thành, mang theo người đánh nhau ở đường đi với chúng ta, Liễu Thư Ngạn dẫn người mở cửa thành, Vệ Diễn dẫn binh công thành, giờ phút này đang đi về phía nội cung. Hiện giờ chúng ta chạy nhanh đi còn kịp…”
“Không!”
Lý Thục cao giọng: “Chúng ta mưu tính bao nhiêu năm? Đi ư? Đi cái gì mà đi! Hiện giờ vừa vặn, Liễu gia, Vệ gia và Tần Thư Hoài đều ở đây, chúng ta sẽ chôn bọn họ cùng nhau ở chỗ này, ngươi mang theo thế gia chia cắt binh quyền của chúng, còn mấy cái gia chủ kia đều là con rối của chúng ta, ngươi phụ tá Minh nhi xưng đế, ta xem bọn họ còn có thể như thế nào!”
Trương Anh không nói chuyện, Lý Thục cầm tay hắn: “Ba mươi năm, chúng ta có mấy cái ba mươi năm!”
Có vẻ như Trương Anh bị lời này làm xúc động, hắn nâng mắt lên, mím môi, cuối cũng cũng lên tiếng: “Trước tiên gọi người lấy hết đồ trong hầm ra.”
Nói rồi Trương Anh định đi ra ngoài, nhưng mà vừa di chuyển, hắn lập tức phát hiện không đúng, đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Tần Minh đứng ở bên cạnh giá nến, gầm lên: “Ngươi đã làm cái gì?!”
Tần Minh bị dọa đến lui một bước, Lý Thục cũng phản ứng lại, bà ta mở to mắt: “Ngươi…”
Nói còn chưa dứt lời, hai người cảm giác trong bụng đau lên đến nghiêng trời lệch đất.
Trương Anh nôn nóng đi về phía Tần Minh, Tần Minh đột nhiên phản ứng lại, hắn nhanh hơn một bước, hung hăng nhào về phía Trương Anh, rút chủy thủ ở trong tay áo ra, đâm vào ngực Trương Anh.
Nhưng mà phụ thân hắn ở lúc sắp chết, lại vẫn muốn nói với hắn: “Nếu không phải bất đắc dĩ, đừng trách nàng. Đời này của nàng, cũng không dễ dàng.”
Hắn nhìn mắt phụ thân của mình dần dần ảm đạm xuống, giống như Lý Thục hôm nay.
Rõ ràng hắn biết, hiện giờ Lý Thục sẽ nhanh chóng ra đi, rất nhanh, trên đời này của hắn, ngoại trừ Tần Bồng, không còn người thân nào khác.
Không phải không khổ sở, không phải không chua xót.
Suy cho cùng hắn mới mười một tuổi, cho dù thông minh như thế nào, cũng chỉ là một hài tử. Nhìn Lý Thục nằm trên mặt đất, hắn nhịn không được tiến lên, muốn ôm bà ta.
Lý Thục nhìn ra sự giãy giụa trong mắt Tần Minh, vẫy vẫy tay với Tần Minh.
“Con…”
Bà ta gọi hắn.
Trong mắt Tần Minh có nước mắt, hắn nhịn không được đi đến phía trước.
Không phải Lý Thục vẫn luôn không tốt, rất nhiều thời điểm, khi cảm xúc bà ta bình tĩnh, bà ta cũng sẽ ôm hắn, dịu dàng nói với hắn về núi sông của Vu tộc.
Đó là chấp niệm mà cả đời bà ta không thể quên, cũng là cố hương cả đời không thể quay về.
Tần Minh ngồi xổm xuống, ôm Lý Thục vào trong lồng ngực.
Máu tươi nhuốm đỏ quần áo hắn, hắn nghẹn ngào thành tiếng.
Lý Thục dịu dàng nhìn hắn: “Nếu khổ sở như vậy, vì sao còn muốn động thủ chứ?”
Tần Minh giương mắt nhìn bà ta: “Nếu khổ sở như vậy…” Trong giọng hắn mang theo âm thanh khóc nức nở: “Vì sao còn muốn động thủ chứ?”
Lý Thục hơi sửng sốt, than nhẹ ra tiếng: “Con nhìn thấy à.”
Đêm Tần Văn Tuyên chết đó, bà ta ngồi ở bên trong hoàng lăng, cũng khóc.
Bà ta cũng không biết vì sao mình khóc, chỉ là một đêm kia, bà ta đột nhiên cảm thấy rất khổ sở. Rõ ràng nên là kẻ thù, nhưng mà hiện giờ ông ta đã chết, bà ta lại khổ sở.
Khi đó Trương Anh ở trong cung, dựa theo kế hoạch vốn có, sau khi Tần Văn Tuyên chết, châm ngòi hoàng hậu và con bà cùng thái tử tranh phong, tạo thành cung loạn, lại vây những hoàng tử còn lại ở trong cung, một phen lửa đốt chết hết, giá họa cho hoàng hậu.
Tần Thư Hoài thuận lợi vào kinh, hắn cho rằng Tần Văn Tuyên chết là vì độc của hắn, cho nên trong lòng hắn có áy náy, phụ tá Tần Minh đăng cơ.
Dựa theo kế hoạch của bọn họ, Tần Thư Hoài phụ tá Tần Minh, bà ta lấy thân phận thái hậu giám quốc, phát triển thế lực của mình xong lại liên hợp thế gia, diệt trừ Tần Thư Hoài.
Ai biết, Tần Bồng lại đột nhiên nhảy ra chứ?
Lý Thục vẫn biết đây là một con đường không lối về, cho nên trước nay bà ta không nghĩ tới muốn cho nhi nữ của mình trộn lẫn tiến vào.
Tần Minh không thể trốn tránh, nhưng Tần Bồng không giống, nữ nhi mềm yếu lại hiền lành ngây thơ kia của bà ta, bà ta đã mưu toan tiền đồ tốt nhất cho nàng, để Tần Bồng lấy một thân phận công chúa nhìn như không được sủng ái, gả cho đích trưởng tử của một gia tộc đứng đầu quốc gia làm chính thê.
Nhưng mà ai biết, Vệ Dương sẽ chết chứ?
Tần Bồng thủ tiết mười mấy năm như vậy, bà ta không dám đặt quá nhiều tình cảm ở trên người Tần Bồng.
Nhưng khi Tần Bồng lấy phương thức phô trương như vậy trở về, tim bà ta như bị đao cắt.
Làm sao bà ta lại không biết nữ nhi của mình đã chết?!
Sao bà ta lại không biết, biến hóa lớn như vậy, đó tuyệt đối không phải nữ nhi của mình.
Đó là nữ nhi của Vu Cầm, chỉ có nữ nhi của Vu Cầm mới có thể như thế.
Năm đó Vu Cầm phản bội tộc nhân, bọn họ đuổi giết bà ấy. Hiện giờ nữ nhi của bà ấy đưa đến trong tay bà ta, sao bà ta sẽ bỏ qua nàng?
Vì thế bà ta lui ra phía sau, để Tần Bồng tiến lên dây dưa cùng Tần Thư Hoài.
Vốn là ba ta muốn để Tần Bồng lấy nhược điểm của Tần Thư Hoài để ns thóp Tần Thư Hoài, ai biết Tần Bồng này lại có dã tâm lớn như vậy? Mà sau khi Triệu Ngọc biết Tần Bồng tồn tại, lại nguyện ý không màng tất cả như thế để trao đổi lấy nữ nhân này?
Tất cả không nên tiến hành sớm như vậy.
Bọn họ nên chậm rãi nuôi dưỡng thế lực của mình, không nên trực tiếp đối đầu với Tần Thư Hoài ở ngay lúc này.
Chính là bởi vì Tần Bồng tồn tại, trước tiên Tần Thư Hoài lộ ra nhiều nhược điểm như vậy, Triệu Ngọc cho bọn họ nhiều cơ hội như vậy, mà Tần Bồng từng bước một xây dựng thế lực của mình, nếu Tần Bồng cứ tiếp tục phát triển, tương lai không thể như mong muốn.
Bọn họ không cưỡng lại được sự dụ hoặc của Triệu Ngọc, vào giờ phút này động thủ, vốn cũng nên là có tám phần nắm chắc. Tần Bồng rời đi, tất nhiên Tần Thư Hoài tâm loạn như ma, lúc này bọn họ triệu Tần Thư Hoài vào cung, trực tiếp chém giết, liên hợp thế gia chèn ép thế lực của Tần Thư Hoài, có sự trợ giúp uy hiếp của Triệu Ngọc, ép buộc Vệ Diễn đứng ở bên bọn họ.
Nếu Vệ Diễn muốn động thủ, bọn họ khiến cho Triệu Ngọc xuất binh trợ giúp. Vệ Diễn tuyệt đối không thể dẫn sói vào nhà, chỉ có thể gia nhập vào bọn họ.
Tất cả vốn nên là một kết cục hoàn mỹ.
Tuy nhiên Tần Minh lại phản bội bọn họ.
Tần Minh liên hợp với Liễu Thư Ngạn, xếp nằm vùng vào trong quân thế gia. Lại âm thầm thuyết phục Vệ Diễn, để Vệ Diễn giả vờ bị Triệu Ngọc thu mua đứng cùng một chiến tuyến với bọn họ. Cuối cùng lại tại thời điểm mấu chốt của cung biến này, hạ độc giết bọn họ.
Mỗi một bước của bọn họ đều bị Tần Minh đánh bại, mà hết thảy những điều này là vì cái gì chứ?
Bởi vì hắn là hài tử của bà ta.
Bởi vì hắn là người bà ta cho rằng cả đời dựa vào trông cậy vào.
Lý Thục nhìn hài tử trước mặt ôm bà ta khóc lóc thảm thiết, trong lòng vừa thương lại vừa hận.
Bà ta là một mẫu thân có lòng yêu thương, nhưng bà ta cũng có vô tận oán hận.
Là sự yêu thương của bà ta làm cho tộc nhân bọ họ thất bại, là sự yêu thương của bà ta với Tần Minh hại chết Trương Anh, hại kế hoạch ba mươi năm của bà ta có kết cục như vậy.
Vô số ý hận nảy lên trong lòng, bà ta nhìn Tần Minh gào khóc khóc rống gọi bà ta a mẫu, bà ta dùng hết toàn lực, dùng đôi tay tái nhợt ôm lấy Tần Minh.
“Con ta…” Bà ta mỉm cười, nước mắt tràn đầy hốc mắt, chợt rút chủy thủ ở trong tay áo ra, xuyên qua người Tần Minh!
Cả người Tần Minh chấn động, không thể tin tưởng nhìn về phía Lý Thục.
Có lẽ mẫu tử đều là như thế này. Trước nay Lý Thục không nghĩ tới có một ngày chính nhi tử của mình sẽ hại chết bà ta, mà Tần Minh cũng chưa từng nghĩ tới, có một ngày, chính mẫu thân mình lại thật sự ra tay với mình.
Bọn họ luôn vô cùng tàn nhẫn với người khác, lại luôn ảo tưởng người khác sẽ đáp lại mình tràn đầy tình yêu.
Thấy ánh mắt của Tần Minh, cuối cùng Lý Thục không chịu đựng nổi.
Bà ta chậm rãi nhắm mắt lại, buông chủy thủ trong tay ra.
“Đi cùng ta thôi… con của ta…”
Nói xong, Lý Thục không còn âm thanh nào nữa.
Tần Minh nhắm mắt lại, nhịn xuống đau đớn ở bụng, gian nan lên tiếng: “Đổng Vưu, tiến vào lấy phượng ấn, phân phó bên ngoài, ý chỉ của thái hậu, toàn quân không chống cự, buông vũ khí, để Tần Thư Hoài tiến cung!”
“Vâng!”
Đổng Vưu lập tức đáp lời, Tần Minh gian nan nói: “Ngươi, tìm thái y, tới…”
Đổng Vưu nghe được lời này, phát hiện không đúng, vội vàng mở cửa.
Vừa thấy cảnh tượng trong phòng, Đổng Vưu ngẩn người, Tần Minh lấy phượng ấn ở trong tay áo của Lý Thục ra, đưa cho Đổng Vưu. Đổng Vưu vội vàng tiếp nhận, đi ra ngoài đưa cho thị vệ trưởng canh giữ ở bên ngoài rồi phân phó đồ đệ của mình đi gọi người, lại nhanh chóng trở về trong phòng, đỡ lấy Tần Minh: “Bệ hạ, người…”
“Gọi, Tần Thư Hoài, nhanh lên…”
Tần Minh gian nan lên tiếng. Đổng Vưu liên tục gật đầu: “Ta đã cho người đi gọi, sẽ kết thúc nhanh thôi, người đừng nhúc nhích, ta đỡ người ngồi.”
Tần Minh đau đến nói không nên lời, hắn dựa vào trên người Đổng Vưu, Đổng Vưu nhìn hắn lớn lên, nhịn không được đỏ hốc mắt. Tần Minh cảm thấy trước mắt có đốm đen, nhỏ giọng nói: “Đổng Vưu, ta cho rằng ta sẽ rất sợ chết, nhưng bây giờ đột nhiên ta phát hiện, ta không sợ.”
“Bệ hạ nói cái gì vậy.” Đổng Vưu mang theo giọng mũi: “Bệ hạ là chân long thiên tử, có vận mệnh quốc gia hộ thể, làm sao chết được?”
“Ngươi, đừng lừa tiểu hài tử…”
Tần Minh gian nan lên tiếng: “Có cái gì mà chân long thiên tử chứ, nếu thật sự có, sao phụ hoàng lại chết?”
Khi hai người nói chuyện, Tần Thư Hoài đã mang theo người tới.
Vốn dĩ bọn họ đã tới ngoài nội cung rồi, người của Đổng Vưu cầm phượng ấn của thái hậu, mang theo người tới để binh lính ngưng chiến, nhóm người Tần Thư Hoài liền tiến quân thần tốc, trực tiếp vào trong Vị Ương cung của Lý Thục.
Mấy người Tần Thư Hoài tới cửa, binh lính ngăn lại Tần Thư Hoài, nói với Tần Thư Hoài: “Bệ hạ có lệnh, chỉ để cho ba người Nhiếp Chính Vương, Liễu Thư Ngạn, Vệ Diễn vào trong điện.”
Tần Thư Hoài gật đầu, để Giang Xuân đứng ở bên ngoài, mang theo Liễu Thư Ngạn và Vệ Diễn vào trong đại điện.
Đi vào, ba người liền bị cảnh tượng trong phòng làm cho ngây ra một lúc, Tần Minh che lại miệng vết thương trên bụng, dựa vào Đổng Vưu mà ngồi, thái y vừa tiến vào trong phòng, đang bắt mạch cho Tần Minh.
Tần Mnh hơi hơi chợp mắt, gian nan nói: “Tần Thư Hoài, trẫm sợ là không được.”
Trong lòng Tần Thư Hoài vừa động, hắn vẫn luôn biết Tần Bồng yêu thương đệ đệ này, mà đệ đệ này không giống với Triệu Ngọc, hắn có dũng có mưu, co được dãn được, nếu hắn lớn lên, sợ là so với bất cứ một vị nào ở đây đều phải ưu tú hơn.
Hiện giờ hắn chỉ mới mười một tuổi, lại bình tĩnh nói ra lời như vậy với Tần Thư Hoài, cổ họng Tần Thư Hoài không khỏi nghẹn, chậm rãi nói: “Khi tỷ tỷ ngươi trở về, sẽ muốn gặp ngươi.”
Nghe được lời này, Tần Minh chậm rãi mở mắt, gian nan nhìn về phía Tần Thư Hoài.
“Thiên hạ này…” Hắn giơ tay, đem thánh chỉ hắn đã cho Đổng Vưu chuẩn bị khi Tần Thư Hoài đang trên đường tới đây đưa qua đi, tay hắn run nhè nhẹ, nhưng vẫn kiên định nói: “Ta cho ngươi.”
Tần Thư Hoài thấy hắn đã vô lực, giơ tay cầm một đầu khác của thánh chỉ. Tần Minh giương mắt nhìn Tần Thư Hoài, nghiêm túc nói: “Ngươi, đưa tỷ của ta, trở về đây.”
Ánh mắt của hắn kiên định trong veo, nghiêm túc nói: “Đừng bị vùng sông nước Giang Nam làm mềm tâm địa, Tần Thư Hoài, phụ hoàng ta nói, sở dĩ hắn nhìn trúng ngươi, nhìn trúng chính là phần lang tính mà ngươi mài giũa ra ở Bắc Yến. Giang sơn này dựa vào đánh hạ được, mới tính là củng cố.”
Nghe được lời này, Tần Thư Hoài siết chặt một đầu thánh chỉ, chậm rãi nâng mắt lên.
Thấy ánh mắt của Tần Thư Hoài, Tần Minh nhẹ nhàng thở ra.
“Tỷ phu.” Cuối cùng hắn lộ ra vẻ mềm yếu và không muốn xa rời của một hài tử, hắn vươn tay về phía Tần Thư Hoài, Tần Thư Hoài ôm hắn đến đầu vai, Tần Minh nhắm mắt lại: “Ta, rất nhớ tỷ của ta.”
Thời gian ấm áp nhất cả đời này của hắn, chính là khi Tần bồng ngủ ở bên cạnh hắn, kể chuyện xưa cho hắn.
Đó là người duy nhất coi hắn là hài tử.
Nàng chăm sóc hắn, làm bạn với hắn, thật tình thật lòng, muốn bảo vệ hắn.
Cho dù hắn không cần nàng bảo vệ, cho dù hắn biết, thế giới này hiểm ác như vậy, thời khắc người nọ mở ra tay áo rộng ôm hắn vào trong lòng, hắn vẫn cảm thấy yên lòng.
Tỷ tỷ của hắn.
Hắn biết rõ ràng như thế.
Tần Thư Hoài ôm Tần Minh, hắn đỏ hốc mắt, hít hít mũi.
Thái y giương mắt nhìn về phía Tần Thư Hoài, giọng run rẩy nói: “Bệ hạ… bệ hạ…”
“Nói.”
“Hiện giờ thương thế bệ hạ nghiêm trọng, sợ là không chống đỡ quá bảy ngày…”
Thái y quỳ trên mặt đất, run bần bật. Tần Thư Hoài nhắm mắt lại, quay đầu nhìn về phía Vệ Diễn.
“Bảy ngày đủ để ngươi tìm được Vu Lễ không?”
Vệ Diễn hơi sửng sốt, sau đó phản ứng lại. Thiên hạ này nếu là luận về chữa bệnh cứu người, sợ là không ai có thể vượt qua Vu Lễ, hắn vội nói: “Có thể.”
Tần Thư Hoài gật đầu: “Ngươi đưa bệ hạ, nhanh chóng đi.”
Nói rồi hắn cho Đổng Vưu lập tức đi chuẩn bị, sau đó giao Tần Minh cho thái y, nghiêm túc nói: “Bảy ngày này, bệ hạ sẽ giao cho ngươi.”
Thái y thở ra một ngụm, tính tình bọn họ vốn chính là cẩn thận, nói là bảy ngày, trên thực tế bảo là tám chín ngày, cũng chưa chắc không thể.
Thái y gật đầu, nhanh chóng nói: “Vâng.”
Tần Thư Hoài đáp lại, cầm thánh chỉ truyền ngôi kia đi ra.
Liễu Thư Ngạn đi theo phía sau hắn, trên người hắn còn mang theo vết máu, tay cầm thánh chỉ, tràn đầy sát khí áp bức người.
Liễu Thư Ngạn nhìn dáng vẻ của hắn, chợt nhớ tới năm đó khi mới gặp hắn ở Khương gia, thanh niên kia toàn thân là máu, lại vẫn là gian nan chậm chạp, muốn đi cầm đao.
Tần Văn Tuyên không có nhìn lầm, nam nhân này vẫn luôn giống như một thư sinh bình tĩnh nho nhã, lang tính và nhiệt huyết từ trong xương cốt không thể nào mài mòn được.
Phần lang tính kia đã bị mài dũa trong lý niệm trị quốc ôn hoài ở Nam Tề nhiều năm, thậm chí có đôi khi cũng bị che lấp xuống.
Trực giác Liễu Thư Ngạn biết hắn muốn làm cái gì, chờ một lúc sau, Tần Thư Hoài đột nhiên nói: “Ta muốn đi Bắc Yến, hiện giờ chuyện trong nội cung sẽ giao cho ngươi xử lý.”
Liễu Thư Ngạn hơi sửng sốt, nhịn không được nói: “Ngươi không sợ ta nhân loạn mà gian lận giá họa ngươi?”
Tần Thư Hoài quay đầu lại nhìn hắn: “Có thể.”
Nhưng mà Liễu Thư Ngạn lại biết, tiếng có thể này ý là, ngươi có thể làm, nhưng mà tự gánh lấy hậu quả.
Liễu Thư Ngạn thở dài, gật đầu nói: “Được, ta hiểu rồi. Vậy ngươi muốn đi Bắc Yến làm cái gì?”
Tần Thư Hoài không trả lời hắn, lại là thay đổi câu nói: “Từ quân phía nam điều động mười vạn, quân thế gia điều động hai mươi vạn, đưa đến ba châu Thanh Châu, U Châu, Hoa Châu đi, lệnh Hộ Bộ và Binh Bộ chuẩn bị tốt quân lương ngân lượng.”
“Ngươi muốn khai chiến?!”
Liễu Thư Ngạn cất cao giọng, Tần Thư Hoài bình tĩnh nói: “Không nhất định, nhưng cũng có thể.”
“Liễu Thư Ngạn ” Hắn quay đầu lại, nhìn Liễu Thư Ngạn, trong giọng nói không mang theo một tia cảm xúc: “Ngươi biết khi ta từ phương bắc trở về chuyện cảm thấy kỳ quái nhất là cái gì không?”
“Ta không thể hiểu được nhất, chính là vì sao người Nam Tề rêu rao khí khái khí tiết như vậy, muốn một phần tôn trọng như vậy, rồi lại sợ chiến như vậy?”
“Nếu một quốc gia ngay cả tôn nghiêm cơ bản nhất cũng không có, sao ngươi lại có thể trông cậy vào cái gì để mà thái bình?”
Liễu Thư Ngạn lặng thinh.
Gió hỗn loạn thổi mưa bụi qua hành lang dài, đèn cung đình lung lay. Thần sắc Tần Thư Hoài bình tĩnh: “Ta sẽ đi Bắc Yến xúi giục Hạ Hầu Nhan. Nếu ta có thể thành, Nam Tề trực tiếp tiến công, lấy tám châu Yến Nam. Nếu ta không làm được, vậy mặc kệ như thế nào, cũng phải đánh.”
“Dùng sức mạnh toàn quốc, một đường đánh thẳng tới Yến Đô, năm đó Bắc Yến đã làm cái gì, hôm nay chúng ta sẽ làm cái đó.”
“Vệ Diễn…” Liễu Thư Ngạn có chút do dự: “Sợ là Vệ Diễn…”